Cửu Đỉnh Ký

Chương 18 : Cô Lang

Trong ba người đứng đầu của tổ chức Thần Quốc thì Đại Phạm Thiên và Shiva đều vô cùng hiếu chiến. Chính là đại ca Vishnu này lại là người tối thâm tàng bất lộ (ẩn dấu sâu không lộ ra). Ban đầu giết Đằng Thanh Sơn, Vishnu không có dự định xuất thủ nhưng y không hề nghĩ đến lại là kết quả như vậy. Một trong ba người đứng đầu của Thần Quốc là Shiva đã bị giết chết! "Ta, muốn giết chết ngươi." Bạch y nhân trầm giọng nói. Đằng Thanh Sơn chỉ mỉm cười. "Hô, hô." Bạch y nhân Vishnu nhanh nhẹn di động, thân hình y hóa thành ảo ảnh màu trắng trong nháy mắt đã đến trước mặt Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn phất tay tung ra một chiêu Băng quyền. Điều quỷ dị là Vishnu lại không hề có ý định ngăn cản chiêu Băng quyền này của Đằng Thanh Sơn, thân hình của y chỉ hơi lệch đi, khiến cho quyền đầu của Đằng Thanh Sơn công lên vai. "Không đúng." Quyền đầu vừa chạm đến đối phương, Đằng Thanh Sơn liền cảm giác thấy như là trong bộ áo trắng căng phồng đó có một con mãng xà lớn đang chuyển động, khi quyền đầu của hắn công tới thì con mãng xà này lại sống dậy. Bạch y nhân Vishnu căn bản không bị thương mà lại mượn thế rạp người xuống đất, hai chân như chiếc lưỡi của con rắn độc đang thò ra đột nhiên kẹp chặt lấy chân phải của Đằng Thanh Sơn. Vishnu vừa dùng lực, Đằng Thanh Sơn lập tức lăn xuống đất. Nếu như hắn không làm như vậy thì chân phải của hắn sẽ bị kẹp gẫy, "Ông... " Cơ bắp trên chân phải của Đằng Thanh Sơn chấn động mãnh liệt, giống như là một chiếc cung lớn đang bắn tên khiến dây cung rung động. Nội kình kì lạ của Đằng Thanh Sơn cũng bắn về phía hai chân của đối phương. Hai chân của bạch y nhân Vishnu lại giống như là hai con rắn lớn từ thân trên của Đằng Thanh Sơn lao thẳng lên, quấn lấy cả người Đằng Thanh Sơn. Trăn quấn người! Thời khắc đó Đằng Thanh Sơn nghĩ đến cảnh những con mãng xà trong nguyên thủy sâm sâm (rừng nguyên thủy). Lực lượng đáng sợ nháy mắt truyền đến khiến cho hắn nghẹt thở. "Hừ." Đằng Thanh Sơn hừ một tiếng. Bạch y nhân Vishnu liền cảm giác thấy cơ bắp toàn thân của Đằng Thanh Sơn gấp khúc và rung lên. Đằng Thanh Sơn đang bị y quấn chặt bỗng nhiên giống như là hóa thân thành một con rồng mang theo một cỗ kình đạo kì lạ xoay tròn hóa giải lực quấn của y, giống như là tiềm long thăng thiên (rồng bay về trời), trực tiếp bay thẳng lên. Toản quyền, Long hình. Đằng Thanh Sơn đạt đến trình độ này thì toàn thân hắn đều có thể hóa thành một con du long. "Ba." Bạch y nhân Vishnu vỗ mạnh xuống đất, cả người y giống như là một con ngô công lớn (con rết lớn) nhảy lên, trực tiếp nhằm hướng cổ chân của Đằng Thanh Sơn nắm lấy. Đằng Thanh Sơn tại giữa không trung liền quay người, hai chân giống như phong hỏa luân (bánh xe lửa mà Na Tra đi dưới