Cửu Chuyển Ma Kinh
Chương 51 : Nhất Kích Tất Sát
Phạm trưởng lão sắc mặt cực kỳ khó coi, lão nghĩ mãi không ra tên Lâm Bất Tử này vì sao lại ra mặt vì Lý Thiên mà bỏ qua cả mặt mũi của hắn, trong tông tuy quan hệ giữa hai người không thân thiết lắm nhưng dù sao cũng là nước sông không phạm nước giếng. Vì một tên đệ tử tạp dịch này ra mặt liệu có đáng:
"Lâm trưởng lão, việc này hình như không liên quan gì tới ông thì phải, hay là ông rời đi, chút nữa lão Phạm ta lại mời ông đi ăn"
"Ha, ha, sao lại không liên quan đến ta, ta cũng là trưởng lão phụ trách kỳ khảo hạch này"
Lâm trưởng lão không cho Phạm trưởng lão chút mặt mũi nào, càng nói càng làm mặt lão Phạm kia ngày càng đen
"Thử hỏi mọi người trong tông môn, ai không biết lão Lâm ta ghét ác như cừu, thấy việc bất bình không thể trơ mắt làm ngơ được, ta nói lão Phạm ngươi, có phải hay không là xem nhầm thời gian rồi, ta quan sát nãy giờ, tên đệ tử này rõ ràng vẫn chưa trễ giờ mà"
"Lão, lão"
Phạm trưởng lão tức giận đến mặt tái mét, đang lúc muốn phản bác thì hắn chợt trông thấy Lâm trưởng lão kia mỉm cười nhìn lão, bàn tay co lại chỉ còn một ngón, chỉ chỉ lên trời. Phạm trưởng lão lăn lộn trong Thần Long tông cũng không phải mới ngày một ngày hai, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn kỹ gương mặt của Lâm trưởng lão đối diện như muốn nhìn ra chút manh mối. Đáng tiếc thứ đập vào mắt lão chỉ là nụ cười bí hiểm của lão ta, làm Phạm trưởng lão vốn nóng tính càng thêm điên tiết, nhưng lão cũng không dám làm càn, cẩn thận suy nghĩ
"Lẽ nào là Hồ trưởng lão, tên Lâm lão quỷ nếu không có người đằng sau ra hiệu, vốn với cái tính xảo quyệt của lão ta tất không vì một tên đệ tử tạp dịch mà xé rách da mặt với mình, điều này không có lợi cho lão"
Tuy rằng tin chắc vào phán đoán của mình, nhưng nếu giờ bắt lão thu tay, không những thanh danh đã mất không thể thu hồi mà cả chút uy nghiêm trưởng lão bấy lâu nay cũng tan thành mây khói, nếu bỏ cuộc bây giờ làm sao còn mặt mũi đối mặt với các trưởng lão khác trong tông môn. Vừa nghĩ như thế, Phạm trưởng lão sắc mặt càng thêm đen, gương mặt lúc trắng lúc đỏ, cực kỳ đặc sắc, làm tới thì không dám mà từ bỏ thì không thể. Lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan khiến lão đứng như trời chồng, tay vân vê qua lại không biết phải làm sao.
Lâm trưởng lão cũng không muốn dồn lão ta tới đường cùng, dù sao cũng không có lợi cho đôi bên, bèn tìm thang cho lão leo xuống:
"Ha ha, Phạm trưởng lão không cần lo lắng, làm người ai không có sai sót, ta xem tháng này là mười, mặt trời xuống núi sớm hơn nên lão Phạm ngươi tính sai chút cũng không có gì bất ngờ"
"Đúng, đúng, Lâm trưởng lão nói rất đúng, là ta sai sót, thật là đáng trách"
Phạm trưởng lão vui mừng cảm kích nhìn Lâm trưởng lão, vội vàng bổ cứu, bên kia Lâm trưởng lão liếc nhìn Lý Thiên rồi quay sang Phạm trưởng lão:
"Ta thấy Phạm trưởng lão, chủ trì lôi đài cả ngày hôm nay đều đã mệt rồi, trận này cũng là trận cuối rồi, hay là cứ giao cho ta làm trọng tài, Phạm trưởng lão cứ đi nghỉ ngơi"
"Cái này, cái này, được rồi vậy mọi chuyện nhờ Lâm trưởng lão vậy"
Phạm trưởng lão gương mặt vừa tươi cười liền thu lại, hơi tức giận nhìn Lâm trưởng lão mình vừa cảm kích, ngươi không phải là sợ ta làm việc không công tâm đấy chứ, lão Lâm chết tiệt, dám nghi ngờ ta như thế. Phạm trưởng lão tuy giận dữ nhưng nghĩ đến có thể Hồ trưởng lão đang quan sát, chính mình cũng không thể động tay động chân gì, thôi thì cứ buông tay, ở lại đây càng thêm mất mặt
"Quân tử báo thù, vài ngày sau cũng không muộn"
Lòng ác ý nghĩ cách đối phó Lý Thiên, lão cũng không muốn níu kéo, nhìn đám đệ tử xung quanh xì xào bàn tán, lão biết thanh danh không tốt lắm của mình giờ càng thêm xấu xí.
