Cửu Đỉnh Ký
Chương 592 : Thần Miếu đẫm máu
Ở Man Hoang, Man tộc (Cự Nhân tộc) sống trong rừng sâu. Những dãy nhà san sát, kiến trúc cổ xưa màu đỏ sậm, đây chính là Thần Miếu, thánh địa lâu đời của cả Man tộc. Ở giữa bãi trống trong Thần Miếu có một pho tượng Thần Đỉnh thật lớn, đây là một trong cửu đỉnh lúc trước do Vũ Hoàng rèn ra.
Ánh mặt trời rọi vào những cây đại thụ cành lá rậm rạp, chỉ có chút ít ánh sáng xuyên qua chiếu xuống mặt đất.
Thần Miếu dưới những tàng đại thụ dày đặc có vẻ rất u tĩnh.
Cứ mỗi bảy ngày, Thần Miếu sẽ có một ngày gọi là lễ rửa tội. Vào ngày này, cả Man tộc sẽ đem những đứa trẻ con vừa mới sinh ra không lâu tới đây tiến hành lễ rửa tội. Chỉ những đứa trẻ trải qua lễ rửa tội mới là người Man tộc chính thức.
- Trưởng lão!
Chỉ thấy một người khổng lồ thân cao một trượng tám, đầu trọc lóc đang hành tẩu giữa Thần Miếu. Bất kỳ người Man tộc nào thấy hắn đều cung kính hành lễ, trong hai mắt hiện lên hâm mộ khó có thể che dấu.
- Ừm!
Nhân vật đầu trọc to như ma thần này đi đến pho tượng Cửu Châu đỉnh.
- Hả?
Đột nhiên, sắc mặt của hắn đại biến.
- Hống!
Người khổng lồ đầu trọc lập tức phát ra một tiếng gầm, thanh âm mặc dù trầm thấp nhưng lại hùng hậu vang dội phi thường, giống như tiếng sấm rền giữa bầu trời, truyền ra xa mấy trăm dặm.
Phía trước Thần Miếu.
Bất Tử Phượng Hoàng toàn thân bốc cao ngọn lửa cùng với Lôi Điện Thần Ưng lưu chuyển điện quang lượn quanh bầu trời, Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam thì cúi đầu nhìn xuống.
- Họng to thật!
Đằng Thanh Sơn nghe tiếng người khổng lồ đầu trọc gầm lên bèn bình luận.
- Nghe rồi chứ?
Bùi Tam cười nhạt:
- Tên đầu trọc đó đang triệu hoán yêu thú hư cảnh tới đây. Bọn chúng cảm ứng được khí tức của hai cảnh giới động hư chúng ta nên cũng sợ.
Hai cường giả động hư liên thủ, đến cả Thần Miếu Man tộc cổ xưa nhất cũng cảm thấy kinh sợ.
Chỉ thấy từng luồng sáng lóe ra, cùng với thân ảnh của những yêu thú hư cảnh khổng lồ phóng lên cao. Cường giả hư cảnh của Thần Miếu Man tộc và yêu thú hư cảnh rốt cuộc cũng đã hiện thân. Đập vào mắt trước tiên buộc người ta phải nhìn là một con rết khổng lồ toàn thân màu đen bóng loáng, uốn lượn xoay quanh, ba gã trưởng lão Man tộc đều đứng trên lưng con rết này.
- Là ngươi à!
Người khổng lồ đầu trọc cả kinh.
- Cảnh giới động hư?
Lão già tóc bạc và lão giả cơ bắp đầy nếp nhăn nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ. Phải biết là năm ngoái khi Đằng Thanh Sơn tới Thần Miếu Man tộc cũng chỉ là hư cảnh đại thành, năm nay khi hắn tới đây thì đã là động hư rồi.
Hư cảnh đại thành muốn đạt tới cảnh giới động hư quả thật là khó khăn rất lớn.
- Đúng, là ta, ta lại tới.
Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói, đồng thời quay đầu nói với Bùi Tam bên cạnh:
- Bùi cung chủ, đã phát hiện ra Kim Thắng chưa?