chân) trực tiếp bổ về phía Vishnu. "Hưu!" Bạch y nhân Vishnu đưa tay trái lên đỡ cú đá của Đằng Thanh Sơn, điều quỷ dị là tay trái của y lại quay ngược lại chín mươi độ nhưng không bị gẫy xương. Phải thừa nhận một điều là phương diện rèn luyện độ dẻo dai của du già cổ thuật chính xác có chỗ đặc biệt của nó. Còn tay phải của Vishnu đang nắm lấy cổ chân phải của Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn dậm mạnh hai chân, buộc đối phương phải buông lỏng ra nhưng hắn vẫn cảm thấy chân trái rất đau đớn. "Không ổn, khớp xương bị trật rồi." Chân trái của Đằng Thanh Sơn quỷ dị như là đang bị ai lôi kéo. Hai tay chống xuống đất, cả người Đằng Thanh Sơn lại nhảy vọt lên không. Chính tại giữa không trung, Đằng Thanh Sơn lập tức cầm lấy chân trái, vừa nắn vừa xoay. Một âm thanh nhỏ vang lên, khớp xương của Đằng Thanh Sơn đã được chỉnh lại. Đạt đến tông sư cảnh giới, Đằng Thanh Sơn đối với mỗi một khớp xương trên toàn thân đều rõ như lòng bàn tay. Kĩ thuật tiếp cốt của hắn tất nhiên là cực cao. "Cơ bắp và da gân của y lại có thể luyện đến mức này." Đằng Thanh Sơn nháy mắt đã quyết định sách lược (phương hướng hành động). "Đối phó Vishnu phải sử dụng Toản quyền! Bạch y nhân Vishnu đột nhiên phát ra một tiếng kêu chói tai. "Ông -- " Đằng Thanh Sơn chỉ cảm giác thấy đầu hơi choáng váng. Vishnu lập tức áp sát, đôi tay của y giống như lan hoa chỉ của phật đà (phật thích ca). Đằng Thanh Sơn lập tức dậm mạnh chân xuống đất, lực đàn hồi mạnh mẽ liền thuận theo chân của hắn truyền đến tay phải. Cơ bắp trên toàn thân của Đằng Thanh Sơn nháy mắt vặn thành một chiếc dây thừng. Một quyền xuất ra giống như không khí phảng phất như bị máy khoan xuyên thủng. Hai tay của Vishnu vội đưa lên ngăn cản một quyền này của Đằng Thanh Sơn. Hai tay hắn chạm nhau, lòng bàn tay lõm xuống. Hai tay của Vishnu hóa giải được cỗ Toản kình này. Lập tức hai tay Vishnu trực tiếp nắm giữ lấy tay phải của Đằng Thanh Sơn, lực lượng mạnh mẽ từ mười đầu ngón tay của y trực tiếp lưu lại vài lỗ hổng rỉ máu trên tay của Đằng Thanh Sơn. Đối phương dùng hai tay nắm giữ vậy mà Đằng Thanh Sơn lại không thể tránh thoát. Biết không ổn Đằng Thanh Sơn lập tức rùn người dùng tay trái chống xuống đất, cả người bay lên về hướng đối phương. Lúc này Vishnu giận dữ gầm lên một tiếng, đột nhiên điên cuồng lôi kéo -- Tê! Tay phải của Đằng Thanh Sơn bị giật mạnh xuống, máu phun ra tung tóe. Tay phải của Đằng Thanh Sơn đã bị giật đứt! Trên mặt của Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ dữ tợn, hai chân hắn giao nhau giống như là một con cá sấu mở to miệng ra sau đó ngậm miệng lại, trực tiếp quấn lấy chân phải của Vishnu! Tay trái còn nguyên vẹn của Đằng Thanh Sơn cào mạnh lên ống chân của Vishnu. Đằng Thanh Sơn giận dữ gầm lên, tay trái