Cửu Đỉnh Ký

Chương 580 : Trưởng lão Quy Nguyên tông

- Sư phụ đột phá rồi à? Đằng Thanh Sơn vừa kinh vừa vui. Gia Cát Nguyên Hồng được Mục Đào cho biết Lôi Đao Thiên Thần Đoan Mộc Vũ vừa đột phá hư cảnh đã ngộ ra Hủy Diệt chi đạo, nắm được năm thành lực thiên địa. Gia Cát Nguyên Hồng cũng chuyên tâm muốn ngộ ra Sinh chi đạo. Hao phí thời gian rất lâu, rốt cuộc cũng ngộ thông đột phá, mãi tới bây giờ mới vào hư cảnh, nắm được năm thành lực thiên địa. - Thanh Sơn, đây là việc vui, chúng ta nên chúc mừng một phen! Lý Quân nói ngay. - Đúng, đúng! Gần hai mươi năm qua, sư phụ luôn tiềm tu, bây giờ đã thành công, rất đáng chúc mừng. Đằng Thanh Sơn cũng mừng cho sư phụ. Trong lòng hắn, địa vị sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng có thể so với thân nhân. - Đúng rồi, Tiểu Quân, nàng vừa rồi nói cô gái mà Hồng Vũ thích đã mãn tang rồi à? - Ừm! Lý Quân cười gật đầu lia lịa: - Hài tử đó tên là Tiểu Như, đã mãn tang rồi, bây giờ đã có thể đón dâu. Chúng ta cũng nên chọn một ngày tốt đến thăm và hỏi cưới. Đằng Thanh Sơn đấm vào lòng bàn tay, cười ha hả nói: - Hay lắm! Ta lập tức đi tìm ông ngoại. Ông loại luôn quan tâm tới việc hôn nhân của Hồng Vũ, để ông tự mình giúp chọn một ngày tốt. Hơn nữa ta tiến vào cảnh giới động hư mà sư phụ vẫn còn chưa biết, lần này cũng có thể tiện đường nói cho sư phụ. - Những năm gần đây, sư phụ chỉ huy quân đội tấn công Xạ Nhật thần sơn ở Viêm châu, nhưng thực lực của chúng ta căn bản chưa đủ bá chiếm hai châu. Bây giờ cũng nên nói chuyện này rồi. Đằng Thanh Sơn vẫn không quên ước định lúc trước. Huống hồ, lúc trước Xạ Nhật thần sơn vì cái chết của Thân Công Đồ khẳng định sẽ ghi cừu hận tận đáy lòng. Bọn họ luôn ẩn nhẫn không dám phát tác, nhưng không có nghĩa là sẽ quên cừu hận. Dù sao bây giờ hư cảnh ở Xạ Nhật thần sơn chính là đệ đệ của Thân Công Đồ. Đằng Thanh Sơn cũng không muốn để địch nhân cứ tiếp tục lớn mạnh như vậy. - Đúng. Lúc trước Thân Công Đồ muốn đưa chàng vào chỗ chết, cuối cùng hắn lại mất mạng. Xạ Nhật thần sơn tuyệt đối sẽ không quên cừu hận này đâu. Lý Quân cũng gật đầu. - Thanh Sơn lão đệ, xem ra ta vừa về Đại Duyên sơn, các ngươi đã muốn có hành động lớn rồi nhỉ. Mục Đào cười ha ha nói. - Cũng chẳng phải là hành động lớn gì đâu. Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười: - Chỉ là giúp sư phụ một tay. Ta sẽ ra tay giải quyết hư cảnh của Xạ Nhật thần sơn, còn việc tấn công Viêm châu thì vẫn phải dựa vào nhân mã của Quy Nguyên tông. Việc chiếm lĩnh Viêm châu phải là việc của Quy Nguyên tông. Mặc dù nói lúc trước Hình Ý môn tuyên bố không tranh bá thiên hạ, nhưng cũng không có nghĩa là cường giả hư cảnh của Hình Ý môn sẽ co đầu rút cổ, để người khác bắt nạt cũng không dám phản kháng. Hình Ý môn không tranh bá, nhưng cường giả hư cảnh của bổn môn đấu với cường giả hư cảnh tông phái khác cũng không thể tính là tranh bá thiên hạ, chỉ có thể xem như ân oán giữa