Cửu Đỉnh Ký
Chương 579 : Luyện hóa thần giáp
Trong hàn đàm sâu thẳm, Yêu Long Tử Tích đang nằm dài mà ngủ, từ lỗ mũi phun ra từng đạo hàn khí làm nước chung quanh chốc chốc lại ngưng kết, lúc thì bắn tung ra.
- Ngao hống...
Yêu Long Tử Tích bỗng nhiên mở bừng đôi mắt màu vàng to như bánh xe, lộ ra vẻ ngưng trọng. Nó cảm giác được rõ ràng có hai luồng khí tức, một luồng là khí tức quen thuộc của Bất Tử Phượng Hoàng, còn luồng kia là một hắc động. Khí tức mà nó không thể chạm đến, đương nhiên nó nghĩ đó là hắc động.
Yêu Long Tử Tích đã sống rất lâu, cho nên trong nháy mắt nó hiểu ra hắc động này đại biểu cho một cường giả động hư.
"Cường giả động hư?" - Yêu Long Tử Tích kinh hãi, trong nháy mắt biến mất khỏi đáy nước.
Hình Ý môn tại Đại Duyên sơn, trong Đông Hoa uyển.
- Thanh Sơn sao còn chưa về?
- Mẹ, đừng sốt ruột! Cha nhất định là có việc gấp.
Lý Quân và hai con đang ở cùng nhau. Hiển nhiên việc Đằng Thanh Sơn đi lâu không về làm co nàng cảm thấy rất bất an.
Đột nhiên...
- Hống...
Một tiếng gầm kinh sợ vang lên.
Lục Túc Đao Trì đang nằm dài trên bãi cỏ ngủ say chợt kinh hãi ngẩng đầu, phát ra một tiếng gầm sợ hãi phẫn nộ. Nó cũng nhận thấy được, ngoài khí tức của Bất Tử Phượng Hoàng còn có một hắc động đi sau. Là cường giả động hư, nó làm sao không sợ hãi?
- Không ổn!
Lý Quân biết thú ngữ sắc mặt đại biến.
"Vù! Vù!"
Một đạo lưu quang màu đỏ rực và một đạo ánh sáng năm màu gần như đồng thời đáp xuống trong Đông Hoa uyển.
- Hống... kỷ...
Lục Túc Đao Trì hai mắt tràn đầy vẻ hung ác, khi vừa thấy ánh sáng năm màu biến thành Đằng Thanh Sơn thì hơi sửng sốt. Hiển nhiên khí tức của Đằng Thanh Sơn đã biến thành hắc động, điều này làm cho nó không kịp phản ứng.
- Ha ha, Đao Trì, muốn làm gì, muốn đấu với ta một hồi à?
Đằng Thanh Sơn cười đi tới, vỗ vỗ lân giáp của Lục Túc Đao Trì.
Trong hai mắt đỏ kè của Lục Túc Đao Trì lúc này mới lộ ra vẻ kinh hỉ.
- Ha ha, mới mấy ngày không gặp, thế mà quên mất cả ta rồi.
Đằng Thanh Sơn cười ha hả nói.
- Thanh Sơn!
Lý Quân vội đi tới.
Nhi tử Hồng Vũ bên cạnh liền nói:
- Cha! Người đi Thần Miếu Man tộc đã bảy ngày rồi, ngày nào mẹ cũng lo lắng cho người.
- Tiểu Quân!
Đằng Thanh Sơn áy náy cười.
- Kỳ thật ta cũng không nghĩ sẽ đi lâu như vậy, thế nhưng...
"Ầm! Ầm!"
Hai luồng khí tức cực mạnh, một trước một sau gần như đồng thời hạ xuống trong Đông Hoa Uyển, làm cho những thị nữ xa xa sợ tới mức nhảy dựng lên. Chỉ thấy một con thần long dài chừng hai mươi trượng, cùng với một con Kim Sắc Long Quy nhỏ hơn rất nhiều, cả hai đều đáp xuống bãi đất trống gần đó. Con Yêu Long Tử Tích và Kim Sắc Long Quy đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.
Nhưng ngay sau đó hai con yêu thú chợt sững người. Lần này Đằng Thanh Sơn đi Thần Miếu Man tộc, sớm đã nhắc hai con yêu thú này, nếu có cường địch tới thì phải hỗ trợ.