- Đằng môn chủ, Kim Thắng ở phía dưới.
Bùi Tam mỉm cười.
- Hả?
Thế giới lực của Đằng Thanh Sơn kéo dài ra, quét qua toàn bộ Thần Miếu Man tộc, lập tức phát hiện ra tên nam tử thần bí mặc áo bào đen đeo mặt nạ vàng. Nam tử mang mặt nạ vàng đang nhảy lên lưng yêu thú phi cầm Hắc Ô, trong chớp mắt đã bay đến cạnh ba trưởng lão Thần Miếu Man tộc.
- Đại trưởng lão!
Nam tử mang mặt nạ vàng gật đầu chào ba người.
"Xoát!"
Một bóng dáng màu tím thật lớn xuất hiện bên cạnh con rết màu đen, chính là Tử Mao Thần Viên cao trên mười trượng. Tử Mao Thần Viên nhìn lướt qua hai người Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam, bộ lông trên người dựng lên, nhe răng phát ra thanh âm gừ gừ, giống như đang đe dọa hai người.
Còn Tử Mao Thần Viên cũng nhận thấy Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam rất khó dây vào.
- Thanh Sơn! Trong tam đại yêu thú, Tử Mao Thần Viên khó chơi nhất.
Bùi Tam truyền âm.
- Ừm, còn có một con yêu long màu đen, nhưng hôm nay dường như vắng mặt.
Đằng Thanh Sơn ngoài miệng nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào tên nam tử mang mặt nạ vàng mặc áo đen, quan sát cẩn thận. Có điều trong lúc nhất thời hắn cũng không thể xác định được thân phận kẻ này, hơn nữa ngoài thân người này có lực thiên địa bốc cao, ngăn trở hắn xâm nhập xem xét.
Chỉ cảm giác khí tức thì Đằng Thanh Sơn căn bản không nhận ra thân phận kẻ này.
- Ba vị trưởng lão! Tai hoạ lần này là do ta gây nên. Nam tử cầm trường thương mặc áo bào trắng tên là Đằng Thanh Sơn, hắn thừa dịp ta rời khỏi quê nhà tới Man Hoang đã giết hại thân nhân ta, mối thù này không đội trời chung. Việc này đã làm Thần Miếu bị quấy nhiễu, Kim Thắng rất lấy làm xấu hổ!
Nam tử mang mặt nạ vàng cung kính khom người.
Sau đó hắn đứng thẳng dậy, nói:
- Thực lực của Đằng Thanh Sơn rất mạnh, ta vốn đã bỏ qua việc báo thù, trở lại Thần Miếu, chuẩn bị lo tĩnh tu. Nhưng không ngờ bọn chúng vẫn đuổi tới. Vì ta nên mới khơi nên tai hoạ, hãy để ta xử lý vậy!
- Ta cũng không cầu xin gì, chỉ hy vọng ba trưởng lão có thể nhận nuôi mười ba hài tử của ta, chiếu cố cho chúng khôn lớn.
Nam tử mang mặt nạ vàng một lần nữa khom người.
"Vù!"
Sau đó hắn lập tức lao về phía Đằng Thanh Sơn.
- Kim trưởng lão!
Một cánh tay tráng kiện mạnh mẽ chắn ngang trước người nam tử mang mặt nạ vàng. Cự hán đầu trọc nhìn nam tử mang mặt nạ vàng, căm tức nói:
- Kim trưởng lão, ngài cho người Man tộc chúng ta là ai? Hơn mười năm qua ngài có đại ân với Man tộc, chúng ta đều ghi nhớ trong lòng. Kim trưởng lão hãy tự mình chiếu cố cho mười ba hài tử A Hổ đi! Hai kẻ này đừng mơ tưởng có thể đả thương ngài trước mặt Thần Miếu Man tộc chúng ta!
- Kim trưởng lão, ngài lùi ra sau đi!
Lão giả Man tộc tóc bạc cũng nói.