hai bên. oOo Mười ngày trôi qua như thoi đưa, đã là ngày hai tháng chạp. Gió lạnh thấu xương, trên tầng mây cao vạn trượng, Đằng Thanh Sơn thân mặc áo bào trắng và Lý Quân mặc áo tím, hai vợ chồng sóng vai bay về phía tây nam. Trên những đám mây, ánh nắng rất chói chang, ánh mặt trời ngày đông làm người ta cảm thấy rất ấm áp. - Hồng Vũ luôn ở quận Vĩnh An, e rằng nó vẫn chưa biết việc hai ta hỏi cưới cho nó. Đằng Thanh Sơn không kìm được phải khẽ mỉm cười. Lý Quân cũng cười khanh khách nói: - Tiểu tử Hồng Vũ này, nhớ năm ba bốn tuổi nó ngoan ngoãn hơn chị Lâm Lâm của nó nhiều, chỉ cần cho vài viên kẹo là được. Nó chẳng hề quậy phá gì, lại còn rất nghe lời. - Ha ha! Đúng, lúc trước ta buộc nó luyện quyền buổi sáng, có đôi khi thống khổ ủy khuất, chỉ chảy nước mắt, nhưng không dám phản kháng tiếng nào, lại tiếp tục luyện quyền. Đằng Thanh Sơn không kìm được thở dài một tiếng: - Không ngờ, chỉ nháy mắt Hồng Vũ đã sắp thành thân rồi. Điều duy nhất ta không hài lòng là tiểu tử Hồng Vũ này chỉ thích buôn bán, không thích luyện võ. Nếu đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc luyện võ, thành tựu sau này cũng khó nói. Đằng Thanh Sơn rất hài lòng về nhi tử mình, nhưng hiển nhiên, hắn cũng hi vọng nhi tử có thể kế thừa y bát, có điều đây là việc khó thực hiện được. Hai vợ chồng trên tầng mây cao vạn trượng, hóa thành một luồng hào quang mờ ảo, chẳng mấy chốc đã tới địa giới quận Vĩnh An. - Quận Vĩnh An! Từ trên cao nhìn xuống, trong quận thành Vĩnh An có núi non, còn ở ngoài thành lại có những dãy núi lớn, thoạt nhìn cả quận Vĩnh An giống như một con voi siêu lớn có vây lưng vô cùng hung mãnh. Một luồng ánh sáng năm màu từ giữa những tầng mây rơi thẳng vào quận Vĩnh An. Bên trong quận thành Vĩnh An có hai phần là đất, đều là đất của Quy Nguyên tông, là trụ sở của một siêu tông phái thống lĩnh cả tám quận Dương châu. Bây giờ số lượng đệ tử của Quy Nguyên tông rất kinh người, nơi đóng quân của tông phái đương nhiên chiếm diện tích rất rộng. - Sư phụ, người đang bận à? Đằng Thanh Sơn vừa hạ xuống Quy Nguyên tông đã phát hiện ra sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng đang cùng mấy vị tiên thiên cường giả thương nghị việc gì đó, vội truyền âm nói. - Thanh Sơn, là ngươi sao? Gia Cát Nguyên Hồng truyền âm tràn đầy vẻ khiếp sợ. Kỳ thật khi vừa phát hiện một khí tức hắc động cùng với khí tức của Lý Quân đồng thời xuất hiện, Gia Cát Nguyên Hồng đã tràn đầy nghi hoặc. Ở đâu ra một cường giả động hư đi cùng với thê tử Đằng Thanh Sơn tới đây? Đầu tiên y nghĩ tới Bùi Tam, khả năng thứ hai là nghĩ đến Đằng Thanh Sơn đã đột phá tới cảnh giới động hư, nhưng y cũng không dám tin vào khả năng thứ hai này. - Thanh Sơn, ngươi đạt tới cảnh giới động hư rồi à? Ha ha... Gia Cát Nguyên Hồng có vẻ rất vui. - Ngẫu nhiên ngộ được thôi. Đằng Thanh Sơn cười truyền âm: - Sư phụ, người cứ làm việc với mấy vị chấp pháp trưởng lão cho