Cửu Đỉnh Ký

Chương 27 : Kế Hoạch Trong Tộc

Mọi người trong Đằng thị nhất tộc không ai dám nói chuyện, thậm chí dưới không khí khẩn trương này cũng không ai lớn tiếng thở gấp, mọi người đều chăm chú nhìn vào hài tử trông rất bình thường kia. Đằng Thanh Sơn, một hài tử sáu tuổi muốn nâng một vật nặng trăm cân? Điều này có thể sao? Là cố ý thể hiện hay thực sự có thực lực? "Thanh Sơn!" Đằng Vĩnh Phàm cùng mẫu thân Viên Lan khẩn trương nhìn hài tử của mình. "Phù!" Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào thạch tỏa (tạ đá) trước mắt, đây là thạch tỏa được tộc nhân thường xuyên dùng để luyện tập vừa vặn nặng một trăm cân, cho nên trong lúc khảo hạch vì để thuận tiện nên lập tức mang sang. Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn vươn đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy hai bên thạch tỏa. Một hài tử chỉ cao đến eo người bình thường, muốn nâng thạch tỏa một trăm cân? Một màn này đều khiến người ta cảm thấy kỳ quái. "Ô!" Đằng Thanh Sơn lấy hơi hét. Hai tay nó mạnh mẽ dùng lực, trong nháy mắt cánh tay nhỏ bé kia bộc phát ra lực lượng kinh nhân đột ngột nhấc lên! Phì! Thạch tỏa một trăm cân, bỗng chốc được hai tay nâng đến trước ngực. "Điều này…." Tộc nhân Đằng thị nhất tộc, từ tộc trưởng cho đến những đứa trẻ bình thường đều trợn trừng hai mắt cực kỳ khẩn trương, Đằng Thanh Sơn có thể nâng được thạch tỏa qua đỉnh đầu sao? Hừ nhẹ một tiếng, Đằng Thanh Sơn lại một lần nữa dùng lực một hơi nâng thạch tỏa qua đỉnh đầu. Cả luyện võ trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều chứng kiến màn này – một hài tử non nớt lại có thể nâng thạch tỏa trăm cân qua đỉnh đầu, trong tâm trí mọi người đều có chút mông muội và hỗn loạn, một lúc lâu sau mới có người bình tĩnh lại. "Hay!" Một tiếng hét lớn vang lên. "Một trăm cân. Ha ha… hài tử Thanh Sơn này thật lợi hại quá!" "Thanh Sơn nó thành công rồi!" ………………….. Nhất thời xung quanh hoan hô ầm ỹ, mỗi tộc nhân đều vô cùng hưng phấn, lịch sử của Đằng thị nhất tộc cuối cùng đã được sửa đổi, gần sáu tuổi đã có thể nâng thạch tỏa một trăm cân có thể xứng với lực đại vô cùng. Sáu tuổi đã như thế, vậy lúc hài tử này trưởng thành thì sẽ đạt đến trình độ nào? Khi nâng thạch tỏa hai chân Đằng Thanh Sơn không chút run rẩy, hai tay mạnh mẽ giơ thẳng. "Đây vẫn chưa phải cực hạn của Thanh Sơn." Trong lòng Đằng Vân Long cùng không ít người không khỏi run lên. Khi đạt tới cực hạn lúc đó hai tay hai chân đều không thể tự chủ, phải run rẩy mới đúng. "Phù." Thạch tỏa rơi bình bịch trên mặt đất. Đằng Thanh Sơn lúc này mới thu hai tay lại, xoay người nhìn về phía cha và mẫu thân mình mỉm cười. "Phàm ca, hài tử của huynh thật là lợi hại." "A Lan, Thanh Sơn nhà muội, thật sự là…Sau này khẳng định còn lợi hại hơn trượng phu muội." Một đám nam nữ vây