Cửu dạ sủng thiếp

Chương 9 : ngủ cùng ám dạ

Edit : Phong Linh nàng iu Beta : Tịch Linh Hắn đột nhiên dừng bước, ta cũng ngừng lại. Đến nơi rồi sao? Khu nhà này, ta có chút ấn tượng. Tuy rằng rất ít đến, nhưng ta biết khu này, chính là Liệt Nhật cung của Liệt Nhật Quận chúa – con gái ruột của Thục Vương phi , vì ngoại trừ Thục cung của Thục Vương phi thì nơi này lộng lẫy nhất. Quả nhiên, ta được đưa đến Liệt Nhật cung. Có người chỉ vị trí của Thục cung cho Đông Phương Ám Dạ. Hai cung liền nhau, gần đến mức có thể nghe thấy cả hơi thở. Đông Phương Ám Dạ nhíu nhíu mày hỏi: “Vinh Lộc viện ở đâu?” Có người chỉ vị trí, sau đó nói: “Ở trong phủ.” Đông Phương Ám Dạ lại hỏi: “Còn cung viện thoải mái nào để ở không? “Phía đông có một tòa Lưu Ly cung. Nhưng Yến Vương nói cung này cách biệt với khu phía tây nên ngài ấy muốn. Bên kia có một bức tường hoa, tu sửa một chút có thể dùng để ngăn cách. Tuy nhiên, ngay gần Lưu Ly cung còn có một tòa Phỉ Thúy cung. Đông Phương Ám Dạ nói: “Lấy cung này đi. Đổi tên, gọi là Sơ Nguyệt cung.” “Vâng, Vương gia.” Ta ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Ám Dạ, híp mắt, thật lòng mỉm cười. Có thể ở lại gần Lưu Ly cung, lẳng lặng chờ Lưu Ly tỷ tỷ trở về, đây là hạnh phúc! Thành thật mà nói, ta cũng không hận Đông Phương Ám Dạ lấy mất nhà của ta. Chỉ cần hắn không thương tổn Lưu Ly tỷ tỷ, ta sẽ không nảy sinh một chút địch ý nào với hắn. Chăn không một chút hơi ấm. Cả Sơ Nguyệt cung rộng lớn cũng chỉ có ba người. Một thị nữ, một bà lão canh cửa đêm. Thổi đèn lưu ly, bóng đêm bao phủ trong trẻo nhưng lạnh lùng. Phòng thật rộng, hơn nữa, lại không đốt lửa. Ta rất sợ lạnh. Thể chất của Lưu Ly tỷ tỷ cũng thiên lạnh. Khi không được chiều chuộng, yêu thương, những đêm đông lạnh lẽo, chúng ta đều ôm lẫn nhau sưởi ẩm. Nhưng không có tỷ tỷ, dù có lạnh, ta cũng phải tự cắn răng chịu đựng. Ngủ ở nơi này , dù nhắm mắt lại, nằm im không nhúc nhích vẫn không cách nào chìm vào giấc ngủ. Ngay khi hơi lạnh lên tới đỉnh điểm, thì từ ngoài cửa sổ truyền tới từng đợt tiếng tiêu nhè nhẹ, … Tiếng tiêu hòa vào tiếng sáo nỉ non như tiếng khóc. Có thể nghe được loại âm thanh xé gió, vượt không thế này thật hiếm… Dù sao cũng lạnh, cũng không ngủ được, ta khoác chăn, leo xuống giường, xỏ giầy, đi qua xem … Ngoài cửa sổ, vầng trăng lẳng lặng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo trải dài đến cuối chân trời… Chỉ nghe thấy tiếng tiêu nhưng không thấy người thổi tiêu … Nhẹ nhàng đẩy cửa sổ … Nghiêng người ra ngoài nhìn ngó … Tuyết phủ trắng xóa khắp nơi, chẳng thấy một bóng người … Gió lạnh lùa vào phòng. Rét run … Không có Đông Phương Ám Dạ người ấm như túi sưởi, ta rất sợ lạnh. Vươn tay khép cửa sổ, đông cứng, kéo không nhúc nhích. Ta vội rụt tay lại, đứng nhìn, không biết làm thế nào. “Người tới, có ai không?” Thị nữ mới tới, tên là gì ta cũng không biết, chỉ có thể đứng co ro trong gió lạnh, cố sức gọi. Nếu cứ đứng thế này nhất định lạnh đến phát bệnh thì thật không tốt. Ta tội nghiệp nhìn ra ngoài cửa, hi vọng thị nữ kia có thể đẩy cửa vào… “Ngươi đang làm gì?” Một giọng nói lạnh lẽo như ánh trăng vang lên. Ta ngoái đầu lại nhìn, là Đông Phương Ám Dạ. Đông Phương Ám Dạ còn nổi