Cửu dương binh vương

Chương 108 : Còn thời gian

Huyết Mai bê ấm trà làm bằng đất tử sa lên, rót một ly cho Vệ Lão, thử hỏi thăm dò. Vệ Lão như thể không nghe thấy câu hỏi của Huyết Mai, đắn đo hồi lâu, bưng cốc trà đã hơi nguội lên, nhấp nhẹ một ngụm. Ngay lúc Huyết Mai còn đang nghĩ có phải mình hỏi sai rồi không, đang định xin lỗi Vệ Lão thì Vệ Lão đặt ly trà xuống, bắt đầu dựng cây gậy ba-toong lên. “Nếu như là khi ta ở thời kỳ đỉnh cao thì có thể sẽ làm được. Bây giờ ấy à, ta chỉ nắm chắc được ba phần thôi”. “Nắm chắc ba phần?” Huyết Mai bất giác thốt lên, dù là thấy mừng vì hệ thống phòng ngự của biệt thự Hoa Hồng, nhưng cô ta vẫn không thể tin nổi. Vệ Lão nổi danh bao nhiêu năm nay, trong những năm này hầu như chưa gặp phải đối thủ nào. Bụi Hoa Hồng có thể vươn lên trở thành một trong ba thế lực lớn của thành phố Trung Hải, nguyên nhân lớn là dựa vào uy danh của Vệ Lão. Khi bố của Huyết Mai còn sống cũng là dựa vào sự bảo vệ của Vệ Lão mới tránh được mấy đợt tấn công của kẻ thù. Hệ thống phòng ngự của biệt thự Hoa Hồng đến cao thủ thành danh nhiều năm như Vệ Lão cũng không hoàn toàn chắc chắn có thể xông vào biệt thự của cô ta. Điều này đối với Huyết Mai mà nói coi như là một tin tức vô cùng tốt, ít nhất sau này cô ta không cần phải lo lắng cho sự an toàn của bản thân nữa. Thế nhưng, ba phần nắm chắc của Vệ Lão lại càng khiến Huyết Mai hiểu hơn về thân thủ của Lâm Phi. Vệ lão chỉ nắm chắc ba phần, còn Huyết Mai nhớ rõ, Lâm Phi vào đây dễ như trở bàn tay. Đây há chẳng phải nói, Lâm Phi sánh ngang với thời kỳ đỉnh cao của Vệ Lão hay sao? Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Huyết Mai thì bị cô kìm xuống. Trong lòng Huyết Mai không ngừng nhắc nhở chính mình, nhất định là Lâm Phi đã dùng con đường bí mật mới có thể lẻn vào biệt thự Hoa Hồng được. Với người coi Vệ lão là chỗ dựa tinh thần lớn nhất như Huyết Mai mà nói, tiềm thức cô ta không muốn tin rằng Lâm Phi có thực lực ngang với Vệ Lão ở thời lỳ đỉnh cao. Thời kỳ đỉnh cao của Vệ Lão có thể ảnh hưởng đến sự tồn tại của thế giới ngầm trong thành phố Trung Hải. Cho dù ngày nay thực lực của Vệ Lão đã không còn được như trước, nhưng vẫn có sức ảnh hưởng không ai sánh bằng. Nếu như Lâm Phi thực sự có năng lực ngang hàng với Vệ Lão thời kỳ đỉnh cao, vậy thì với thân phận hội trưởng của Hoa Hồng Gai, lựa chọn tốt nhất của cô là lôi kéo hắn. Đặc biệt là khi biết được Lâm Phi và Thanh Long bang đã xảy ra mâu thuẫn. Cho dù không thể lôi kéo thì cũng nhất định không thể đắc tội được. Tuy rằng trước mắt mới chỉ nghi ngờ rằng Lâm Phi có thực lực sánh ngang với Vệ Lão thời kỳ đỉnh cao, nhưng với chuyện liên quan đến an nguy của cả