lấy Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan, lúc này phu thê hai người trên mặt tràn đầy nét tươi cười, kích động đến đỏ bừng cả mặt. Có con như thế, cha còn mong hơn gì nữa? Trong đôi mắt Đằng Vĩnh Phàm mang theo sự kích động và lòng tự hào, hắn đưa mắt ngắm nhìn Đằng Thanh Sơn đứng ở giữa đám đông. "Ha ha…Ngoại tôn ngoan của ta, ha ha…" Đằng Vân Long kích động ôm lấy Đằng Thanh Sơn, "Đằng Vân Long ta đến cuối đời còn có ngoại tôn tài ba như thế, ha ha… cho dù có chết cũng không tiếc, ha ha…" Giọng Đằng Vân Long vô cùng kích động. Có vũ lực siêu cường, sẽ khiến cả tộc đều có lợi. "Thanh Sơn." Xung quanh không ít các thúc bá, thẩm nương quen thuộc vây quanh lại, ai cũng đều khen ngợi, cưng chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của nó. *********** Hôm nay dựa theo đạo lý, sau khi đứa trẻ sáu tuổi này kiểm tra xong sẽ tổ chức lễ trưởng thành cho những người khác. Thế nhưng bởi vì Đằng Thanh Sơn đột ngột xuất hiện khiến cho lễ trưởng thành buổi tối phai nhạt đi không ít, mà tối nay phu phụ Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan cũng trở thành người được quan tâm nhất trong Đằng thị nhất tộc. Hầu hết mọi người đều vây lấy đôi phu phụ, bởi Đằng Thanh Sơn sớm đã mượn cớ quá buồn ngủ mà trở về nhà rồi. Trong nhà Đằng Thanh Sơn. "Ca, huynh thật là lợi hại." Muội muội Thanh Vũ ở trong gian nhà chính kích động nhảy xổ lên, "Tảng đá lớn như vậy, ca ca hô một cái liền nâng lên." Thạch tỏa một trăm cân thể tích cũng không lớn. Đương nhiên đối với nữ nhi gần ba tuổi mà nói, đích xác là tảng đá rất khổng lồ. Đằng Thanh Sơn thấy vậy, mặt không khỏi hiện lên vẻ tươi cười. "Hôm nay biểu hiện một chút thực lực dường như là một chuyện tốt." Trong lòng Đằng Thanh Sơn thầm nói, trong khi kiếp trước bởi vì quá mức nguy hiểm, khiến cho Thanh Sơn sẽ không dễ dàng hiển lộ thực lực, ngay cả trong tổ chức sát thủ Red Đằng Thanh Sơn cũng khéo léo che giấu. Chính vì khéo léo che giấu nên khiến hắn nhiều lần thoát khỏi cái chết. Mà hiện giờ, Đằng Thanh Sơn mặc dù tuổi gần sáu nhưng bắt đầu khổ tu từ năm ba tuổi, trong ba năm nay nội kình cường hóa hết thẩy thân thể gân cốt, mặc dù gần sáu tuổi nhưng chỉ nói gân cốt so với biểu ca Đằng Thanh Hổ lúc chín tuổi đều phải mạnh hơn một bậc. Lúc Đằng Thanh Hổ chín tuổi chỉ có thể nâng ba trăm cân. Đằng Thanh Sơn bây giờ chỉ dựa vào lực lượng cơ thể, nâng ba trăm cân cũng rất nhẹ nhàng. Tình huống này vẫn còn chưa sử dụng nội kình, dù sao nội kình hài tử và nội kình người trưởng thành không khác biệt, đều là nội kình cả! Một khi sử dụng nội kình, Đằng Thanh Sơn sẽ bộc phát ra thực lực đáng sợ. "Hả?" Lỗ tai Đằng Thanh Sơn hơi động đậy. Theo sau đó nó nghe thấy một tiếng két ngoài cửa, chỉ thấy phu thê Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan đi vào, Đằng Vĩnh Phàm lúc này đỏ bừng cả mặt, cả người đi