và hai chân hắn dùng lực thắt chặt lại -- "Ca sát!" Toàn bộ chân phải của Vishnu đều đã bị chặt đứt. Đằng Thanh Sơn và Vishnu đều quấn lấy tại cùng một chỗ. "A!!!" Bị đau nên Vishnu điên cuồng gầm lên. Chân trái của hắn còn nguyên vẹn mang theo vô tận lực lượng đá mạnh vào lưng của Đằng Thanh Sơn. Tiếng xương gẫy vang lên và Đằng Thanh Sơn hộc máu phun ra một ngụm máu, trong máu cói lẫn mảnh vụn của nội tạng. "Bồng." Đằng Thanh Sơn giận dữ gầm lên một tiếng, hai chân hắn hướng về phía sau đạp mạnh, trực tiếp đạp lên háng của Vishnu. May mà Vishnu đã nháy mắt thu lực vào trong bụng nhưng cho dù là như vậy thì cả người y vẫn bị đánh bay, chỉ nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn. Hiển nhiên là xương đùi trái của y đã bị vỡ tan nát. Hai đại cường giả đỉnh cao chỉ trong một hai giây đã bị lưỡng bại câu thương. "Phi đao cô lang, kĩ thuật cận chiến của ngươi rất không tệ. Bội phục." Bạch bạch y nhân nỗ lực ngồi dậy nhìn Đằng Thanh Sơn, trên mặt lộ ra một nụ cười. "Kĩ thuật cận chiến của ngươi cũng rất lợi hại." Trên mặt Đằng Thanh Sơn cũng lộ ra nụ cười. Hai đại cao thủ tuyệt đỉnh thời khắc này vậy mà đều mỉm cười. Bởi vì... Đằng Thanh Sơn không có chút phòng ngự nào đối với cú đá dữ dội của Vishnu, không những khiến cho gân cốt ở lưng của hắn bị gẫy mà còn khiến cho lục phủ ngũ tạng của Đằng Thanh Sơn bị trọng thương. Đằng Thanh Sơn biết vết thương nặng như vậy trừ phi phát sinh kì tích, nếu không thì dù là sinh mệnh lực của tông sư cường giả cũng tối đa sống được nửa tháng. Còn người bình thường nếu như bị thương như thế chỉ sợ rằng sớm đã chết tại chỗ Vishnu thì bị chặt đứt chân phải, chân trái cũng đã bị phế. Từ nay về sau y chính là một người tàn phế, cũng không còn là SS cấp cường giả. Hai người đều xong đời. ... Các nhân viên tinh anh của Đặc biệt hành động tổ ở tại nơi không xa quan sát trận chiến đã hoàn toàn bị ngây ngốc. "Hai con quái thú, hai tên điên." Dương Vân không nhịn được buột miệng nói. "Phi đao cô lang này quá đáng sợ. Hắn không những giết chết Shiva vậy mà còn đánh trọng thương Vishnu trở thành tàn phế." Một đội viên nữ không nhịn được thán phục một tiếng, lập tức cô ta nghi hoặc nhìn về hướng Tần Hồng, "Tần ca, huynh làm sao lại ngẩn ra như vậy?" "Không có gì." Tần Hồng lắc đầu đáp. Nhưng Tần Hồng lại cảm giác được là khi hắn nhìn thấy phi đao cô lang bị đá trúng lưng, thổ ra mảnh vụn của nội tạng thì hắn tự nhiên lại cảm thấy trong lòng đau đớn. "Các vị, phi đao cô lang rõ ràng đã bị trọng thương, dự đoán là đã không thể sống được nữa. Còn Vishnu cơ bản đã trở thành tàn phế, muốn đứng dậy cũng không nổi. Đây là cơ hội tốt của chúng ta, chúng ta phải lập tức động thủ bắt lấy bọn họ. Có thể một lần bắt được hai đại SS cấp sát thủ chính là công lao