Cửu Đỉnh Ký

Chương 58 : Mất và Được

Dịch: vodanh764 Đoàng đoàng! Cơn mưa to như trút nước, tiếng sấm đinh tai nhức óc cũng chốc chốc vang lên, trận mưa này hiển nhiên không phải trong một chốc một lát có thể tạnh. Cách Đằng gia trang khoảng một dặm, một thanh niên chân trần đang đi trên bùn đất, tay áo của hắn đã rách te tua thành từng mảnh, cái quần cũng hoàn toàn rách toác thành vải vụn, tóc tai bù xù y hệt như một tên khất cái. " Thật thảm hại." Đằng Thanh Sơn nhìn qua y phục của mình, khi cùng con mãng xà dưới hồ sâu chiến đấu dưới Bích Hàn Đầm hắn đã không dằn được mà dốc hết toàn lực, khí huyết hai chân hai tay cường thịnh đến mức cực điểm khiến quần và tay áo bị xé rách thành từng mảnh vụn, về phần đôi giày …… Lúc vào trong núi Đằng Thanh Sơn có đi giày, nhưng trước khi lặn xuống hồ đã cởi ra để ở một bên. Lúc chạy trốn cũng không kịp mang về. " Con mãng xà kia nổi cơn điên, có lẽ đôi giày của mình cũng bị đá vụn chôn luôn rồi. Bộ dạng ta thế này, sao gặp mọi người đây?" Đằng Thanh Sơn nhìn xa xa về phía Đằng gia trang không khỏi cười khổ. Bộ dạng nhếch nhác thảm hại như thế này bị tộc nhân nhìn thấy có lẽ tộc nhân sẽ phỏng đoán, chuyện gì đã khiến Đằng Thanh Sơn phải chật vật đến vậy. "Vút!" Trong cơn mưa bão Đằng Thanh Sơn dần hoá thành một đạo ảo ảnh lao về phía bờ rào gỗ che chắn bên ngoài Đằng gia trang, chỉ một dặm đường nên trong chốc lát đã về đến nơi. Chân sau điểm nhẹ nhảy cao hơn một trượng liền dễ dàng vượt qua hàng rào cao cao này. Sau hàng rào chính là từng cây cọc gỗ được vót sắc cùng với nhà ở. Nhẹ nhàng dậm chân lên cọc gỗ, Đằng Thanh Sơn liền nhảy lên mái nhà, chỉ thấy hắn vận nội kình, toàn thân nhẹ như chim yến đạp lên mái ngói mau chóng lẻn đi. Rất may trận mưa bão này khiến tộc nhân hầu như đều trú trong nhà, thêm nữa hiện tại vẫn còn sớm, nhà nhà đều đang bận ăn sáng nên không ai chú ý đến dưới tình huống mưa to như vậy mà đệ nhất hảo hán của tông tộc đang gấp rút chạy trên mái nhà. o0o Bên trong nhà Đằng Thanh Sơn. Thanh Vũ đang nhóm lửa, mẫu thân " Viên Lan" đang làm bánh mì, bận bịu chuẩn bị bữa sáng. "Ủa? Có người vào." Viên Lan kinh ngạc nhìn ra bên ngoài. " Mẹ" Đằng Thanh Sơn đẩy cửa đi vào trong sân gọi mẫu thân một tiếng, Viên Lan vội vàng cầm ô chạy tới khiếp sợ quan sát Đằng Thanh Sơn một hồi, vội vàng hỏi: "Thanh Sơn, sao con lại thế này? Quần áo rách hết cả rồi. Ơ, giày của con đâu? Đi chân đất về nhà sao?" Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm cũng chạy tới hiên nhà, cũng kinh ngạc nhìn hắn đứng ở bên ngoài. " Thanh Sơn, con, con vào núi gặp phải chuyện gì? Sao lại nhếch nhác như vậy. Đúng rồi, Tấn thiết thương của con đâu?" Đằng Vĩnh Phàm hỏi. Đằng Thanh Sơn quẳng chiếc lá khô đang cầm trong tay qua một bên, rồi lấy từ trong túi ra một khúc tấn thiết thương, bất đắc dĩ cười khổ nói: "Cha, không còn cách nào, chỉ còn