Cửu Đỉnh Ký

Chương 28 : Lựa chọn

Tại nhà trên, Đằng Vân Long và một đám trưởng bối đều quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Từ đầu tới cuối, bọn họ căn bản không hề hỏi qua ý kiến của Đằng Thanh Sơn. Bởi vì trong mắt bọn họ, Đằng Thanh Sơn mặc dù có thiên phú cao, nhưng dù sao cũng chỉ là một hài đồng sáu tuổi. Hài đồng sáu tuổi đối với tương lai có thể nhận thức được bao nhiêu? Loại chuyện này hài tử sao có thể làm chủ? - Thanh Sơn! Đằng Vân Long hiền lành cười nói: - Quy Nguyên tông là đệ nhất tông phái tại quận Giang Ninh ta, con đến đó có thể nhận được bí tịch, luyện được nội kình. Đợi đến khi con luyện được nội kình, tương lai phóng mắt khắp cả Nghi thành cũng xem như là một hảo hán. - Con không muốn đi! Đằng Thanh Sơn kiên quyết lắc đầu. Hắn tạm thời cũng không tìm được một cái cớ nào cho tốt, dù sao thân phận hiện tại của hắn cũng chỉ là hài đồng sáu tuổi. - Sư phụ, con thấy nên đợi thêm hai năm nữa! Đằng Vĩnh Phàm cũng không muốn xa nhi tử của mình, liền nói ra. - Hừ! Vĩnh Phàm, ngươi phải suy nghĩ cho tương lai của Thanh Sơn! Đằng Vân Long sắc mặt trầm xuống. Lão giả tóc bạc trên trán có bướu thịt sắc mặt âm trầm, liền trách mắng: - Vĩnh Phàm! Nhi tử của ngươi tiền đồ vô lượng, ngươi không thể hủy đi tiền đồ của nó! Vị tam gia gia này tại Đằng gia trang nổi danh là nghiêm khắc, tiểu hài tử bình thường nhìn thấy đều sợ hãi không dám nói tiếng nào. - Con không muốn ca ca đi! Tiểu Thanh Vũ bên cạnh "oa" một tiếng, bỗng nhiên bật khóc. - Thanh Vũ, đừng khóc! Viên Lan lập tức ôm lấy nữ nhi. - Tiểu Vũ, ngoan, đừng khóc! Ca không đi đâu. Đằng Thanh Sơn cũng vuốt ve khuôn mặt của muội muội, sau đó quay đầu nhìn về phía các trưởng bối. - Ông ngoại, vì sao nhất định muốn con đến Quy Nguyên tông? Con không muốn đi! Đằng Thanh Sơn không có biện pháp, đến lúc này, hắn chỉ có thể dựa vào thân phận tiểu hài tử, phát tác tính tình. - Thanh Sơn, đừng làm loạn! Đằng Vân Long quát mắng. - Thanh Sơn! Một tiểu hài tử như con thì biết cái gì, nghe lời đi! Tam gia gia bên cạnh cũng trách mắng. Đằng Thanh Sơn không muốn đi. Bởi vì cho dù có được phương pháp tu luyện nội kình, hắn cũng không dám tu luyện. Bởi vì... phương pháp tu luyện nội kình, kỳ thật chính là phương pháp đả thông những đường kinh mạch, đồng thời khiến cho nội kình trong cơ thể vận chuyển theo chu thiên, tăng cường nội kình. Điều này tại "Thiên Niên Kỷ Sự" Đằng Thanh Sơn đã hiểu rõ, hơn nữa hắn cũng hiểu được thân pháp bí tịch "Thiên Nhai Hành". Thế nhưng, hôm nay rất nhiều kinh mạch của hắn vẫn chưa thông. Nếu như dựa theo nội kình bí pháp, cường hành đả thông kinh mạch, chỉ làm cho những kinh mạch tạp chất khác bị ứ đọng, sau này càng khó đả thông. Ưu thế tu luyện giả "nội gia quyền" của hắn cũng sẽ không còn. Cho nên, khi tu luyện "nội gia quyền" còn chưa đạt đến mức kinh mạch toàn thân tất cả đều thông suốt, Đằng Thanh Sơn sẽ không tu luyện cái gọi là bí tịch. Dù sao tu luyện giả nội gia quyền tại phương diện đả thông kinh mạch có ưu thế rất lớn. Giai đoạn tiền kỳ tốc độ mặc dù không