- Giao cho chúng ta!
Lão già cơ bắp nhìn Đằng Thanh Sơn, Bùi Tam trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng và Lôi Điện Thần Ưng giữa không trung.
- Lần đó ngươi tới Thần Miếu Man tộc, chúng ta đã thả ngươi đi, còn hiện giờ Kim trưởng lão đã bỏ qua việc báo thù, ngươi hà tất phải lằng nhằng nữa? Mau mau rời đi, chúng ta sẽ bỏ qua việc này, nếu không thì...
- Các ngươi có biết Kim Thắng rốt cuộc là ai không?
Đằng Thanh Sơn quát lạnh:
- Các ngươi có biết trước khi hắn tới Thần Miếu rốt cuộc làm gì trên Cửu Châu không? Có biết khi hắn ly khai Thần Miếu thì đã làm gì không? Các ngươi hoàn toàn không biết đúng không?
Ba vị trưởng lão Thần Miếu nhíu mày.
- Chỉ bằng một lời của hắn mà tin hắn như vậy à?
Đằng Thanh Sơn nói:
- Chư vị trưởng lão Thần Miếu! Đằng Thanh Sơn ta rất khâm phục Man tộc các ngươi có thể xuyên qua Man Hoang vạn dặm rồi sống ổn định tại đây, nhưng hôm nay, tên Kim Thắng này thật sự là một kẻ thần bí giả danh không dám cho người ta biết, ta nhất định phải diệt hắn!
Đột nhiên!
- Hả?
Đằng Thanh Sơn nhíu mày.
Một luồng khí tức hùng hồn từ dưới đất lao thẳng lên, sau đó uốn lượn xoay mình giữa không trung, hào quang trên vảy rồng toàn thân lóe sáng một cách kỳ dị. Yêu Long đen giương cặp mắt rồng nhìn qua Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam.
Bùi Tam cũng hơi biến sắc, truyền âm nói:
- Không ngờ con yêu long này lại ở đây! Lần này phiền toái rồi!
- Phiền toái?
Đằng Thanh Sơn nhìn Bùi Tam.
- Ừm! Đằng Thanh Sơn, đợt lát nữa ta sẽ ngăn chặn con yêu long này, những yêu thú khác thì do ngươi đối phó.
Bùi Tam truyền âm:
- Nhanh chóng dựa vào tốc độ của Bất Tử Phượng Hoàng bắt tên Kim Thắng trưởng lão.
Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn Bùi Tam, không nói gì.
Bùi Tam ngăn cản Yêu Long đen, những con khác để mình xử lý? Dựa theo những gì con Yêu Long Tử Tích nói lúc trước, con Tử Mao Thần Viên kia cũng có thực lực gần bằng với con Yêu Long đen rồi.
- Hống...
Yêu Long đen phát ra một tiếng gầm khẽ.
- Hống… gừ gừ…
Tử Mao Thần Viên cũng phát ra những thanh âm uy hiếp.
Khí tức lão già cơ bắp đột nhiên dâng lên, gầm gừ nói:
- Thần long và Thần Viên nói, bảo các ngươi mau mau rời đi. Đằng Thanh Sơn, ta thấy ngươi nên biến nhanh lên!
Người khổng lồ Man tộc đầu trọc bên cạnh cùng với lão giả Man tộc tóc bạc có vẻ tự tin mười phần. Họ chưa bao giờ hoài nghi về thực lực của Yêu Long đen và Tử Mao Thần Viên.
Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam nhìn nhau...
Trên núi rừng, giữa không trung, Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam đứng giằng co với Thần Miếu Man tộc.
Trước sự uy hiếp của thần long và Thần Viên, Đằng Thanh Sơn cầm chắc Luân Hồi thương, chỉ vào lão già cơ bắp, thanh âm vang vọng cả núi rừng:
- Trưởng lão Thần Miếu! Ta tôn trọng Thần Miếu các ngươi, nhưng đây là do các ngươi ngu xuẩn, chỉ tin vào kẻ tiểu nhân, ta cũng không có biện pháp. Bây giờ cho các ngươi hai con đường, một là giao Kim Thắng ra, thứ hai là huyết chiến thôi!