lại một đoạn như vậy thôi?" Đằng Vĩnh Phàm nghe xong liền biến sắc, thực lực của con trai mình ông biết rất rõ. Nó chính là nhất lưu võ giả. Có thể khiến nhất lưu võ giả ngay cả binh khí cũng mất một nửa, vậy tình huống con mình gặp phải lúc ấy sẽ nguy hiểm cỡ nào chứ? " Cha, con đi tắm thay quần áo trên người trước đã." Đằng Thanh Sơn cười nói. " Ừ, nhanh đi thay quần áo, một lát nữa đến tìm cha. " Đằng Vĩnh Phàm dặn. Đằng Thanh Sơn gật đầu rồi đi vào phòng của mình. " Phàm ca, Thanh Sơn đến cùng là gặp phải nguy hiểm gì vậy? Dã trư vương? Lang vương?" Mẫu thân Viên Lan nghi hoặc hỏi, Đằng Vĩnh Phàm lắc đầu: "Bản lãnh của con nàng vẫn không biết sao? Mười tuổi đã có thể giết chết Lang vương, hiện tại cho dù là một trăm con Lang vương cũng không uy hiếp được nó, nó chính là nhất lưu võ giả! Ta thực không ngờ tới bên trong Đại Duyên sơn lại có thứ gì khiến Thanh Sơn nó chật vật đến vậy." " Mẹ, mau lật bánh, bánh sắp cháy rồi. " Thanh Vũ đang nhóm lửa vội hô to. " A." Viên Lan vội vàng chạy tới. ****** Trong phòng Đằng Thanh Sơn. Tắm rửa thay quần áo, đi giày, dùng một sợi thừng buộc tóc lại xong, Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy hoàn toàn thoải mái. Ở thế giới cổ đại không có hiệu cắt tóc, hơn nữa tộc nhân đều để tóc khá dài, Đằng Thanh Sơn sao được phép cắt tóc ngắn chứ? " Tổn thất một bộ quần áo, một đôi giày, nửa đoạn trường thương, đổi lại là hai khối khoáng thạch. " Đằng Thanh Sơn cẩn thận đánh giá hai khối khoáng thạch trong tay. Hai khối khoáng thạch một lớn, một nhỏ toàn bộ màu đen trông rất bình thường. Hai khối khoáng thạch này, chính là hai khối khoáng thạch mà Đằng Thanh Sơn phát hiện ra trong đống khoáng thạch ở đáy Bích Hàn đầm, dù sao lúc đó hắn cũng không cách nào cầm về một lượng lớn. Chỉ là tiện tay cầm hai khối cất vào trong túi. " Ủa, ở Bích Hàn đầm không phải là phát ra quầng sáng màu tím sao." Đặt ở trước mặt căn bản không thể nhìn thấy quầng sáng màu tím, Đằng Thanh Sơn liền lấy hai tay che khoáng thạch lại. Quả nhiên dưới bóng tối hắn cũng miễn cưỡng thấy được quầng sáng màu tím rất yếu ớt. Có lẽ ở đáy Bích Hàn đầm dưới điều kiện hoàn toàn tối tăm, quầng sáng màu tím này mới rõ ràng hơn. " Trong Hàn đầm cảm giác khoáng thạch này rất nóng, hiện tại cũng chỉ cảm thấy âm ấm mà thôi." Đằng Thanh Sơn cũng hiểu, ở bên ngoài bản thân mình cũng cảm thấy viên khoáng thạch này chỉ là âm ấm. Dưới đáy Hàn đầm, đó là dưới điều kiện cực lạnh sờ vào khoáng thạch này mà cảm thấy rất nóng cũng là điều bình thường. " Ta không hề hay biết gì về khoáng thạch cả, đi hỏi thử cha đây rốt cuộc là khoáng thạch gì." Đằng Thanh Sơn cất hai khối khoáng thạch vào trong ngực rồi ra khỏi phòng, đi qua sân hướng về phía gian nhà chính. Đặt ô xuống, hắn liền ngồi xuống bên cạnh bàn. Bên ngoài trời mưa tầm tã, ngược lại trong phòng rất thoải mái ấm áp. " Thanh Sơn." Đằng