Cửu dạ sủng thiếp

Chương 8 : Trở lại vinh thân vương phủ

Có người mang một con ngựa đến, so với kỵ mã của tỷ tỷ cũng không sai biệt lắm, cao lớn thần tuấn. Đông Phương Ám Dạ cũng ôm ta vào lòng giống như tỷ tỷ , đột nhiên, có cái gì đó đặc biệt ấm áp theo thân thể hắn truyền tới cho ta… Ta đặc biệt sợ lạnh , vào mùa đông chỉ biết ở lỳ trong Lưu Ly Cung không chịu ra cửa , Đột nhiên phát hiện, Kỳ thật, Gió Bắc , không lạnh như ta nghĩ , Bên ngoài không phải quá đáng sợ … Trên người nam nhân này có một loại khí chất cực trầm tĩnh , cường đại , làm ta an tâm… Ngựa trước ngựa sau , đi theo có mười mấy tên thị vệ… Có lẽ là bọn chúng hôm nay không phải tới bắt ta, cho nên bọn họ có cường tráng cũng sẽ không làm cho ta bất an… Chúng ta ở trên lưng ngựa chạy về phía trước … Cảm giác được tốc độ gió, tự do, không bị thứ gì cản trở… Thật tốt! Nhịn không được, cười ra tiếng… Ánh mắt như sao sáng Lạc trong thế giới này , tất cả những bẩn thỉu,xấu xa đều bị chôn thật sâu … Nơi nơi đều sạch sẽ… Sạch sẽ làm cho người ta tâm tình sung sướng! Ta nhẹ nhàng mở ra hai tay,gió làm lay động tay áo của ta … Đột nhiên sẽ không còn sợ lạnh… Nam nhân phía sau nhìn ta , ôm ta thật nhanh,thật ấm ,… Vóc dáng nho nhỏ của ta , ngồi ở trong lòng hắn , còn không chạm được đến cằm của hắn , một màu váy hồng nhạt bị nhét vào toàn bộ bên trong ngực hắn… Tuyệt sẽ không cảm thấy kỳ quái! Dọc theo đường đi, khoái hoạt của ta cuốn hút hắn, thân mình hắn càng lúc càng mềm mại , làm cho ta dựa vào càng thoải mái. Con đường này, không giống với con đường tỷ tỷ mang ta tới , không bao lâu, chúng ta liền vào cửa thành… Trên đường cái ,nơi nơi đều là phạm nhân… Ta tuy rằng không nhận thức, nhưng ít ra cũng không tới mức hoàn toàn không nhận được các tỷ tỷ… Các tỷ tỷ xinh đẹp lại cao ngạo lạnh lùng của ta , bị roi da của mấy nam nhân thô lỗ đánh cho khóc rống lên. Trên đường cái, người qua lại nghỉ chân để quan sát không ít… Đông Phương Ám Dạ đột nhiên ôm lấy sườn ta, đại khái là muốn xem sắc mặt của ta. Kỳ quái, các tỷ tỷ cùng ta không quen. Các nàng sống hay chết có quan hệ gì với ta đâu! Ta nhìn nhìn, không thấy được Lưu Ly tỷ tỷ, tâm tình đã là tốt… Bất quá đám người này rất hỗn độn , ta trừng lớn ánh mắt tò mò nhìn lại… Giống như những người qua đường khác , không hề có cảm tình gì , chỉ là hiếu kỳ… Ta muốn biết Lưu Ly tỷ tỷ có hay không bên trong, ta cũng nghĩ đến nhìn xem Nhàn Thục Vương phi vô cùng cao quý nhà chúng ta có hay không bên trong… Nghe nói mẹ thân sinh ra ta bị Nhàn Thục Vương phi bắt được lúc đang cùng một vị thị vệ yêu đương vụng trộm, bị đánh chết ngay tại chỗ. Ai, người yêu đương vụng trộm quả thực là bất hạnh . Chẳng qua ta muốn biết nữ nhân giữ nghiêm quy tắc giống như Nhàn Thục Vương phi thì sẽ nhận được kết cục gì…(Chắc chắn bà ta hãm hại mẹ tỷ đó) Bên miệng vẫn là nụ cười thỏa mãn ,Ngẫu nhiên cùng với Đông Phương Ám Dạ trao đổi ánh mắt vài lần … Đến tận sau này , hắn vẫn không thể lý giải, ta trưởng thành trong hoàn cảnh gì , mà lại có bộ dáng vô tâm vô phế như vậy. Kỳ thật, đây là thiên tính, từ huyết thống lãnh huyết (máu lạnh)của phụ thân Ta chỉ cần cảm thấy có điểm thoải mái, sẽ cười lên một cách khoái hoạt . Bao nhiêu thống khổ, cũng khó mà lưu lại trong tâm trí ta . Đau qua liền quên. Hạnh phúc qua, cũng quên. Ta chỉ sống ở ngay tại thời khắc này, Qua rồi thì xem như đã trôi qua, tương lai vẫn còn chưa đến cho nên hết thảy nhưng điều này đều là giả , chỉ có những thứ ta có thể nắm trong tay, mới là thật có thể có !