Cửu Đỉnh Ký

Chương 91 : Ta tên Đằng Thanh Sơn

Đám người trong phòng có chút mông muội. "Tần Tam, ngươi biết vị tiểu huynh đệ này?" Lý lão gia nghi hoặc dò hỏi. Chính Tần Tam cũng khó chịu. Người thanh niên trước mắt mình căn bản không biết a, có điều Tần Tam nghe qua đại lão gia nói, cũng biết người trước mắt là bằng hữu của thiếu tông chủ Quy Nguyên Tông, lập tức chắp tay nói: "Vị huynh đệ này, tại hạ chính là Tần Tam, nhưng hình như ta không quen ngươi thì phải!" Đúng vào lúc này, Đằng Thanh Hổ tỉnh ngộ hơi chậm một chút rốt cuộc đã chạy tới. "Không nhận ra ta?" Vẻ mặt Đằng Thanh Sơn càng thêm lạnh lẽo. "Tần Tam! Còn nhận ra gia gia ngươi không?" Một tiếng quát to, Đằng Thanh Hổ bỗng chốc xông vào trong phòng, bộ dáng như hổ điên, chen tay vớ lấy ghế gỗ ở bên cạnh, mấy ngàn cân khí lực rót vào trong chiếc ghế, lập tức hung hăng đập về phía Tần Tam. Hây! Chiếc ghế ập xuống, Tần Tâm còn có chút mông muội cũng cáu giận: "Lũ chó đẻ từ đâu ra!" Đồng thời rút trường kiếm ngang hông ra hung hăng chém lên ghế gỗ. Bồng! Chiếc ghế vỡ vụn, từng mảnh ghế vụn bay tứ tán, có mảnh đập lên người Tần Tam, cũng có mảnh đập lên mâm thức ăn trên bàn, mâm thì bị đập vỡ vụn, thức ăn cũng bắn tung tóe. Nhất thời cả phòng ngập tiếng kinh hô, Lý Thanh Ngọc kia vội cúi người, bảo vệ con mình. "Dừng tay." Lý Thanh Ngọc cùng trượng phu Lưu Như Phong của nàng gần như đồng thời mắng giận. Nhưng Đằng Thanh Hổ đang bị lửa giận tràn ngập trong lòng nào còn biết dừng tay? Nên biết, trong ba người tàn phế đó có một người chính là hàng xóm từ nhỏ đã hết sức chiều chuộng Đằng Thanh Hổ, Đằng Thanh Hổ rất quý vị nhị thúc này, vào đội thợ săn cũng là do vị nhị thúc dẫn hắn theo. Lần cường đạo cướp giết đó, nhị thúc cụt mất một chân, một hán tử thiện lương, cả đời đã bị phế! "Chết đi cho ta!" Đằng Thanh Hổ cúi người quét chân một cái. "Thanh Hổ!" Đằng Thanh Sơn vội quát. Lần này ra ngoài mọi người không mang bính khí. Đằng Thanh Hổ nếu cầm trường thương cũng không chắc chắn có thể thắng. Càng huống chi hiện tại không có binh khí. "Tìm chết!" Tần Tam là môt kẻ tâm ngoan thủ lạt. Hắn không chọc người đã tốt lắm rồi. Ai lại dám trêu chọc hắn? Hiện tại người khác muốn giết hắn, hắn nào còn quan tâm đến điều gì khác. Cả người nhảy lên né một cú quét chân này đồng thời tay phải cầm thanh trường kiếm hung hăng bổ xuống phía dưới! Đằng Thanh Hổ vồ lấy chân chiếc bàn bốn chân bên cạnh. "Hây!" Chiếc bàn lập tức tung lên đập lên người Tần Tam. "Hừ." Tần Tam cười lạnh, trường kiếm trực tiếp bổ nát chiếc bàn vuông, sau đó kiếm thế liên tiếp không giảm, trực tiếp bổ về phía Đằng Thanh Hổ. Đúng vào một khắc này… "Vút!" Một tia hàn quang lóe lên trong nhã gian rồi vụt tắt! "A!" Môt tiếng hét thảm, trường kiếm trong tay Tần Tâm không tự chủ rời khỏi tay. "Chết đi." Đằng Thanh Hổ lại đá lên một cước vào lồng ngực Tần Tam. Tay trái Tần Tam đỡ tay phải, đồng thời lúc rơi xuống chân phải nhẹ nhàng đá vào Đằng Thanh Hổ, cả người mượn thế bay vọt ra sau một trượng, hóa giải lực xung kích này rồi mới rơi xuống. Sắc mặt hắn trắng bệch, tay trái nắm lấy cổ tay phỉa. Cổ tay phải hắn đang cắm một ngọn phi đao! "Phi đao thực nhanh!" Trong đôi mắt Lưu Như Phong lóe hàn quang, không nhịn được nhìn về phía Đằng Thanh Sơn đã ném phi đao kia, Đằng Thanh Sơn vừa rôi nhìn thấy Đằng Thanh Hổ có nguy hiểm, đương nhiên phải ra tay." "Dừng tay! Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì, hãy nói cho rõ ràng!" Lý lão gia phẫn nộ quát. "Tiểu tử, chịu chết đi." Hai tên hộ vệ khác thấy sư đệ mình bị bắn thủng cổ tay, không khỏi giận dữ. Hai người Xoảng! Xoảng!" hai tiếng, rút trường kiếm ra. "Dừng tay." Lý lão gia cũng quát bọn chúng. "Lão gia!" Một hộ vệ trong đó vội la lên, Lý lão gia lạnh lùng nói: "Biết rõ sự việc rồi hãy nói!" Sau đó hắn nhìn về phía Đằng Thanh Sơn nơi cửa, lúc này, thiếu tông chủ Gia Cát Vân và Gia Cát Thanh cũng đã đến cửa nhã gian. Lý lão gia khuôn mặt bình tĩnh nói: "Thiếu tông chủ, vị bằng hữu của ngươi xảy ra chuyện gì vậy, không hỏi phải trái vừa bước vào liền muốn giết hộ vệ của ta. Còn khiến một bàn yến tiệc ngon của ta biến thành thế này đây!" Gia Cát Vân, Gia Cát Thanh hai người cũng rất mơ hồ. Có điều Gia Cát Vân lại cười đùa nói: "Lý đại lão gia, ngươi sốt ruột cái gì chứ? Chẳng phải chỉ là một bàn yến tiệc sao, nếu chúng ta không đúng ta sẽ bồi thường bàn khác cho ngươi. Có điều trước đó chúng ta phải xem xem, rốt cục là ai đúng ai sai, phải không?" "Ta cũng rất muốn biết chân tướng sự việc!" Lý lão gia lạnh giọng nói. "Đằng đại ca, xảy ra chuyện gì vậy?" Gia Cát Vân nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Hổ lại nóng nảy tức giận nói: "Còn hỏi xảy ra chuyện gì à? Ngươi để cho tên Tần Tam kia tự nói đi!" Nói xong liền nhìn chằm chằm gắt gao vào Tần Tam đang đỡ cổ tay kia, "Tần Tam, ngươi sẽ không quên Đằng gia trang chứ, sẽ không quên một vạn lượng bạc kia chứ?" Đằng Thanh Sơn cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Tam. "Đằng gia trang? Một vạn lượng bạc?" Chính Tần Tam cũng rất mơ hồ. Mấy năm nay theo đằng sau lão gia, Tần Tam cũng thầm vụng trộm tham ô không ít bạc. Có điều đều là ẩu đả nhỏ, Lý lão gia kia cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở làm ngơ thôi. Còn về Đằng gia trang, chuyện đã trôi qua bảy năm, trong thiên hạ các loại thôn trang như Lý gia trang Vương gia trang nhiều không kể xiết, Tần Tam hắn đâu còn nhớ rõ. "Các ngươi rốt cuộc là ai?" Tần Tam rút phía đao nơi cổ tay ra, điểm huyệt cầm máu, bước lên hai bước, đứng ngang hàng với hai tên sư huynh của mình, tức giận quát: "Ta vốn không nhận ra các ngươi!" "Thiếu tông chủ, ngươi nghe thấy rồi chứ?" Lý lão gia trầm giọng nói. "Hô!" Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt liền di chuyển, nhã gian vô cớ nổi lên một cơn gió, hai tên sư huynh bên cạnh Tần Tam sắc mặt đại biến "Tìm chết." Quát to một tiếng rồi vội vàng đâm trường kiếm trong tay, nhưng chỉ nghe thấy Bồng!" "Bồng!" hai tiếng, hai người này lập tức bị hất bay. Sau đó nặng nề ngã trên đất, miệng tràn máu tươi, hai người vội bò dậy, trong đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi. "Cao thủ!" Hai sư huynh đệ bọn chúng đều đã đạt tới hậu thiên đỉnh phong, nào ngờ tay cầm trường kiếm ở trước