xong đi! Đợt lát nữa, đệ tử sẽ nói chuyện với sư phụ nhiều hơn, có rất nhiều việc cần nói. - Được, đợt lát nữa ta sẽ tới. Gia Cát Nguyên Hồng truyền âm nhắc nhở một tiếng, sau đó tiếp tục nói chuyện với mấy vị chấp pháp trưởng lão Quy Nguyên tông. Đằng Thanh Sơn cũng không muốn nghe đối phương đàm luận việc gì. - Tiểu Quân! Sau khi Quy Nguyên tông kiến thành, mặc dù lúc trước ta đã tới hai lần, nhưng đều là để gặp mặt sư phụ, không hề dạo chơi trong Quy Nguyên tông. Bây giờ, thừa dịp sư phụ có việc, chúng ta đi dạo chơi Quy Nguyên tông một chuyến, Xem thử Quy Nguyên tông ở quận Vĩnh An và Quy Nguyên tông năm đó có gì khác nhau. - Ít nhất so với Quy Nguyên tông năm đó thì lớn hơn nhiều, đệ tử cũng nhiều hơn, phồn hoa hơn rất nhiều. Lý Quân cười nói. - Không phồn hoa, chẳng lẽ suy bại à? Đằng Thanh Sơn cười. - Kỳ thật Quy Nguyên tông cũng phải cảm tạ Thanh Sơn. Nếu không phải có chàng, Quy Nguyên tông há có thể có được như bây giờ? Lý Quân cười nói. Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói: - Ta và sư phụ vốn là quan hệ thầy trò, đồ đệ làm chút việc cho sư phụ cũng là chuyện đương nhiên thôi, nói gì cảm tạ với không cảm tạ. Ở trên một quả đồi, hai vợ chồng Đằng Thanh Sơn và Lý Quân bước chầm chậm. Quy Nguyên tông còn lớn hơn cả Nghi thành. Bên trong tông có đồi núi, hồ nước, sông ngòi. - Nghê trưởng lão, ngươi bớt nói những chuyện tế nhị này đi! Ở một đám cây trên đồi gần đó truyền đến tiếng nói chuyện. - Vương trưởng lão! Cái gì mà ít nói chuyện tế nhị chứ? Việc này ở Quy Nguyên tông ta ai ai chẳng biết. Năm đó, tông chủ đem Hỏa Lưu chiến giáp và Hỏa Vũ chiến giáp cho Đằng Thanh Sơn mượn, để hắn chỉ huy nhân mã hỗ trợ những quận phía nam. Nhưng sau này, Đằng Thanh Sơn lại độc chiếm Hỏa Lưu chiến giáp và Hỏa Vũ chiến giáp. Ít nói ư? Đây là sự thật, còn không cho nói à? Hai người Đằng Thanh Sơn và Lý Quân nghe thấy giọng nói trong rừng đều nhướng mày. Vấn đề sở hữu Hỏa Lưu chiến giáp và Hỏa Vũ chiến giáp gây nên không ít mâu thuẫn trong nội bộ Hình Ý môn và Quy Nguyên tông. Vì Quy Nguyên tông luôn luôn không công khai xuất xứ của Hỏa Lưu Thiết. Dù sao Đằng Thanh Sơn mà có nhiều Hỏa Lưu Thiết như vậy, không một người bình thường nào dám tin cả. Một khi công khai, sẽ làm các đại tông phái khác biết được, họ sẽ liên tưởng đến việc Hỏa Lưu Thiết là do Đằng Thanh Sơn sau khi mất tích mấy năm mới tìm được. Nếu là Thiên Thần cung, khẳng định sẽ nghĩ đến hải ngoại. Quy Nguyên tông và Đằng Thanh Sơn đều không muốn vì chuyện này mà làm cho các đại tông phái bỏ tinh lực đi Bắc Hải tìm kiếm, cũng không muốn làm lộ ra Bắc Hải đại lục. Nhưng như vậy cũng tạo thành một vấn đề, người của Quy Nguyên tông lại cho rằng Hình Ý môn độc chiếm Hỏa Lưu chiến giáp và Hỏa Vũ chiến giáp mà không trả. Còn lãnh đạo Hình Ý môn, giống như Dương Đông, Đằng Thú, đều muốn đem hết tất cả Hỏa Lưu chiến giáp và Hỏa Vũ chiến giáp từ Quy Nguyên tông về, để