(Triết lí sâu xa quá @@ ) Đi thẳng một mạch , phía trước có thị vệ mở đường , phía sau dựa vào Đông Phương Ám Dạ, bên người không ngừng vang lên tiếng khóc sướt mướt của đám tỷ tỷ … Kỳ thật muốn phân biệt các tỷ tỷ của ta với nữ hài tử của những nhà khác cũng không khó. Bởi vì, phân nửa chính là khóc lóc inh ỏi hoặc tức giận mắng mỏ gì đó, bằng không cũng là trầm tĩnh như nước, thờ ơ lạnh nhạt, coi như hết thảy đều không có phát sinh ở trên người mình… Mà nữ hài tử của các nhà khác hơn phân nửa là yếu đuối như cái xác không hồn… Nói thật ra, Phụ Vương đại nhân có thể nhìn thấy những điều này có lẽ sẽ rất kiêu ngạo Bất quá, ta thực ngu ngốc ,Ý tứ của Phụ Vương đại nhân ta phân nửa cũng đoán không ra, nên người cũng sẽ không nghĩ như ta tưởng . Chuyển qua giác,(ta tra từ điển rồi nhưng vẫn không hiểu nó là cái chi @@) gặp một cung phủ ngay trước mắt… Chỉ thấy, Huyền chu (Nếu ta dịch không sai thì là mạn thuyền,nhưng mà tình hình chắc là ta dịch sai rồi) ngoài cửa, trọng binh vây thủ. Thiết giáp trường kích, ánh sáng hàn quang lóe ra, sát khí lành lạnh… Đông Phương Ám Dạ cúi đầu, hỏi ta : “Ngươi nhận thức nơi này sao?” Ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn , lắc đầu… Thật sự không biết, ta ra khỏi Lưu Ly Cung , nơi nơi đều không sai biệt lắm, lạc đường là sở trường của ta (đoạn này ta chém,vì không rõ nghĩa lắm). Nơi này ta chưa bao giờ tới đương nhiên không thể biết . Con ngươi đen của Đông Phương Ám Dạ hiện lên một tia mâu quang, sau đó ôm ta, giục ngựa vào phủ… Thẳng đến khi tới phủ môn , ta mới xuống ngựa nhìn đến trên ghế đá có vài chữ màu vàng nhìn không còn rõ: … Vinh thân vương phủ! Phỏng chừng khối bài tử của Phủ môn đã bị hủy đi , nếu không, ta cũng sẽ không thể không nhận ra nhà của mình . Nhân sĩ ngoài đường lui tới , mọi người đều ở nơi này chỉnh đốn , tiến tiến xuất xuất , nâng này nọ thu này nọ… hủy này nọ… Người xem hoa cả mắt … Người nhìn thấy Đông Phương Ám Dạ đều dừng lại hành lễ… Đông Phương Ám Dạ giống như không phát hiện, mang theo ta xuống ngựa, nắm tay của ta, tay hắn thoạt nhìn thon dài xinh đẹp, kỳ thật trong lòng bàn tay rất thô ráp, nhưng làm cho người ta cảm giác an tâm khác thường. Nga, nguyên lai nơi này chính là cửa lớn nhà ta a, ta mười ba năm chưa bao giờ ra khỏi cửa này , không ngờ hôm nay còn đi từ ngoài này vào được, thật sự là vô hạn ngạc nhiên… Người bên cạnh Đông Phương Ám Dạ đổi tới đổi lui, xem này xem kia… Phải biết rằng trước kia ta chỉ có thể ở bên trong phía sau phủ viện ,phía trước thật sự là không hề giống! Vào nhị môn, liền nhìn thấy có người đang luyện võ, đao và kiếm dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng bạc, thanh âm thanh thúy dễ nghe cực kỳ. Vừa thấy Đông Phương Ám Dạ đều ngừng tay, Đông Phương Ám Dạ gật đầu, có người tiến lên trả lời: “Bái kiến Vương gia.” “Có thu thập nơi này tốt không?” Giọng nói của Đông Phương Ám Dạ rất êm tai, lại cực có uy nghi. “Có, tả phủ có rất nhiều tiểu viện đều đã thu thập sạch sẽ , cũng phái nha đầu thường trực .” Đông Phương Ám Dạ nói: ” Trước dàn xếp tốt cho Nguyệt quận chúa đi.” “Nhưng là, nơi này có Vương phi vinh thân vương…” Đông Phương Ám Dạ đột nhiên lên tiếng: “Tên Vinh lộc kia vẫn là thân vương sao? Bổn vương như thế nào không biết.” Người nói chuyện mãn nhãn sợ hãi, quỳ rạp xuống đất, quỳ lạy không thôi: “Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân đáng chết…” Vừa nói, liền ở một bên liên tục dập đầu… Qua một hồi,trên tảng đá đều hiện ra vết máu… Ta đột nhiên nghĩ đến thị nữ bảo hộ ta trước đây , máu trước ngực … Theo mũi kiếm rơi từng giọt xuống, không khỏi hơi hơi rụt thân hình lại một chút … Đông Phương Ám Dạ ngoái đầu lại nhìn nhìn ta, hắn xem bộ dáng thực đáng sợ của người kia , chính là vẫn cực trấn định thong dong, giống như muốn ở trong mắt của ngươi phát hiện ra cảm xúc mà chính ngươi cũng không biết … Sau đó, lại xoay người sang hướng người kia, nói: “Không có gì, ngươi đi xuống đi, đổi người khác dẫn đường..” Thanh âm vẫn là thanh thanh thản nhiên như vậy . Người nọ ngay cả lời vô nghĩa cũng không nói nhiều, chỉ cảm tạ ân đã nhanh chóng đi xuống . Đông Phương Ám Dạ quay sang ta nhíu mày cười: “Ta cùng ngươi chọn nơi ở đi.” Trên mặt ta một lần nữa lộ ra tươi cười, nhìn mắt hắn , gật đầu… Cực thích nhìn con ngươi của hắn , bên trong giống như có cái gì tựa như muốn đem ngươi nuốt vào … Xem lâu, đầu óc choáng váng ,sẽ say … Mà ta, thích loại cảm giác mê muội này ! Bởi vì, cảm thấy thoải mái.