Vĩnh Phàm lo lắng dò hỏi, " Con vào núi mới được chừng nửa canh giờ, rốt cuộc là gặp phải chuyện gì? Không ngờ lại khiến con ngay cả Tấn thiết thương cũng phải gãy một nửa." Lên núi, xuống núi, xuống Bích Hàn đầm, nói ra thì chậm nhưng trên thực tế với tốc độ của Đằng Thanh Sơn, cả đi lẫn về đều không tới nửa canh giờ. Mẫu thân vẫn đang chuẩn bị bữa sáng. " Gặp phải cái gì?" Đằng Thanh Sơn bất đắc dĩ cười, "Cha, con cũng không ngờ Đại Duyên sơn của chúng ta không hẳn là một ngọn đại sơn, nhưng bên trong không ngờ lại có một con quái vật." " Quái vật?" Đằng Vĩnh Phàm càng thêm ngạc nhiên, " Quái vật hình dạng thế nào?" "Cự mãng đầu có sừng bạc, dài chừng hơn mười trượng." Đằng Thanh Sơn nhớ tới con mãng xà ấy vẫn cảm thấy sợ hãi y như trước, con mãng xà đó có thể nói là đao thương bất nhập. Ngay cả tuyệt chiêu "Độc long toàn" cũng chỉ có thể làm rách một chút da, nên biết với lực lượng cùng thương pháp của hắn, lực xuyên thấu của mũi thương sớm đã vượt qua rất nhiều vũ khí nóng của kiếp trước rồi. Có lẽ ngay cả một số tên lửa đạn đạo của kiếp trước cũng đánh không chết mãng xà có lực phòng ngự như thế. " Dài hơn mười trượng, mãng xà đầu có sừng bạc? Giao long?" Đằng Vĩnh Phàm cũng kinh ngạc hỏi lại. Mãng xà đầu mọc sừng bạc, trên Cửu châu đại địa chính là giao long. " Giao long! Đó chính là yêu thú, thần thú, Thanh Sơn con đụng phải giao long?" Đằng Vĩnh Phàm không dám tin, "Đại Duyên sơn của chúng ta bên trong có giao long?" Trong rất nhiều truyền thuyết của Cửu Châu đại địa có những quái vật rất mạnh không thể tin nổi, được xưng là "Thần thú" hoặc là "Yêu thú". Những quái vật này mỗi con đều có sức mạnh đáng sợ có thể huỷ diệt thành trì. Đằng Thanh Sơn cười nói: "Cha, chính là Bích Hàn đầm, con lặn xuống Bích Hàn đầm...... muốn xem tại sai Bích Hàn đầm này vì sao lạnh thế. Chính dưới đáy đầm đã đụng phải con giao long đó! May mà con trốn nhanh." " Đứa nhỏ này, con thật hồ đồ." Đằng Vĩnh Phàm nghe xong sau lưng không khỏi đổ một trận mồ hôi lạnh. Vừa nghĩ đến con trai mình chiến đấu với giao long ở đáy Bích Hàn đầm, Đằng Vĩnh Phàm không khỏi hoảng sợ, nếu như con trai mình chết vậy làm thế nào? " Cha, không phải con về rồi sao." Đằng Thanh Sơn nói, "Đúng rồi! Cha, sau này bảo tộc nhân vào Đại Duyên sơn lấy nước ở Bích Hàn đầm phải nhớ kĩ, tốt nhất đừng ném đá vào trong Bích Hàn đầm, nếu như đá chìm tới đáy đánh thức con quái vật kia thì một khi nó xuất hiện, tộc nhân bình thường của chúng ta chạy không thoát đâu." Đằng Thanh Sơn hiểu rõ chỗ đáng sợ của con giao long này. Tốc độ của nó còn nhanh hơn so với Đằng Thanh Sơn. Nếu nói không phải con giao long đó không muốn rời xa Bích Hàn đầm mà là cứ khăng khăng đuổi theo truy sát Đằng Thanh Sơn. Vậy hôm nay hắn có thể an toàn trở về hay không vẫn là điều rất khó nói. "Yên tâm, không ai to gan giống như tên tiểu tử con đâu." Đằng