mặt Thanh Sơn đều không đánh lại được một hiệp. Chúng đâu biết… Đằng Thanh Sơn vốn chính là Hình Ý Quyền tông sư, tay không cận chiến chính là cực kỳ am hiểu. Nhãn lực của Thanh Sơn, hai cú Băng Quyền lập tức khiến hai người trọng thương. o0o Không có sư huynh đệ ở bên, Tần Tam đã quýnh đít lên! "A!" Tần Tam điên cuồng kia, tay trái còn tốt phảng phất như vuốt sắt, vồ lấy đầu Thanh Sơn. Không ai có thể hoài nghi, mấy ngón tay này của Tần Tam tuyệt đối có thể xuyên phá xương sọ. Đằng Thanh Sơn vươn tay tóm lấy cổ tay Tần Tam rồi khẽ vặn! "Rắc!" Cả người Tần Tam gập xuống lưng, khuôn mặt đau đớn trở nên trắng bệch: "Các ngươi rốt cuộc là ai? Ta không nhận ra các ngươi!" "Không nhận ra chúng ta?" Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, "Bảy năm trước, các ngươi đặt tại Đằng gia trang chúng ta 182 thanh Bích Hàn đao, ngươi trả đặt cọc tám ngàn lượng. Hơn ba mươi hán tử Đằng gia trang chúng ta tự thân đưa Bích Hàn đao đến Dương Châu thương hội ở Nghi Thành, ngươi còn nhớ chứ?" Con mắt Tần Tam bỗng chốc trợn tròn: "Kia… Đám sơn dân đã chết?" Trong mắt Tần Tam, đám sơn dân kia sớm đã bị cường đạo giết chết rồi. Mặc dù đám cường đạo đánh cướp không thanh ngược lại bị giết nhưng cũng không có báo tin tức này cho Tần Tam. "Ha ha…Sơn dân đã chết?" Đằng Thanh Sơn cười lạnh, "Đúng, đúng, chúng ta suýt nữa thì chết. Cũng may…Đám cường đạo đó thực lực rất tầm thường, đãgiết chúng ta không thành ngược lại bị tộc nhân chúng ta giết chết. Có điều chúng ta cũng biết… Là ngươi! Là ngươi sai người tiết lộ tin tức cho đám cường đạo, nói rằng chúng ta có một vạn ngân phiếu, đúng không?" Trong đôi mắt Tần Tam đầy vẻ khó tin. Đằng Thanh Hổ cũng gào thét: "Lũ khốn nạn các ngươi! Lúc ấy chúng ta tới Dương Châu hội quán đã biết tiểu tử ngươi không phải thứ gì tốt đẹp. Bích Hàn đao, ngươi và lão gia ngươi nói là một trăm năm mươi lượng bạc một thanh, nhưng trả cho chúng ta chỉ có một trăm lượng. Rồi sau đó cố ý dùng nội kình phá hỏng một thanh Bích Hàn đao, muốn đổ oan cho chúng ta, không trả một vạn lượng bạc cho chúng ta!" "Ngươi là đại nhân vật? Là nội kình cao thủ? Không tham ô được bạc liền trút giận lên đám sơn dân nghèo khó chúng ta! Trận chiến với cường đạo đó, ta vĩnh viễn sẽ không quên! Nhị thúc cả đời đã bị tàn phế, thường xuyên ở cạnh luyện võ trường ngây ngốc xem những tộc nhân khác luyện thương, len lén lau nước mắt! Ngươi…đều do ngươi!" Đằng Thanh Hổ gào thét. Cả nhã gian chỉ có tiếng gào thét của Đằng Thanh Hổ, những người khác đều im lặng. Mọi người đều hiểu được chuyện đã trải qua. "Là bọn họ, cha, bọn họ là người trong đám sơn dân kia." Lý Thanh Ngọc thấp giọng nói. "Ta biết." Sắc mặt Lý lão gia vô cung khó coi. Hộ vệ Tần Tam này của hắn tay chân không sạch sẽ, đáy lòng Lý lão gia cũng rõ ràng. Có điều Tần Tam rất thông minh, biết người nào có thể đắc tội người nào không. Theo hắn nhiều năm như vậy cũng không gây ra đại họa gì. Hắn cũng không quan tâm cho lắm. Ai ngờ... Đám sơn dân nghèo khổ ngày ấy không ngờ lại sinh ra hai cao thủ. Vì thế, sự báo thù của đám sơn dân nghèo khổ đã tới rồi! "Vị này, chắc hẳn là Đằng huynh đệ." Lý lão gia cười nói. "Sự việc xảy ra ta cũng hiểu, hết thảy đều là do hộ vệ của ta không đúng. Có điều chuyện xảy ra cũng chẳng cách nào cứu vãn được nữa, vẫn mong Đằng huynh đệ cho ta chút thể diện, tha mạng cho hắn. Ta chắc chắn sẽ đền bù đầy đủ cho các ngươi." Đằng Thanh Sơn ngoái đầu liếc hắn, trên mặt lộ ra nụ cười lãnh khốc. "Vị Lý lão gia này, ta giết nữ nhi, nữ tế ngươi, cho ngươi ít bạc, ngươi đáp ứng không?" Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm hắn, đồng thời trên tay trái Đằng Thanh Sơn xuất hiện một ngọn phi đao. Lý lão gia thừ người. Hắn không chút hoài nghi Đằng Thanh Sơn sẽ vung ngọn phi đao ra. "Điều này..." Lý lão gia lưỡng lự. "Thế nên ngươi hay hơn hết là ngậm miệng lại." Đằng Thanh Sơn ánh mắt lạnh lẽo, sau đó quay đầu nhìn sang Tần Tam bị hắn vặn gẫy tay, "Tần Tam, trong mắt ngươi đám người sơn dân nghèo khó chúng ta lúc ấy chỉ là con kiến, ngươi muốn giẫm chết thì giẫm chết. Mà hôm nay, trong mắt ta ngươi chính là một con kiến. Ta bây giờ cũng muốn giẫm chết ngươi!" Hai huynh muội Gia Cát Vân, Gia Cát Thanh đều yên lặng nhìn một màn này. Gia Cát Thanh bị hù dọa, nàng từ trước tới giờ không nghĩ đến, Đằng Thanh Sơn luôn luôn mỉm cười, lễ phép, chín chắn kia không ngờ lại có lúc lạnh lùng đáng sợ đến thế! Gia Cát Vân thì ngược lại, trong mắt hắn không ngờ lại nổi lên quang mang hưng phấn. "Dừng tay!" Hai tên sư huynh kia đều quát lên, tên Tần Đại trong đó càng quát, "Đằng huynh đệ, chuyện này là sư đệ ta không đúng, có điều vẫn mong ngươi tha mạng cho sư đệ ta. Gã là đệ tử của Kim Kiếm môn ta, ngươi giết hắn chính là trở thành kẻ địch của Kim Kiếm môn ta, hắn cho dù chết cũng phải do sư môn ta xử trí, vẫn mong…" Trong mắt Tần Tam cũng có chút khát vọng sống sót. "Thanh Sơn, giết hắn đi, tên này, ta nằm mơ cũng đều muốn giết hắn." Đằng Thanh Hổ hét, tay trái Đằng Thanh Sơn duỗi ra, chộp lấy yết hầu Tần Tam. "Không….." Tần Tam sắc mặt đại biến. Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nhìn Tần Tam, ngón tay vừa dụng lực. Rắc! Tiếng khớp xương vỡ vụn! Tần Tam liều mạng hít thở nhưng hắn cũng chẳng cách nào hít thở được nữa, sắc mặt hắn trắng bệch, trong đôi mắt còn mang theo liên tiếp vẻ không cam tâm, sợ hãi, oán hận sau đó ánh mắt hoàn toàn ảm đạm. Đằng Thanh Sơn buông tay, cả người Tần Tam mềm nhũn đổ xuống đất. Đã chết! "Ngươi, ngươi…" Hai tên sư huynh tỏ vẻ nóng nảy. "Địch nhân của ta, muốn giết ta tự mình động thủ. Không cần Kim Kiếm môn các ngươi giúp!" Đằng Thanh Sơn lạnh lùng liếc sang hai người một cái, "Kim Kiếm môn các ngươi nếu có người muốn báo thù. Ta lúc nào cũng tiếp! Thanh Hổ, chúng ta đi!" Thanh Hổ nhìn thoáng qua Tần Tam nằm trên đất, hung hăng nhổ một bãi nước bọt: "Cứt chó!" Lúc này mới theo Đằng Thanh Sơn đi. Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ quay đầu đi về phía ngoài cửa, đột nhiên đi được nửa đường, Đằng Thanh Sơn khựng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía hai sư huynh đệ: "Đúng rồi, tiện đây nói một câu, Kim Kiếm môn các ngươi tìm người báo thù, đừng tìm sai người! Các ngươi nghe cho rõ đây, ta tên Đằng Thanh Sơn!"