lớn." Dương Vân vội nói. Lập tức đám đội viên này hai mắt tỏa sáng. Phi đao cô lang có thể một người đại chiến với hai người đứng đầu của Thần Quốc, không thể nghi ngờ khẳng định là SS cấp cao thủ. Hiện tại bọn họ lại có cơ hội bắt giữ phi đao cô lang và Vishnu. Sợ rằng nói ra cũng đã đáng để tự hào. Dương Vân lập tức bắt đầu bố trí kế hoạch. ... Trong lúc đám người của Đặc biệt hành động tổ lên kế hoạch động thủ, Trầm Dương Minh và ba tên thủ hạ của gã lại trốn ở trong đám cỏ dại nơi không xa. Bởi vì là ban đêm cho nên các thành viên của Đặc biệt hành động tổ căn bản không phát hiện ra tại vài chục mét phía ngoài còn có một nhóm người khác ở đó. "Ba người các ngươi nhớ rõ, bất kể là phát sinh sự việc gì thì mục tiêu quan trọng nhất chính là Tần Hồng." Trầm Dương Minh nhẹ giọng nói, "Sau khi ta động thủ, các ngươi cũng lập tức làm theo. Một khi hoàn thành chúng ta lập tức rút lui." "Ok, đại ca." Ba tên vong mệnh chi đồ thấp giọng trả lời. "Ok." Trầm Dương Minh nhìn chằm chằm vào nơi xa. Lần này gã không tiếc bất kỳ điều gì cũng phải giết chết Tần Hồng. "Bọn họ đã hành động!" Trầm Dương Minh ánh mắt sáng lên, chỉ thấy nơi xa thành viên của Đặc biệt hành động tổ đã bắt đầu im lặng hành động. Bọn họ đã bắt đầu từ bốn phía bao vây Đằng Thanh Sơn và Vishnu. ... Đằng Thanh Sơn và Vishnu đều nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất. "Cô lang, những người này cũng muốn bắt chúng ta." Vishnu mỉm cười nói. "Ngươi không có hai chân, chỉ có thể làm bia đỡ đạn thôi. Bằng tình huống hiện tại của ngươi thì bị súng bắn cũng sẽ xong đời." Đằng Thanh Sơn cười nhạo nói, lập tức ánh mắt nhìn về nơi không xa. Chỉ thấy ba người đang im lặng đến gần nơi này. Trong đó dáng người cao nhất chính là đệ đệ Thanh Hà của hắn. Chính tại lúc đó -- "Ồ?" Đằng Thanh Sơn đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy cách xa khoảng bốn mươi mét còn có một đám người khác. "Trầm Dương Minh!" Bằng vào thị lực của Đằng Thanh Sơn thì hắn nháy mắt đã nhìn thấy hình dạng của một người trong số đó. Trầm Dương Minh lúc này cũng đã rút súng, nhắm thẳng vào đầu của Tần Hồng bóp cò. "Thanh Hà!" Cơ bắp toàn thân của Đằng Thanh Sơn nháy mắt căng lên, hắn hầu như là theo phản xạ vận chuyển thân pháp Thiên Nhai hành. Nội kính còn lại trong cơ thể của hắn phảng phất như là không còn chút giá trị nào bỗng chạy rất nhanh. Cả người Đằng Thanh Sơn nháy mắt hóa thành một ảo ảnh mơ hồ rồi thân ảnh liền biến mất. Tiểu đội ba người do Tần Hồng dẫn đầu đang đến gần chỗ của hai đại siêu cấp thủ là phi đao cô lang và Vishnu Nhưng hắn đột nhiên lại phát hiện ra một họng súng. "Trầm Dương Minh." Tại thời khắc sinh tử, Tần Hồng cuối cùng cũng nhìn thấy Trầm Dương Minh. Đó là Trầm Dương Minh cố ý đứng dậy khiến cho đối phương nhìn