làm cho Hình Ý môn cường đại hơn. - Nghê trưởng lão, độc chiếm thì đã sao? Đằng Thanh Sơn đại nhân có đại ân với Quy Nguyên tông ta, đem Hỏa Lưu chiến giáp và Hỏa Vũ chiến giáp cho y có gì là không được? Coi như báo đại ân của y đi. - Hừ! Vương trưởng lão, ngươi coi Đằng Thanh Sơn là ân nhân, nhưng người ta thì không quan tâm tới ngươi. Năm đó Đằng Thanh Sơn không hề niệm tình, bức bách Quy Nguyên tông rời khỏi Giang Ninh. Quy Nguyên tông chúng ta ở quận Giang Ninh cả ngàn năm, rất nhiều người phải rời quê hương đi tới quận Vĩnh An. Việc này thì thôi, theo cha ta cho biết, năm đó Đằng Thanh Sơn đã hứa trợ giúp Quy Nguyên tông chúng ta chiếm lĩnh Viêm châu. Nhưng còn bây giờ thì sao? Đã hai mươi năm rồi, cả một cái bóng cũng không thấy. Giọng nói của Nghê trưởng lão trở nên châm chọc - Vương trưởng lão nhân gia, bây giờ hắn là môn chủ Hình Ý môn, rất tiêu sái tự tại, ai còn quan tâm tới Quy Nguyên tông chúng ta? E rằng hắn đã quên lúc trước hắn chính là đệ tử Quy Nguyên tông chúng ta. Bây giờ thời thế biến hoá, hắn là môn chủ Hình Ý môn rồi. - Nghê trưởng lão, nhỏ giọng một chút! Hai trung niên từ xa xa đi tới, rồi họ đột nhiên nhìn thấy hai người phía trước. - A! Hai trưởng lão đều biến sắc, một gã trung niên mắt hẹp dài sắc mặt trắng bệch. - Đằng... - Ra mắt đại nhân! Trưởng lão hơi mập mạp vội hành lễ. - Ra mắt đại nhân! Trung niên mắt hẹp dài cũng vội hành lễ. Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn vào trưởng lão họ Nghê có đôi mắt hí. Sắc mặt Đằng Thanh Sơn rất xấu, nhưng hắn không nói gì, mà chỉ dắt Lý Quân quay đầu bước đi. - Sao mà gặp phải Đằng Thanh Sơn cơ chứ? Trán Nghê trưởng lão đẫm mồ hôi. - Đã bảo đừng nói lung tung. Hy vọng Đằng Thanh Sơn đại nhân rộng lượng. Vương trưởng lão nhìn thoáng qua lão hữu bên cạnh: - Nếu Đằng Thanh Sơn đại nhân muốn trừng phạt ngươi, ngươi coi như tiêu rồi. - Hừ! Trừng phạt ta? Ta không tin! Ta nói nói mấy câu như vậy, ai dám trừng phạt ta? Huống hồ lời ta nói là sự thật. Nghê trưởng lão trừng mắt nói, dù sao cha hắn cũng là chấp pháp trưởng lão của Quy Nguyên tông. Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đi lang thang trong Quy Nguyên tông, nhưng hắn cũng không còn chút tâm tình nào nữa. Rất giận! Hắn suy nghĩ cho Quy Nguyên tông rất nhiều, cũng luôn luôn nhớ tới việc đối phó Viêm châu. Chỉ là chưa tới cảnh giới động hư, Đằng Thanh Sơn cũng không dám để Quy Nguyên tông chiếm cứ hai châu. Bây giờ đã đạt tới cảnh giới động hư, hắn cũng chuẩn bị thương lượng với sư phụ, không ngờ lại có người nói như vậy. Đằng Thanh Sơn rất giận. - Hừ! Đằng Thanh Sơn không kìm được phát ra một tiếng hừ nhẹ. - Thanh Sơn, tức giận à? Lý Quân nhìn Đằng Thanh Sơn. - Không có việc gì. Đằng Thanh Sơn lắc đầu. - Thanh Sơn! Một giọng nói vang lên, một luồng lưu quang màu xanh biếc chợt lóe lên, đã đến phía trước Đằng Thanh Sơn, hóa thành một bóng người, chính là Gia Cát Nguyên Hồng.