bật hơn ánh trăng . Trên nền tuyết, một thân áo trắng, dáng người cao lớn, đôi mắt anh tuấn lẳng lặng nhìn ta, khuôn mặt lạnh lùng, tàn nhẫn không chút biểu cảm. “Ca ca, muội nghe thấy có người thổi tiêu, muốn nhìn một chút, lại không biết làm thế nào, kéo không nổi cửa sổ.” Ta có thói quen nhìn vào mắt người khác khi nói chuyện. Ta phát hiện Đông Phương Ám Dạ rất thích như vậy. Vẻ mặt của hắn dịu đi rất nhiều, nhẹ nhàng lắc người một cái, nhảy vào trong, ôm lấy ta, đóng cửa sổ, “cạch” một tiếng … Sau đó, đặt ta lên giường, lại đem chăn đẩy xuống cuối giường. Híc híc … Ta biết ta sai rồi. Nhưng đêm lạnh như vậy, lại lôi mất chăn còn chút hơi ấm đi thì thật quá tàn nhẫn. Đông Phương Ám Dạ trải chăn trên một chiếc giường khác, đặt ta nằm lên đó, lẳng lặng nhìn ta một chút, xoay người … rời đi … Chăn lạnh quá! … Ta cắn răng, không tự chủ được, răng va vào nhau phát ra tiếng va chạm thanh thúy … Tiếng bước chân rời đi lại trở lại. Ta ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Ám Dạ, run run mỉm cười. .. Trong lòng phát khổ, thật sự rất lạnh! Đôi mắt long lanh, đầy khẩn cầu … Lưu Ly tỷ tỷ nhà ta đặc biệt không chịu nổi ta nhìn nàng như vậy. Những lúc đó, nguyên tắc nào cũng bị vứt bỏ, mọi yêu cầu của ta dù vô lý đến mấy cũng được đáp ứng. Mím miệng, đôi mắt rưng rưng nhưng không rơi nước mắt … đáng thương vô cùng nhìn Đông Phương Ám Dạ … Con gái hay cười là biết khéo léo cầu xin. Con gái hay khóc mới không được người thương tiếc. Ta và tỷ tỷ không giống như vậy. Lưu Ly tỷ tỷ là một cô gái thật kiên cường, bị thương cũng không khóc. Ta không như vậy. Nếu không kiên cường, ta cũng không cố thể hiện như kiên cường hay nhẫn nại. Nói cách khác, Lưu Ly tỷ tỷ thích ta muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, chỉ cần không nhu nhược, yếu ớt quá mức là được. Đông Phương Ám Dạ nhìn ta trân trân, bắt đầu cởi đai lưng lụa màu xanh, cởi chiếc áo khoác trắng như tuyết, gấp gọn gàng đặt một bên giường. Sau đó, hắn … tiếp tục cởi … từng chiếc, từng chiếc một. Ta và tỷ tỷ đều mặc áo trong đi ngủ. Không hiểu vì sao Đông Phương Ám Dạ lại cởi nhiều như vậy. Hắn đứng đối diện với ta, chậm rãi cởi quần áo. Cảnh tượng cực kỳ gợi cảm, mê hoặc tới tận cùng của mê hoặc.Cơ thể hắn thật sự rất đẹp, lại cân xứng, như được điêu khắc tỉ mỉ, mỗi chi tiết đều hoàn mỹ tột cùng. Ta chưa bao giờ biết cơ thể đàn ông lại có thể đẹp đến vậy, so với Lưu Ly tỷ tỷ còn … Ta vội lắc lắc đầu … đem ý tưởng bất chính văng ra khỏi não. Trên đời này, không ai có cơ thể đẹp hơn Lưu Ly tỷ tỷ. Ta vĩnh viễn không thể phản bội tình cảm của mình đối với tỷ tỷ . Đông Phương Ám Dạ nhấc một bên chăn, nằm bên cạnh, vòng tay ôm lấy ta … Thật thoải mái … Cơ thể hắn sao co thể ấm vậy ? Ta không chút do dự đem tay chân lạnh như băng đặt trong ngực hắn. Hắn co rúm lại một chút nhưng không đẩy ra … Ta không biết lúc đó hắn nghĩ gì. Dù sao, với khả năng tư duy đã bị đóng băng, ta tựa như con bướm, một lòng hướng về phía ngọn lửa cháy rực ngời sáng, làm sao có thể nghĩ đến vấn đề sống hay chết. Nhìn đôi mắt anh tuấn của hắn chứa vài phần nghi ngoặc, ta hạnh phúc nở nụ cười … Đông Phương Ám Dạ thực sự đem đến cho ta cảm giác có một người anh trai.