nhanh, nhưng khi đạt đến hậu kỳ, tất cả kinh mạch toàn thân lại có thể hoàn toàn thông suốt. Hiện tại tu luyện bí tịch chính là hại hắn. Thế nhưng, những lời này Đằng Thanh Sơn căn bản không thể nói ra. - Con không đi! Đằng Thanh Sơn lắc đầu. Tam gia gia sắc mặt trầm xuống, quát lên: - Làm càn! Một tiểu hài tử như con thì biết cái gì! Nhớ kỹ, phải nghe người lớn nói! Chúng ta đều chỉ muốn tốt cho con. - Thanh Sơn! Đằng Vân Long sắc mặt cũng trầm xuống. - Các người nếu như cứ ép con đi, cho dù có bí tịch ở trước mặt, con cũng không luyện! Đằng Thanh Sơn lên tiếng: - Đến lúc đó, chờ hết kỳ hạn một năm, Quy Nguyên tông sẽ đuổi con ra. Tam gia gia kia chỉ vào Đằng Thanh Sơn, muốn mắng nhưng lại không biết nên nói gì. Đích xác, ép buộc Đằng Thanh Sơn đi, nếu như Đằng Thanh Sơn có bí tịch cũng không luyện, bọn họ quả thật không có biện pháp. - Thanh Sơn, con quá hồ đồ rồi! Đằng Vân Long lửa giận dâng lên. Quanh năm thân là tộc trưởng, uy tín của lão không cho phép ai xâm phạm, liền quát lên: - Ta đã nhìn con lớn lên. Bình thường con rất nghe lời, sao lần này lại hồ đồ như vậy? Ngoan ngoãn nghe lời đi! Chờ đến khi con trưởng thành sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ông ngoại. Đằng Thanh Sơn khẽ lắc đầu, không nói gì. Kháng nghị không lời! Một đám trưởng bối tại nhà trên nhất thời đều không có biện pháp. Đằng Thanh Sơn bình thường vẫn nổi tiếng là nhu thuận, nhưng ngày hôm nay tại sao lại bướng bỉnh như vậy? Hài tử càng nhu thuận, một khi trở nên bướng bỉnh thật đúng là khó thuyết phục. - Không nghe lời! Vĩnh Tương, Vĩnh Lôi! Hai người các ngươi đem Thanh Sơn ra ngoài, nhốt tại phòng chứa củi! Đằng Vân Long hạ lệnh. Đằng Vĩnh Tương và Đằng Vĩnh Lôi không khỏi ngẩn ra. - Sư phụ... Đằng Vĩnh Phàm vội vã cầu xin. - Không nghe ta nói sao? Đằng Vân Long hai mắt trợn trừng. Đằng Vĩnh Tương và Đằng Vĩnh Lôi cũng chỉ có thể làm theo, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. - Con tự mình đi! Đằng Thanh Sơn không nói gì thêm, liền đi nhanh ra bên ngoài cửa trước. Hắn không cần người áp giải, lại chủ động đi đến phòng chứa củi bên cạnh đình viện, điều này cũng ngoài dự liệu của mọi người. - Nghĩa phụ! Viên Lan sốt ruột. - Sư phụ! Đằng Vĩnh Phàm cũng nhìn tộc trưởng Đằng Vân Long. Đằng Vân Long thở dài một tiếng: - Thật không biết hài tử này Thanh Sơn xảy ra chuyện gì! Bình thường nó vẫn luôn ngoan ngoãn, nhưng hôm nay lại cố chấp như vậy. Có điều nó cũng chỉ là một hài tử... nhốt vài ngày, đến lúc đó nó cũng sẽ thay đổi chủ ý. A Lan, Vĩnh Phàm! Hai người các con cũng đừng thả Thanh Sơn ra. Đương nhiên, một ngày ba bữa cơm vẫn phải chuẩn bị cho tốt. - Vâng, nghĩa phụ (sư phụ)! Hai người Đằng Vĩnh Phàm chỉ đành đáp ứng. - Bị nhốt ở một nơi nhỏ bé tối tăm như phòng củi, ngay cả người lớn cũng chịu không nổi vài ngày. Một hài tử chỉ mới sáu tuổi, không đến vài ngày nó sẽ chịu không nổi. Chờ khi nào nó nhận lỗi thì mới thả nó ra! Đằng Vân Long lên tiếng. Đã đến mức này, lão cũng không có biện pháp. Đối với một hài đồng sáu tuổi, lại còn là cháu ngoại, Đằng