Cảm ứng được sự tồn tại của động hư, Yêu Long Tử Tích cũng không dám chậm trễ, lập tức lao tới.
- Tiểu Quân, giúp ta cám ơn bọn họ!
Đằng Thanh Sơn cười nói.
- Ồ!
Lý Quân hơi nghi hoặc, phát ra tiếng gầm gừ với Yêu Long Tử Tích và Kim Sắc Long Quy.
- Hống hống...
Trong mắt Yêu Long Tử Tích và Kim Sắc Long Quy đều lộ ra vẻ vui mừng, phát ra một loạt tiếng gầm, muốn biểu đạt sự chúc mừng tới Đằng Thanh Sơn.
Lý Quân kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn:
- Thanh Sơn, chàng… chàng đạt tới cảnh giới động hư rồi à?
- Động hư?
Hồng Lâm dạo này luôn u buồn cũng không kìm được phải kinh hô.
- Là cường giả cảnh giới động hư giống như cung chủ Thiên Thần cung à?
Hồng Vũ trợn tròn mắt. Sống trong một nhà, chị em Hồng Vũ và Hồng Lâm được nghe rất nhiều về cảnh giới tu luyện và những cường giả ở ở Cửu Châu đại địa, họ hiểu rõ cường giả động hư có nghĩa là gì.
Khi chí cường giả chưa sinh ra, cường giả động hư có nghĩa là mạnh nhất.
- Lần này đúng là nhân họa đắc phúc. Ở Thần Miếu Man Tộc ta bị đóng cửa đuổi khách, nhưng giữa Man Hoang tại nơi ở của Tiểu Thanh lại ngẫu nhiên cảm ngộ, mất gần bảy ngày, rốt cuộc cũng có thể đạt đến động hư tiểu thành.
Đằng Thanh Sơn cười nói.
Lúc này Lý Quân và hai chị em Hồng Lâm Hồng Vũ căn bản không biết động hư tiểu thành khác với động hư sơ nhập như thế nào.
Cho dù không hiểu, họ cũng rất khiếp sợ.
Đằng Thanh Sơn trở thành cường giả động hư là một đại hỉ sự khó lường. Phàm là một tông phái xuất hiện một cường giả động hư, chứng tỏ tông phái này sẽ đứng sừng sững, không ai dám trêu vào. Nếu như nói Hoàng Thiên Cần là động hư sơ nhập thì cũng chỉ mạnh hơn hư cảnh đại thành một chút thôi.
Còn Đằng Thanh Sơn đã tới động hư tiểu thành thì cường đại hơn nhiều.
Nếu không phải vì Bùi Tam năm đó còn nể mặt Phượng Hoàng mẹ, thì bây giờ cho dù không có Phượng Hoàng mẹ, với thực lực bản thân Đằng Thanh Sơn hắn cũng sẽ không dễ dàng tới chọc vào.
Cùng ngày, bên trong Đông Hoa Uyển.
Yêu Long Tử Tích, Kim Sắc Long Quy, Bất Tử Phượng Hoàng, Lục Túc Đao Trì, cùng với gia đình Đằng Thanh Sơn ngồi với nhau, đàm luận hồi lâu. Đợi đến lúc hoàng hôn, con Yêu Long Tử Tích và Kim Sắc Long Quy mới trở về.
Hoàng hôn, Yêu Long Tử Tích và Kim Sắc Long Quy đã trở về đất và đáy thuỷ vực. Với hai con yêu thú hư cảnh ở trong Thiên Hồng hồ, quả là bá chủ tuyệt đối.
- Hống hống...
- Hống, hống hống hống...
Yêu Long Tử Tích và Kim Sắc Long Quy gầm gừ với nhau, trò chuyện liên tục.
Yêu Long Tử Tích hiển nhiên rất vui.
Lúc trước dưới sự tiến cử của Kiim Sắc Long Quy, Đằng Thanh Sơn mới có thể bái phỏng Yêu Long Tử Tích.