hội này, thân là hội trưởng của Hoa Hồng Gai, cách làm tốt nhất của Huyết Mai là dừng mọi hoạt động đối đầu với Lâm Phi lại. Thế nhưng, cứ nghĩ đến cảnh Lâm Phi lột sạch mình, cùng với ánh mắt kén cá chọn canh của hắn, dù là với tâm tư đã qua bao nhiêu năm làm hội trưởng Hoa Hồng Gai tôi luyện nên đến nay thì Huyết Mai cũng không tránh được nổi cơn lôi đình. “Theo như Vệ Lão thấy, liệu Lâm Phi có thực là dựa vào thực lực của chính mình mà lẻn vào biệt thự hay không?” Dù gì Huyết Mai cũng là hội trưởng của Hoa Hồng Gai – một trong ba thế lực lớn nhất thành phố Trung Hải, cô ta không thể vì ân oán riêng mà bỏ qua lợi ích chung của hội được. “Không biết chắc được”. Vệ Lão hơi nhướn mày. Ông ta có thể nổi danh trong các bang phái thành phố Trung Hải bao nhiêu năm nay, tất nhiên không chỉ dựa vào võ công. “Nếu như Lâm Phi đó đúng như cháu nói, chỉ mới hai mấy tuổi đầu, vậy khả năng hắn dựa vào thực lực của mình để lẻn vào biệt thự Hoa Hồng là rất thấp”. Huyết Mai mừng thầm, đang định nói gì đó đã bị Vệ Lão đưa tay lên chặn đứng: “Thế nhưng, trong mấy nghìn năm lịch sử của Hoa Hạ, tàng long ngọa hổ, cũng không loại trừ khả năng có kẻ nghịch thiên như thế này. Đợi sau khi Lâm Phi đến, ta sẽ ra tay thăm dò hắn. Nếu như hắn thực sự có năng lực này, thì mong hội trưởng hãy buông bỏ tư thù, hết mình lôi kéo hắn. Cho dù không thể lôi kéo cũng nhất định đừng đắc tội. Nếu như tên Lâm Phi này chỉ là hữu danh vô thực thì ta sẽ tóm hắn lại, giao cho hội trưởng xử lý”. Đúng là gừng càng già càng cay, Vệ lão đưa ra kiến nghị vừa tiến vừa lùi được. Đương nhiên chủ yếu là do Vệ lão không hề biết chuyện Lâm Phi đã lột sạch đồ của Huyết Mai, nếu không, cho dù là Vệ Lão có lão luyện thành thục đến đâu cũng không thể bình tĩnh mà đưa ra loại kiến nghị hòa hoãn như vậy. Đương nhiên, Huyết Mai vì danh dự của mình mà xấu hổ không nói chuyện này ra được. Huyết Mai khẽ gật đầu, chấp nhận kiến nghị của Vệ Lão. Thực ra Huyết Mai cũng nghĩ như vậy, kiến nghị của Vệ Lão đúng là rất hợp với suy nghĩ của cô ta. Huyết Mai bần thần loay hoay với bộ ấm chén làm bằng đất tử sa. So với tâm trạng chờ Lâm Phi đến chịu chết lúc trước, lần này vì có sự xuất hiện của Vệ Lão mà Huyết Mai càng thêm rối bời. Vào lúc Huyết Mai còn đang nghĩ Lâm Phi tốt cuộc là có dựa vào thực lực của mình mà xông vào biệt thự Hoa Hồng hay không, cây gậy ba-toong của Vệ Lão đột nhiên dừng lại, ngưng giọng nói: “Vị khách của chúng ta đến rồi”. Lời Vệ Lão vừa dứt, cửa lớn căn biệt thự của Huyết Mai bị một người đẩy ra. “Nếu đã là tiệc thiết đãi, vậy đã chuẩn bị bài múa thoát y hay chưa?” Thân ảnh cao gầy kia, giọng nói lạnh nhạt kia, không phải Lâm Phi thì còn