thấy. "Chết đi." Trầm Dương Minh bóp cò, trong mắt gã còn mang theo niềm khoái cảm của sự báo thù. Tốc độ của đầu đạn là phi thường nhanh. Tông sư dù là lợi hại thế nào thì tốc độ cũng không thể theo kịp đầu đạn. Muốn né tránh đầu đạn phải là từ trước khi viên đạn được bắn ra đã bắt đầu né tránh. "Hưu!" Một viên đạn xuyên qua khoảng cách vài chục mét bắn về phía Tần Hồng. Bằng vào tốc độ của đầu đạn thì Tần Hồng căn bản không kịp phản ứng. "Không -- " Trong đầu Tần Hồng nháy mắt hiện lên hình ảnh thê tử Lý Nhiễm đang mang bầu. Chẳng nhẽ hài tử vừa sinh ra đã phải chịu cảnh không có bố? "Phốc, phốc!" Quỷ dị là Đằng Thanh Sơn vốn biến mất tại chỗ vậy mà lại xuất hiện tại hơn mười mét phía ngoài. Liên tục hai viên đạn găm vào người Đằng Thanh Sơn. "Chết đi." Đằng Thanh Sơn ánh mắt lạnh lùng. Đằng Thanh Sơn phất tay trái phóng ra một mũi phi đao. Tốc độ của phi đao không hề chậm hơn đầu đạn, trực tiếp cắt phá không gian xuyên qua yết hầu của Trầm Dương Minh. Trong mắt của Trầm Dương Minh chỉ có sự kinh hãi. Ngay cả né tránh gã đều không kịp thực hiện. "Phanh!" " Phanh!" " Phanh!"... Phía sau Trầm Dương Minh xuất hiện ba người, điên cuồng hướng về phía Tần Hồng nổ súng. Tần Hồng trải qua một lần uy hiếp sớm đã né tránh, đồng thời Tần Hồng và các đồng đội cũng lập tức bắn trả. Kĩ thuật bắn súng cực chuẩn đã trực tiếp bắn xuyên qua đầu giết chết ba tên vong mệnh chi đồ. Lúc này Dương Vân một đám người lập tức lao đến. Thân thể Đằng Thanh Sơn nhũn xuống, ngã trên mặt đất. "Tần Hồng, không sao chứ." Dương Vân quan tâm nói. "Đệ không sao." Tần Hồng cảm thấy giống như là hắn đã trải qua một cơn ác mộng, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Lúc này hắn mới hoàn toàn bị dọa tỉnh dậy. "Phi đao cô lang." Tần Hồng đột nhiên hồi tưởng lại người cứu hắn liền lập tức chạy tới. Các thành viên khác của Đặc biệt hành động tổ cũng từng người đi tới. Bọn họ đều không hiểu vì sao phi đao cô lang lại xả thân cứu Tần Hồng. "Cuối cùng thì Trầm Dương Minh cũng đã chết." Đằng Thanh Sơn trong lòng thở ra một hơi. Trước đây hắn nhờ Elena giúp đỡ truy tìm tung tích của Trầm Dương Minh chính là vì muốn giết chết Trầm Dương Minh trừ nguy hiểm cho đệ đệ. Hắn vốn cho rằng bởi vì trận chiến này nên không lại có biện pháp đến giết chết Trầm Dương Minh vậy mà Trầm Dương Minh lại đi đến nơi đây. Đệ đệ đã an toàn, trong lòng Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy thoải mái. "Phi đao lang cô, ngươi, ngươi vì sao lại cứu ta?" Tần Hồng đứng trước mặt Đằng Thanh Sơn, nhìn Đằng Thanh Sơn hỏi. Đằng Thanh Sơn cảm thấy ngực đau nhói. Hắn biết rằng sau khi chiến đấu với Vishnu, dưới tình huống trọng thương sắp chết lại còn không quan tâm vết thương liều mạng thi triển Thiên Nhai hành. Điều này khiến cho vết