Yêu Long Tử Tích cũng biết truyền kỳ về Đằng Thanh Sơn, cho nên mới kính trọng hắn. Nó cho rằng một thiên tài tuyệt thế mới hai mươi mốt tuổi đã tiến vào hư cảnh như Đằng Thanh Sơn rất có hy vọng trở thành chí cường giả, cho nên trước giờ đối xử rất tốt. Nên biết là trên đời này, cũng chỉ có Hùng tôn giả và Bất Tử Phượng Hoàng là có thể áp đảo Yêu Long Tử Tích.
Như Hùng tôn giả của Vũ Hoàng Môn, đó là do được đi theo chí cường giả Vũ Hoàng, nên được Vũ Hoàng chỉ điểm.
Còn Bất Tử Phượng Hoàng thì đi theo chí cường giả Lý Thái Bạch, được Lý Thái Bạch chỉ điểm. Nói về thiên phú, Yêu Long Tử Tích có lẽ yếu hơn bất tử Phượng Hoàng một chút, nhưng lại không thể yếu hơn Hùng tôn giả được. Có điều thực lực của nó lại yếu hơn hai con kia một chút, là vì nó chỉ vùi đầu vào lĩnh ngộ mà không được chí cường giả chỉ điểm.
Lần này, Yêu Long Tử Tích đã đánh bạc, đặt cược vào Đằng Thanh Sơn. Nó cho rằng đây là nhân vật khó lường, có lẽ sẽ có thể thành công.
Quả nhiên, sau khi khai tông lập phái không tới hai mươi năm, Đằng Thanh Sơn đã tiến vào cảnh giới động hư. Loại tốc độ tiến bộ này làm cho Yêu Long Tử Tích đã sống thật lâu, đã thấy vô số cường giả, cũng phải vô cùng thán phục. Có lẽ nhân loại mà nó chấm - Đằng Thanh Sơn - thật sự có thể bước vào cảnh giới chí cường giả.
Đương nhiên chỉ là có khả năng mà thôi. Phải biết là từ sau khi vị chí cường giả thứ tư Thích Già tổ sư xuất hiện, mãi cho tới bây giờ, đã trên hai ngàn năm rồi, cả Cửu Châu đại địa không hề xuất hiện một cường giả nào khác. Trong quá trình này, cũng có vài người đạt tới cảnh giới động hư, nhưng không một người nào có thể đạt tới cảnh giới chí cường giả.
Chí cường giả, thật sự quá khó đạt tới được. oOo
Ban đêm.
- Thanh Sơn, sao vậy?
Vừa ăn cơm chiều xong, Đằng Thanh Sơn và Lý Quân ngồi trong đình viện nói chuyện. Thấy Đằng Thanh Sơn vẻ mặt bần thần, nàng không khỏi hỏi một tiếng.
- Vừa rồi, ta thử đem thế giới lực dung nhập vào Hồng Thiên thần giáp, không ngờ lại bị Hồng Thiên thần giáp phản kháng.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười khổ:
- Ta coi như đã hiểu, tại sao cường giả động hư đều phải tự mình luyện chế một bộ thần giáp, chứ không dùng thần giáp của cổ nhân.
Lý Quân suy nghĩ rồi nói:
- Thanh Sơn! Hồng Thiên thần giáp là do Đông Bắc Vương "Hồng Thiên" lúc trước dùng thế giới lực luyện chế mà thành, do đó nó kháng cự thế giới lực của chàng.
- Thế giới lực của ta không thể quán nhập vào thần giáp, vậy thì cho dù mặc nó vào hiệu quả cũng yếu đi rất nhiều.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu:
- Đã như thế, ta không mặt Hồng Thiên thần giáp nữa mà luyện chế một bộ thần giáp cho riêng mình.
Đằng Thanh Sơn lập tức ra lệnh, từ Hình Ý môn đến các nơi trên Cửu Châu, lập tức đem rất nhiều quặng trân quý đến cho Hình Ý môn.
Yêu Long Tử Tích và Kim Sắc Long Quy cũng hỗ trợ.
Thủy Nhu Tinh Phi, Vạn Niên Hàn Thiết, những thứ mà có tiền bạc cũng khó mua đều được đưa tới. Đây là chỗ tốt của thế lực rải khắp thiên hạ. Đằng Thanh Sơn an bài một thợ rèn nhất đẳng về rèn binh khí trên Cửu Châu đại địa, thuộc dòng họ u Nghiệp, tên là u Nghiệp Mặc Tương tự mình tới luyện chế.