Vân Long quả thật không có biện pháp nào khác. Dùng hình? Lão không nỡ. Khuyên bảo? Chỉ là vô dụng. Đem Đằng Thanh Sơn nhốt lại, đây là biện pháp duy nhất tạm thời. oOo Theo đạo lý, tiểu hài tử đều thích chơi đùa, khó chịu nhất là bị ràng buộc. Mặc dù Đằng Vân Long rất xem trọng tiểu hài tử thiên phú dị bẩm này, nhưng cũng chỉ cho rằng Đằng Thanh Sơn có thể chịu được hai ba ngày. Thế nhưng bọn họ quả thật không nghĩ đến... Đằng Thanh Sơn một hài đồng sáu tuổi, bị giam giữ tại phóng củi tròn sáu ngày không ngờ vẫn không kêu một tiếng. Đằng Thanh Sơn vẫn rất bình tĩnh ở trong phòng củi, mỗi lần hỏi hắn có thay đổi chủ ý hay không, hắn đều như trước nói một câu: "Không muốn rời khỏi Đằng gia trang!" Đằng Vân Long cũng sốt ruột. Chẳng lẽ cứ giam giữ như thế? Giam giữ thời gian dài, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của hài tử. Từ tận đáy lòng, Đằng Vân Long cũng cực kỳ thương yêu đứa cháu ngoại ngày. Lần này muốn cho cháu ngoại đến Quy Nguyên tông, lão cũng là suy nghĩ cho tương lai của nó. ... Bên trong phòng củi. Đằng Thanh Sơn tại không gian chật hẹp, lần lượt luyện tập tam thể thức. Tam thể thức được gọi là căn nguyên của Hình Ý, Đằng Thanh Sơn mặc dù tại cảnh giới đã là một tông sư, thế nhưng hắn vẫn như trước cảm thấy tam thế thức này sâu không thể lường, bình thường luyện tập đều có một chút cảm ngộ. Bị giam giữ bên trong phòng củi, Đằng Thanh Sơn không khó chịu chút nào, trái lại hắn có thể thoải mái luyện tập. Kiếp trước làm sát thủ, có loại hành hạ nào mà hắn chưa từng trải qua? Bị giam giữ? Đối với Đằng Thanh Sơn mà nói căn bản không tính là trừng phạt. "y?" Lỗ tai của Đằng Thanh Sơn khẽ động, lập tức ngừng tu luyện, ngồi xuống dựa vào bó củi bên cạnh. Mỗi lần có người đến gần, Đằng Thanh Sơn đều ngừng tu luyện. - Thanh Sơn! Một giọng nói vang lên. - Tam gia gia! Đằng Thanh Sơn đáp lời. Bởi vì lo lắng vợ chống Đằng Vĩnh Phàm âm thầm thả Đằng Thanh Sơn ra, khiến cho việc giam giữ không có hiệu quả, cho nên vị này tam gia gia mới tự mình ở tại đây trông coi Đằng Thanh Sơn. - Thanh Sơn! Tam gia gia nói với con, ở lại Đằng gia trang thật sự là lãng phí thiên phú của con. Con là thiên tài ngàn năm khó gặp của Đằng gia trang ta, tại thời điểm mấu chốt này con không thể đem tính tình của tiểu hài tử ra đùa giỡn! Vị tam gia gia này vốn rất lãnh khốc, nhưng mỗi khi ông ta giận dữ, Đằng Thanh Sơn lại không nói không thèm để ý. Qua thời gian dài, vị tam gia gia này cũng chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bảo. Dù sao chỉ có nhẹ nhàng khuyên bảo thì Đằng Thanh Sơn mới nói chuyện cùng với lão. - Thanh Sơn, con hiện tại vẫn không nguyện ý đi? Tam gia gia dò hỏi. - Tam gia gia! Con đã nói rồi, con không muốn rời khỏi Đằng gia trang, chí ít là bây giờ không muốn. Đừng nói các người nhốt con sáu ngày, cho dù là nhốt sáu thàng con cũng sẽ không thay đổi chủ ý. Giọng nói của Đằng Thanh Sơn bình tĩnh, thế nhưng nói ra lại không hề có chút do dự, vô cùng kiên định. Tam gia gia bên ngoài phòng củi cũng chỉ đành lắc đầu. Một hài đồng sáu tuổi, có