đường đều có chút lảo đảo, lắc lư. Từ xa Đằng Thanh Sơn đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc: "Rượu trong tộc nồng độ cồn phải thấp hơn rất nhiều so với xã hội hiện đại, phụ thân phải uống bao nhiêu rượu mới say như vậy nhỉ?" Xã hội cổ đại, công nghệ chế rượu còn xa mới bằng xã hội hiện đại. Uống hơn một vò, rất nhiều người đều sẽ không say. Mà Đằng Vĩnh Phàm tửu lượng cực khỏe, mấy năm qua nó chưa từng thấy phụ thân say bao giờ. "Ha ha… Thanh Sơn hài tử của ta, hãy đến đây." Đằng Vĩnh Phàm vừa trông thấy con trai lập tức vui vẻ tiến lên ôm lấy Đằng Thanh Sơn, "Hài tử, cha con hôm nay thực là cao hứng, ha ha… Đằng Vĩnh Phàm ta, cũng có hài tử lợi hại như vậy. Sau này chờ con thanh danh lan xa, khiến người ta biết con còn có một phụ thân gọi Đằng Vĩnh Phàm, ha ha…" Đằng Vĩnh Phàm nói chuyện đầu lưỡi có chút không chịu nghe theo lời sai bảo. "Được rồi Phàm ca, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Viên Lan đỡ Đằng Vĩnh Phàm ngồi xuống. "A nương, cha hôm nay uống bao nhiêu rượu?" Đằng Thanh Sơn không nhịn được hỏi. "Thanh Sơn, bữa tiệc đêm nay trong tộc mỗi người đều tới chúc rượu cha con, cha con hôm nay vui vẻ nên cũng không biết kìm chế, uống không ngừng…" Viên Lan vừa nói đến đây, Đằng Vĩnh Phàm đột nhiên đứng dậy, lảo đảo bước hai ba bước tiến vào góc sân trong, cúi người nôn ọe. Uống rượu đến mức phải ói mửa, chứng tỏ Đằng Vĩnh Phàm hôm nay uống rất nhiều. Ở góc sân có một vò nước, Đằng Vĩnh Phàm nắm lấy gáo múc nước lạnh dội lên trên mặt. "Phì! Tốt hơn nhiều rồi!" Đằng Vĩnh Phàm đứng thẳng người lên. "Sau này huynh đừng uống như vậy nữa." Viên Lan có chút thương xót nói. "Ha ha… Huynh cũng chỉ có một lần như vậy thôi, hài tử của chúng ta lợi hại như thế, kẻ làm cha như huynh cũng cảm thấy nở mày nở mặt." Đằng Vĩnh Phàm ói ra một lần lại dùng nước lạnh súc miệng qua, rõ ràng đã tốt rất hơn nhiều. Đúng vào lúc này, tiếng đập cửa vang lên. "Cộc, cộc, cộc!" "Vĩnh Phàm, mở cửa." Bên ngoài truyền đến thanh âm. "Vâng sư phụ." Đằng Vĩnh Phàm vội vàng bước đến trực tiếp mở then cửa, chỉ thấy có sáu người đang đứng ở bên ngoài, dẫn đầu chính là tộc trưởng Đằng Vân Long. Đằng Vĩnh Phàm vừa nhìn thấy, vội vàng mời: "Sư phụ, đại bá, mọi người đều mau vào nhà đi." Nói xong, dẫn mấy người này bước vào gian nhà chính. Tổng cộng có sáu người đến nhà nó. Trong sáu người này, ngoại trừ hai người Đằng Vĩnh Tương, Vĩnh Lôi là ngang hàng, bốn người khác đều là trưởng bối trong tộc đều rất có danh vọng. "Thanh Sơn, mau tới đây." Đằng Vĩnh Phàm vội vàng gọi. Đằng Thanh Sơn đi tới, nói: "Ngoại công, đại gia gia, tam đại gia, đại gia gia, đại bá, thúc!" Đằng thị nhất tộc bởi vì dân số quá nhiều, mấy lão giả hôm nay đến mặc dù đều là trưởng bối của Trương Dương nhưng trong đó chỉ có Tam gia gia là huynh đệ ruột của gia gia Đằng Thanh