Được rèn binh khí bằng rất nhiều vật liệu trân quý là ước mơ của một thợ binh khí.
Cha Đằng Thanh Sơn là Đằng Vĩnh Phàm và ngoại công Đằng Vân Long đều kích động đến quan khán, nhìn xem quá trình luyện chế chiến giáp của thợ rèn binh khí nổi tiếng thiên hạ.
Cả một bộ chiến giáp, kể cả giày chiến, giáp tay, giáp chân, nội giáp... vân vân, mất tám ngày bảy đêm mới hoàn toàn luyện chế thành công. Sau khi luyện chế thành công, u Nghiệp Mặc Tương đại sư cả ngày vô cùng kích động không ngủ được, đợi đến khi cảm thấy mệt rã rời, mới ngủ liên tục suốt ba ngày.
Bộ chiến giáp này được Đằng Thanh Sơn đặt tên là "Luân Hồi".
- Thương là Luân Hồi, chiến giáp cũng là Luân Hồi?
Lý Quân hơi nghi hoặc:
- Thanh Sơn, tại sao dùng chữ luân hồi này?
- Vì thích thôi.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
Những gì trải qua ở kiếp trước, Đằng Thanh Sơn không muốn nói cho bất cứ ai, kể cả người thân.
- Bây giờ Luân Hồi chiến giáp mới chỉ vừa luyện chế thành, tuy nói có nhiều vật liệu trân quý vô cùng, đến cả cường giả hư cảnh cũng phải hao phí rất nhiều khí lực mới có thể phá được, nhưng dù sao cũng chỉ có thể xem như chiến giáp của phàm nhân thôi, muốn trở thành thần giáp, còn phải dùng thần lực quanh năm suốt tháng luyện hóa.
Đằng Thanh Sơn bây giờ đã thay Hồng Thiên thần giáp bằng Luân Hồi chiến giáp.
Tu luyện bình thường, sống hằng ngày, Đằng Thanh Sơn đều mặc nó như thường mặc Hồng Thiên thần giáp lúc trước, chỉ có mũ và giáp ngoài là rất ít mặc.
"Chẳng trách thần giáp của cường giả hư cảnh chỉ có giáp trong là được coi trọng nhất. Đây không phải vì tiện lợi, mà chủ yếu là vì thời gian cường giả động hư mặc giáp trong là dài nhất."
Trong lúc mặc cũng chính là quá trình luyện hóa.
- Thanh Sơn!
Lý Quân cùng Đằng Thanh Sơn đi dạo trong Đông Hoa uyển:
- Cô gái mà Hồng Vũ thích bây giờ cũng đã mãn tang, chúng ta cũng…
- Hả?
Đằng Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa xa:
- Mục Đào lão ca, sao lại tới đây?
Một luồng hào quang chợt hạ xuống, hóa thành một người, chính là Vân Mộng Chiến Thần "Mục Đào" tóc bạc khôi ngô vác chiến đao đầu sói khổng lồ. Mục Đào vẻ mặt kinh dị, nhìn kỹ một lần rồi mới kinh hô:
- Thanh Sơn lão đệ, ngươi… ngươi… ngươi đã...
- Ha ha, lão ca, ngẫu nhiên ngộ ra, đã đột phá rồi!
Đằng Thanh Sơn cười nói.
- Ta tới Cửu Châu đại địa trên hai mươi năm, cũng có chút thành tựu, đạt tới hư cảnh đại thành. Còn Thanh Sơn lão đệ…
Mục Đào vốn có chút tự đắc, nhưng nhìn thấy sự tiến bộ của Đằng Thanh Sơn thì hoàn toàn bị đả kích.
- Mục Đào lão ca, sao huynh rảnh rỗi tới đây thế?
Đằng Thanh Sơn cười hỏi.
- Ha ha, sư phụ não thối của ngươi rốt cuộc cũng đã đột phá, đương nhiên ta cũng không cần phải trấn thủ ở đó nữa.
Mục Đào cười ha hả nói.
Truyện khác cùng thể loại
134 chương
24 chương
52 chương
60 chương
14 chương
163 chương