Vĩnh Phàm nhìn con trai, ông mắng không nổi mà cười cũng không xong. Không biết nên vì con trai mình có thể cùng yêu thú giao long trong truyền thuyết chém giết mà tự hào hay vì sự to gan của nó mà tức giận đây. Đằng Thanh Sơn cũng biết hành vi lần này của mình đã khiến phụ thân không hài lòng, hắn liền lập tức chuyển sang vấn đề khác: "Đúng rồi! Cha, lúc ở dưới đáy Bích Hàn đầm con đã phát hiện ra một loại khoáng thạch, loại khoáng thạch này dưới đáy Bích Hàn đầm ngược lại có thể phát nhiệt, rất quái dị. Người xem, đây là cái gì." Đằng Thanh Sơn móc từ trong ngực ra hai khối khoáng thạch màu đen. Nhìn thoáng qua khoáng thạch này rất bình thường. " Hử! Ở đáy đầm à?" Cặp mắt ông sáng lên. Thân là một thợ rèn binh khí, Đằng Vĩnh Phàm đối với khoáng vật luyện binh khí biết rất nhiều. Vừa sờ vào khoáng vật màu đen đó, trên mặt ông lền lộ ra thần sắc ngạc nhiên lẫn vui mừng: "Không ngờ lại ấm......" Rồi vội cầm một khối khoáng thạch màu đen đến trước người, hai tay khép lại che kín ánh sáng. Tỉ mỉ xem xét một lúc, Đằng Vĩnh Phàm kinh hô, "Đúng là nó! Thật sự là nó! Tử quang hàn thiết, chính là Tử quang hàn thiết!" Đằng Thanh Sơn tràn đầy nghi hoặc trong lòng: "Cha, Tử quang hàn thiết là cái gì?" Đằng Vĩnh Phàm ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn Đằng Thanh Sơn: "Thanh Sơn, Tử quang hàn thiết con không biết, nhưng nó còn có một cái tên khác - Vạn niên hàn thiết!" "Vạn niên hàn thiết?" Đằng Thanh Sơn ngẩn người. Bởi vì hắn nghĩ đến một loại khoáng thạch – Thiên niên hàn thiết. Khi đi qua Vạn Tượng lâu ở Nghi thành, Đằng Thanh Sơn đã nhìn qua loại khoáng thạch này, Thiên niên hàn thiết toàn thể ngăm đen mà phát ra hàn khí lạnh toát, giá cũng cực kì đắt, một cân thiên niên hàn thiết đáng giá hai lượng hoàng kim. "Đúng, ta từng mua ở Vạn Tượng lâu một bộ sách giới thiệu về các loại luyện khí khoáng vật, trong đó có miêu tả về Tử quang hàn thiết này. Tử quang hàn thiết, cũng gọi là Vạn niên hàn thiết. Là kì bảo vô giá! Dựa theo những gì viết trong sách, chỉ có tại phương Bắc của Bắc bộ thảo nguyên trong Bắc Hải lạnh lẽo đó mới có người may mắn phát hiện ra." "Vạn niên hàn thiết này đã là hàn thiết trân quý nhất, Thiên niên hàn thiết bình thường sờ vào có khí lạnh thấu xương. Còn Vạn niên hàn thiết khi đạt cực điểm ngược lại trở nên ấm áp như ngọc." " Vạn niên hàn thiết kiên cố không thể phá vỡ, khi luyện chế binh khí chỉ cần trộn vào một ít thì có thể luyện chế được thần binh lợi khí." Đằng Vĩnh Phàm kích động vạn phần, "Vạn niên hàn thiết này giá trị gấp trăm lần Thiên niên hàn thiết! Hơn nữa có tiền cũng không mua được!" "Gấp trăm lần Thiên niên hàn thiết?" Đằng Thanh Sơn nhìn qua nhìn lại hai khối hắc thạch, trên mặt có chút ngây ra. Đằng Thanh Sơn phát hiện cho dù bị tổn thất một bộ quần áo, một đôi giày, nửa đoạn thương đổi lại hai khối đá, hình như...... lãi rồi.