ai vào đây nữa. Qua ánh đèn phòng khách, sau khi nhìn rõ được Lâm Phi, tim Huyết Mai hơi đập mạnh, cô ta nghĩ Lâm Phi coi như là đã không nuốt lời. Thế nhưng, sau khi mấy chữ “bài múa thoát y” truyền đến tai, Huyết Mai khẽ run lên, gương mặt kiều diễm lạnh băng lại, khắp người cảm thấy khó chịu. “Mai Mai bé nhỏ, ánh mắt cô sao vậy? Lẽ nào ngoài biểu diễn thoát y ra cô còn chuẩn bị tiết mục nào kích thích hơn hay sao?” Lâm Phi bước dài bước vào phòng khách, miệng còn không quên sát muối vào “vết thương” của Huyết Mai. Vốn dĩ Lâm Phi chỉ nghi ngờ Huyết Mai có thể sẽ chuẩn bị cho hắn một bữa tiệc thiết đãi. Sau khi cảm nhận được khí thế kìm nén như có như không của người trung niên bên cạnh Huyết Mai thì nghi ngờ này đã được khẳng định. Nếu như Huyết Mai thực sự đã bày tiệc thiết đãi thì chắc chắn là cô ta không có ý tốt gì, Lâm Phi cũng không khách khí với cô ta làm gì nữa. “Tiết mục còn nhiều, chỉ sợ cậu không còn mạng để xem được nữa!” Sự vô phép tắc của Lâm Phi đã chọc cho Huyết Mai tức giận, ánh mắt cô ta đanh lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, trong mắt sát khí nổi lên cuồn cuộn. “Khụ khụ, anh bạn nhỏ, đến từ xa thì đều là khách, hãy ngồi xuống trước đã”. Thấy Lâm Phi và Huyết Mai vừa gặp thì đã gươm súng sẵn sàng, sát khí nồng nặc. Vệ Lão giả vờ ho hai tiếng, có ý muốn làm dịu không khí giữa hai người, lên tiếng chào hỏi Lâm Phi. “Ông già, tôi và hội trưởng của các người ve vãn nhau, đến lượt ông chõ mõm vào à?” Lâm Phi không thấy cảm kích. Khí tức của Vệ Lão cứ luôn ngấm ngầm khóa chặt hắn, rõ ràng là ý xấu nhiều hơn là ý tốt. Với người có ý xấu với mình, tất nhiên Lâm Phi chẳng cần khách khí làm gì nữa. “Lâm Phi, anh hãy biết tôn trọng một chút, đây là Vệ Lão của Hoa Hồng Gai chúng tôi”. Vệ Lão còn chưa bày tỏ thái độ gì, Huyết Mai đã không chịu được mà lên tiếng trách mắng trước. Không chỉ bởi hai chữ “ve vãn”, hơn hết là xuất phát từ sự sùng kính của Huyết Mai dành cho Vệ Lão. Nếu như không phải vì lúc trước Vệ Lão đã dặn dò Huyết Mai, để ông ta ra tay thăm dò Lâm Phi trước rồi mới quyết định thái độ với Lâm Phi, thì sợ là Huyết Mai đã sớm không nhịn được mà ra tay rồi. Biệt thự Hoa Hồng dù gì cũng là địa bàn của Hoa Hồng Gai, Huyết Mai nghĩ, cho dù Lâm Phi đúng là có thực lực ngang bằng Vệ Lão thời kỳ đỉnh cao thì dựa vào hệ thống phòng ngự và số người của Hoa Hồng Gai cũng có thể giết chết Lâm Phi. “Mai Mai bé nhỏ, ông ta còn chưa nói gì, cô gấp gáp gì chứ?” Lâm Phi như không để ý đến gương mặt lạnh như băng ngàn năm của Huyết Mai, tiếp tục trêu ghẹo: “Lẽ nào cô không đợi được mà muốn nhảy thoát y cho tôi xem? Đừng vội, đêm còn dài, chúng ta còn thời gian mà”.