Ba vị trưởng lão Thần Miếu đều sầm mặt lại gầm lên.
- Ngao hống…
Con Yêu Long đen ngẩng cao đầu, lạnh lùng nhìn hai người Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam.
- Ha ha... Con giun, cẩn thận ta xé ngươi ra thành hai nửa đấy!
Bùi Tam chỉ vào Yêu Long đen, cười ha hả nói.
Ba vị trưởng lão Thần Miếu nghe được đều vô cùng giận dữ.
- Thần Miếu Man tộc không chịu nhục, thần thú Man tộc cũng không chịu nhục! Kẻ nào dám nhục mạ thần long phải chết!
Người khổng lồ Man tộc đầu trọc giận dữ hét lên.
- Nhục mạ thì đã sao?
Bùi Tam cười khiêu khích.
Ba vị trưởng lão Thần Miếu đều sầm mặt xuống.
- Muốn chết? Vậy cho ta thấy thủ đoạn đi!
Hai mắt Đằng Thanh Sơn chợt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, gầm lên một tiếng. Bất Tử Phượng Hoàng vỗ mạnh hai cánh, tạo thành một luồng hào quang, trong nháy mắt lao vào giữa phe Thần Miếu Man tộc.
Bùi Tam cười ha hả:
- Chờ ta với chứ!
Lôi Điện Thần Ưng cũng chở Bùi Tam lao vào giữa trận doanh của Thần Miếu Man tộc.
Nhất thời, giữa không trung lập tức trở nên hỗn loạn.
"Bình… Vù.."
Bất Tử Phượng Hoàng trong nháy mắt xông tới, há mồm phun ra ngọn lửa ngập trời. Vô số ngọn lửa màu tím tràn ngập, cả không trung trong nháy mắt hóa thành biển lửa. Một ngọn lửa màu vàng tím bắn về phía nam tử mang mặt nạ vàng mặc áo bào đen.
- Phù!
Trong hoàn cảnh ngọn lửa ngập trời, chỉ thấy con rết khổng lồ màu đen vẫn có thể dễ dàng chống lại, đồng thời cái đuôi rết thật lớn quất mạnh về phía Đằng Thanh Sơn.
Hai mắt Đằng Thanh Sơn sắc như dao.
- Cút ngay!
Hai tay Đằng Thanh Sơn giơ cao Luân Hồi thương, đâm thẳng một chiêu Phách Sơn. Cán Luân Hồi thương nện vào đuôi con rết khổng lồ màu đen, khiến cho nó chấn động đến mức toàn thân co lại, đồng thời một dòng máu tươi màu xanh lá chảy ra từ khe hở giữa lân giáp. Con rết khổng lồ màu đen lập tức nhanh chóng lao đi.
Cường giả cấp bậc động hư không phải là thứ mà đám gia hỏa như nó hoặc yêu thú phi cầm Hắc Ô có thể chống lại được.
"Bùng!"
Chỉ thấy gần đó, Bùi Tam và con Tử Mao Thần Viên cùng xuất ra một quyền. Một nắm đấm bé tí và một nắm đấm khổng lồ chính diện va chạm, sóng xung kích cuồng bạo làm cho núi rừng chung quanh bị nghiền nát, còn Bùi Tam cũng bị chấn động đến mức bay ngược lại. Lúc này một tiếng rồng ngâm bỗng vang lên, con Yêu Long đen liền lao về phía Bùi Tam. Tử Mao Thần Viên thấy thế, liền bước một bước giữa không trung, đi xa cả trăm trượng, đến thẳng trước mặt Đằng Thanh Sơn.
- Gừ gừ...
... Tiếng gầm gừ vang lên.
Tử Mao Thần Viên vung bàn chân khổng lồ lên đạp mạnh vào người Đằng Thanh Sơn.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
24 chương
52 chương
60 chương
14 chương
163 chương