thương của hắn càng trở thành nghiêm trọng thêm. Đặc biệt là dưới loại tình huống đó hắn lại toàn lực bắn ra một mũi phi đao nên không có khí lực phòng ngự đầu đạn. Ba viên đạn đã bắn trúng ngực của hắn. Đằng Thanh Sơn cảm giác được rằng sinh mệnh của hắn đang trôi đi. "Tần Hồng...." Trên mặt Đằng thanh thanh lộ ra một nụ cười, giống như là một vị huynh trưởng nhìn Tần Hồng, tay trái miễn cưỡng hướng về phía Tần Hồng. Tần Hồng tuyệt không né tránh, Đằng Thanh Sơn vuốt đầu của Tần Hồng, mỉm cười nói, "Không vì sao cả. Nhớ, sau này phải chăm sóc hài tử cho tốt, sinh hoạt cho tốt là đủ rồi." Nói xong Đằng Thanh Sơn cảm thấy yết hầu co giật mãnh liệt "Phốc." Một ngụm máu phun ra, mang theo mảnh vụn của nội tạng. "Ngươi, ngươi. Vì sao?" Tần Hồng hoàn toàn không hiểu, chính là nhìn thấy Đằng Thanh Sơn như vậy hắn lại cảm thấy một phen đau lòng. Đằng Thanh Sơn nhìn đệ đệ của mình, nhìn thật kĩ. Đã hai mươi hai năm rồi không cẩn thận nhìn đệ đệ như vậy. Có thể trước khi chết được nhìn kĩ đệ đệ thì ông trời đối đãi với hắn cũng không bạc. Đằng Thanh Sơn từ từ thấy ý thức bắt đầu mơ hồ, đầu hắn cảm thấy choáng váng. "Phải chết ư?" Đằng Thanh Sơn đã nhìn không rõ trước mắt. Từng cảnh trong đời hắn phảng phất giống như một thước phim quay chậm đang chiếu lại. Khi còn bé sinh hoạt hạnh phúc tại cô nhi viện. Cùng thê tử Tiểu Miêu trải qua những ngày tháng như địa ngục ở Siberia, tu luyện nội gia quyền và các nhiệm vụ sát thủ liên tục... Trong lúc mơ hồ, Đằng Thanh Sơn tựa hồ như lại nghe thấy ca khúc mà hắn thích nghe nhất, một ca khúc như là một bức tranh miêu tả lại cuộc đời của hắn -- Ta là một con sói đến từ phương Bắc... Đi tại nơi cuồng dã không một dấu vết... Thê lương hú lên tại phương Bắc... ... "Tiểu Miêu, ta đến với nàng đây." Đằng Thanh Sơn cảm thấy tựa hồ như có một cơn gió lạnh thổi qua. Thân thể hắn lạnh đi nhưng trên mặt lại hiện lên một nụ cười. ... Thi thể của Đằng Thanh Sơn biến thành lạnh băng. Nơi ngực hắn sớm đã bị tiên huyết nhiễm hồng. Trong nháy mắt Đằng Thanh Sơn chết thì chiếc tiểu đỉnh đeo trên ngực vốn cũng đã bị máu của hắn nhiễm hồng đột nhiên biến mất. Chính là bởi vì tiểu đỉnh ở trong y phục nên không có ai phát hiện ra điều này. Tần Hồng yên tĩnh quỳ tại đó, ngồi trước thi thể của Đằng Thanh Sơn. "Hắn đã chết." Dương Vân đứng tại một bên nói. "Hắn, hắn vì sao lại cứu đệ?" Tần Hồng ngẩn ngơ nói. Không biết. Ngoại trừ bản thân hắn ra thì chắc không có ai biết cả." Dương Vân lắc đầu thở dài một tiếng. "Dương đầu." Các đội viên khác lập tức chạy đến." Vishnu đã tự sát. Hắn thà chết cũng không chịu bị chúng ra bắt giữ." Dương Vân lắc đầu thở dài nói: "Vishnu bị thương nặng nên thực lực không đủ. Dự đoán là bản thân hắn cũng không muốn đáng thương sống trên đời." "Đằng Thanh