thể bị giam giữ sáu ngày vẫn không có chút dao động nào. Tâm tính này, nếu như đến Quy Nguyên tông, nhất định sẽ có được thành tựu lớn. "Két két!" Cửa phòng củi bỗng mở ra. "Sao vậy?" Đằng Thanh Sơn kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Tam gia gia đừng ngoài cửa phòng củi, nhìn Đằng Thanh Sơn, dở khóc dở cười, nở một nụ cười bất lực: - Được rồi, tiểu Thanh Sơn! Tam gia gia thừa nhận con lợi hại, ta và ngoại công của con đều chịu thua. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không ép buộc con đi nữa. Chừng nào con muốn đi thì chúng ta sẽ đưa con đi. Bất kể như thế nào, Đằng Vân Long bọn họ đều rất thương yêu Đằng Thanh Sơn, không thể nào giam giữ lâu dài. Sáu ngày là kỳ hạn mà đám người Đằng Vân Long thương lượng. Nếu như qua sáu ngày Đằng Thanh Sơn vẫn không chịu vâng lời, bọn họ chỉ có thể chịu thua. - Tam gia gia! Nhìn vẻ mệt mỏi rã rời trên mặt tam gia gia, trong lòng Đằng Thanh Sơn cũng có một chút áy náy. Hắn biết, những lão nhân trong tộc này cũng là mong muốn hắn có được thành tựu lớn, cho nên mới làm như vậy. Thế nhưng nguyên nhân của hắn thì lại không thể nói ra. Đối kháng lần này Đằng Thanh Sơn đã thắng, nhưng hắn lại cảm nhận được sự quan tâm trong lòng những trưởng bối này. - Tam gia gia, người cứ yên tâm! Con ở tại Đằng gia trang cũng sẽ không để cho mọi người thất vọng! Đằng Thanh Sơn lên tiếng. - Ha ha... Bị nhốt sáu ngày mà vẫn không nóng nảy. Con năm nay chỉ mới sáu tuổi. Ha ha! Hài tử như con tam gia gia ta cả đời chưa từng gặp qua. Thành tựu trong tương lai của con ta cũng không dám nói trước. Tam gia gia lúc này chỉ có thể chấp nhận để cho Đằng Thanh Sơn ở lại Đằng gia trang. Một lát sau, bên trong đình viện đã tụ tập không ít người trong nhóm Đằng Vân Long. Đằng Vân Long nhìn cháu ngoại của mình, bất lực cười cười, sau đó nhìn về phía Đằng Vĩnh Phàm: - Vĩnh Phàm! Đứa con này của ngươi, đừng xem nó bình thường nhu thuận! Một khi bướng bỉnh, ta cũng không có biện pháp nào. - Hài tử này thật không nghe lời, không hiểu được lòng tốt của sư phụ! Đằng Vĩnh Phàm lúc này chỉ có thể an ủi tộc trưởng Đằng Vân Long. - Thanh Sơn! Đằng Vân Long quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn - Nói đi, con muốn học cái gì? Chỉ cần con muốn học, ông ngoại sẽ cố gắng nghĩ biện pháp tìm sư phụ tốt đến dạy cho con. - Con muốn học thương! Đằng Thanh Sơn nói ra kế hoạch đã nghĩ từ trước. - Thương? Đằng Vân Long nhướng mày: - Thanh Sơn! Trong tộc chúng ta có rất nhiều người luyện thương, nhưng cũng chỉ là kỹ năng căn bản, tích lũy kinh nghiệm nhiều đời mà thành. Hơn nữa, thương pháp là loại khó luyện nhất trong số các binh khí, không có mười năm khổ công căn bản không thể sử dụng thuần thục được. Còn muốn tại thương pháp đạt được thành tựu lớn, có thể cả đời phải đắm chìm trong đó. Tại khu vực Nghi thành này ta chưa hề nghe nói có cao thủ dùng thương chân chính nào. Muốn tìm một sư phụ thương thuật lợi hại cho con quả thật là rất khó. Hay là con đổi một loại binh khí khác đi! - Con sẽ luyện thương! Đằng Thanh Sơn lên tiếng.