Sơn. Hai vị Đại gia gia khác đều là đường huynh đệ (con chú bác) của gia gia Đằng Thanh Sơn. Còn về gia gia của Đằng Thanh Sơn trước kia đã chết khi chiến đấu với cường đạo thổ phỉ, nãi nãi sinh bệnh nặng rồi cũng qua đời. "Thanh Sơn." Ánh mắt Đằng Vân Long cùng mấy lão đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn đều phát sáng, đây chính là hi vọng tương lai của Đằng thị nhất tộc. Đằng Vân Long lập tức quay đầu nhìn về phía Đằng Vĩnh Phàm: "Vĩnh Phàm, ta cùng mấy vị đại bá đều đã thương lượng qua, hài tử Thanh Sơn này tiền đồ vô lượng, nếu để nó ở lại Đằng gia trang chúng ta chỉ là rèn luyện chút khí lực tiền đồ sau này sẽ có hạn. Không bằng tộc chúng ta bỏ ra năm trăm lượng bạc, đưa Thanh Sơn đến Quy Nguyên tông, xem Thanh Sơn có thể luyện ra nội kình hay không." Muốn gia nhập Quy Nguyên tông chỉ có hai biện pháp. Một là trẻ con mười tuổi trở xuống tổn hao năm trăm lượng bạc có thể ở Quy Nguyên Tông chờ một năm, trong một năm luyện ra nội kình thì mới trở thành đệ tử Quy Nguyên Tông, luyện không ra thì đá ra khỏi cửa. Còn lại là người trưởng thành thì tiến hành kiểm tra rồi gia nhập Hắc Giáp quân. "Tới Quy Nguyên tông?" Một hơi rượu cuối cùng của Đằng Vĩnh Phàm cũng bị tan biến. "Thanh Sơn nó mới sáu tuổi." Viên Lan bên cạnh có chút không cam tâm, "Nghĩa phụ, con không nỡ để Thanh Sơn nó …." "Hừ." Đằng Vân Long không nhịn được hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Từ mẫu làm hỏng con! Thanh Sơn tiền đồ vô lượng, tư chất tốt như vậy ở chỗ chúng ta ai tới dạy nó? Dạy nó thương thuật tự cả tộc chúng ta đúc kết ra? Những nghi thức hoa màu này thật là lãng phí thiên phú của Thanh Sơn!" Trong tộc không thể có khả năng mỗi hài tử đều đưa tới Quy Nguyên tông. Nhưng thiên phú Đằng Thanh Sơn tốt như thế, bọn họ vẫn nguyện ý bỏ ra năm trăm lượng. Bị một hồi răn dạy của nghĩa phụ Đằng Vân Long, Viên Lan không dám lên tiếng. "Sư phụ, người nói cũng đúng, chút trình độ này của chúng ta đích xác lãng phí thiên phú của Thanh Sơn." Đằng Vĩnh Phàm dù sao cũng là đệ nhất hảo hán trong tộc cũng trải qua không ít cảnh đời liền gật đầu nói, "Có điều, Thanh Sơn mới sáu tuổi, bây giờ đã phải đưa tới Quy Nguyên tông rồi? Yêu cầu của Quy Nguyên Tông không phải là dưới mười tuổi sao, có thể chờ hai năm nữa mà." Một lão giả tóc bạc trên trán có một mụn thịt nhỏ ngồi bên cạnh Đằng Vân Long thấp giọng nói: "Hồ đồ! Vĩnh Phàm, chẳng nhẽ con chưa từng nghe qua, luyện nội kình càng sớm thì càng tốt ư!" Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan dù sao cũng là phụ mẫu, nỡ lòng nào sớm để con trai rời đi, trong lòng bọn họ đích xác không muốn. Đằng Vĩnh Phàm liếc qua thê tử, sau đó cắn răng gật đầu: "Vậy được rồi, cứ để Thanh Sơn nó…" "Ngoại công, cha!" Đằng Thanh Sơn ở một bên đột nhiên mở miệng: "Quy Nguyên tông, con không muốn đi!"