Sơn! Đằng Thanh Sơn!" Chính tại lúc đó một tiếng kêu vang lên. Chỉ thấy nơi xa Lâm Thanh đang chạy tới, đưa mắt tìm khắp nơi. Chính là khi vừa nhìn thấy thi thể của Đằng Thanh Sơn nằm cạnh Tần Hồng thì nàng đã hoàn toàn ngây ngốc. Lâm Thanh đột nhiên chạy như bay đến quỳ xuống. "Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn. Anh, anh làm sao vậy!" Lâm Thanh nhìn vết thương vì trúng đạn trên ngực của Đằng Thanh Sơn, còn có cánh tay bị chặt đứt của hắn nước mắt liên tục rơi xuống. "Cô gọi hắn là gì?" Cả người Tần Hồng chấn động, quay đầu lại nhìn vào Lâm Thanh. Đặc biệt hành động tổ không hề biết tên thật của " Phi đao cô lang. Kì thật cái tên Đằng Thanh Sơn này cũng là do hắn tự đặt. Đằng là họ của sư phụ Đằng Bá Lôi còn Thanh Sơn chính là tên của hắn lúc còn ở cô nhi viện. "Đằng Thanh Sơn, anh bị làm sao vậy, sao anh lại chết, anh làm sao có thể chết được?" Lâm Thanh khóc nức nở, nước mắt lã chã tuôn rơi. "Thanh Sơn, Thanh Sơn...." "Không!" Tần Hồng kinh khủng trợn tròn mắt, xé mạnh y phục tại thắt lưng của Đằng Thanh Sơn. Trên thắt lưng của Đằng Thanh Sơn xuất hiện một vết chàm màu tím. Nháy mắt sắc mặt của Tần Hồng biến thành trắng bệch, không có chút máu. "Giết chết tên sát thủ, giết chết Lý Minh Sơn là huynh...." Tần Hồng run rẩy nói. "Cái gì?" Lâm Thanh ở bên cạnh thân thể chấn động, nhìn về phía Tần Hồng, "Anh nói giết chết Lý Minh Sơn là ai? Là Đằng Thanh Sơn à?" Trong lòng Lâm Thanh cảm kích nhất sợ rằng chính là ân nhân đã giết chết Lý Minh Sơn, khiến cho nàng rời khỏi địa ngục. Nhưng nàng lại không biết là ai đã giết Lý Minh Sơn. Nhưng ánh mắt của Tần Hồng vẫn chăm chú trên người của Đằng Thanh Sơn. "Gọi điện thoại cũng là huynh...." "Xả thân cứu đệ vẫn là huynh...." Toàn thân Tần Hồng run rẩy, giọng nói đã khàn khàn. "Vì sao, vì sao huynh không nói cho đệ biết, không nhận đệ. Vì sao...." Tần Hồng đau đớn khóc, trái tim của hắn tựa như đã bị xé ra thành nhiều mảnh. Hắn thân là thành viên của Đặc biệt hành động tổ nên cũng biết một chút thù oán của phi đao cô lang. Nháy mắt hắn liền biết nỗi khổ tâm của Đằng Thanh Sơn khi không nói cho hắn biết sự thật. "Bởi vì an toàn của đệ?" Đáy lòng Tần Hồng vô cùng chua xót và đau đớn. Hắn không thể công khai quan hệ chân chính của hắn và ca ca Đằng Thanh Sơn. Vì thê tử và hài tử nên hắn cũng không thể làm như vậy. Nếu như Tần Hồng làm như vậy thì thê tử và hài tử sắp sinh ra trên thế giới này của hắn sẽ ở vào cảnh nguy hiểm. Nếu như Tần Hồng làm như vậy thì nỗi khổ tâm của ca ca Đằng Thanh Sơn đến trước khi chết cũng không chịu nhận hắn là đệ đệ sẽ bị lãng phí. Bản thân ca ca tại trước mặt nhưng hắn lại không dám gọi một tiếng. "A... " Tần Hồng đau khổ ngẩng mặt lên trời gào thét, chỉ có thể gầm lên một tiếng trong đáy lòng, "Ca!!!"