"Hừ" khó chịu hướng về đám đệ tử nhíu mày, làm toàn bộ đều sợ hãi câm nín, lão vừa định xoay người rời đi thì đằng sau âm thanh hô khóc thảm thương của Lý Thiên, từng chữ như đâm vào tim lão, càng làm lão tức muốn nổ phổi:
"Phạm trưởng lão, đệ tử oan ức như thế, người không thể muốn bỏ đi, là bỏ đi được, công đạo ở đâu cơ chứ, chẳng lẽ Thần Long tông ta thân là chính đạo đại phái, lại có thể như thế, hu hu"
Tuy không nói rõ ràng nhưng bất cứ người nào cũng hiểu được, đám đệ tử phía dưới đồng loạt đưa ánh mắt đồng tình nhìn lên thân ảnh đang quỳ khóc thảm thiết trên đài, Lý Thiên giờ đây bộ dạng vô cùng oan ức, không biết từ lúc nào áo quần đã rách vài chỗ, nhìn qua cứ như hắn vừa từ động thổ phỉ chui ra, bị ức hiếp cho thần tình hoảng hốt.
Phạm trưởng lão lúc này bộ dạng rất đặc sắc, tai nghe bên cạnh có vẻ đã đánh động tới các trưởng lão lôi đài xung quanh, lão càng thêm gấp, tức giận hô:
"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào đây"
"Hu hu, đệ tử nhà nghèo, gia cảnh khốn khó, gặp phải oan ức thấu trời may sao vừa này may nhờ có Lâm trưởng lão trợ giúp, đệ tử quyết phải trả ơn cho ngài nhưng ngặt nỗi không có gì trong tay"
Nói rồi đưa đôi mắt đáng thương nhìn Phạm trưởng lão, lão rõ ràng hắn đang muốn vòi vĩnh lão, cũng không muốn tiếp tục ở đây diễn vở tuồng trưởng lão đày đọa đệ tử thê thảm đến hoa rơi nước chảy, người người thương xót, cái mặt già của lão sắp không chịu nổi nữa.
"Được, được là ta sai, ngươi muốn bồi thường gì"
"Đệ tử cũng không dám lấy đồ của trưởng lão, chỉ là Lâm trưởng lão dạo gần đây thiếu một trăm linh thạch hạ phẩm để đấu giá một món đồ trong phường thị, đệ tử thật sự muốn giúp trưởng lão"
"Cái gì một trăm linh thạch hạ phẩm, sao ngươi không ăn cướp luôn đi"
Phạm trưởng lão kinh hô, mẹ kiếp tên này đúng là biết công phu sư tử ngậm mà. Bên kia Lý Thiên vừa nghe liền kêu lớn:
"Oan ức quá, trời ơi, ông trời có công đạo không"
"Được được, một trăm linh thạch của ngươi đây, câm mồm lại cho ta"
Thấy các trưởng lão xung quanh đang lại gần ngay trong tầm mắt, phạm trưởng lão đánh nén đau móc ra một chiếc túi ném cho Lý Thiên rồi phóng người đi mất, chỉ trong tích tắt đã không thấy bóng dáng, dường như chỉ sợ ở lại thêm một giây tên kia lại giở trò moi đồ của hắn.
Lý Thiên tiếp nhận chiếc túi, không biết đây là vật gì, bộ dạng thê thảm lúc nãy hoàn toàn biến mất, hắn cầm chiếc túi đưa cho Lâm trưởng lão, cười cười nói:
"Cảm tạ Lâm trưởng lão đã giúp đỡ, trong đây có một trăm linh thạch, người một nửa, ta một nửa"
"Hả, không phải đây là ngươi hiếu kính ta sao, thế nào lại có phần ngươi một nửa trong đó"
Lâm trưởng lão nhìn biến hóa của Lý Thiên cũng không bất ngờ, trò hề của tên này từ đầu đến cuối đều lọt vào mắt lão, Lý Thiên nghe thế không phục lên tiếng:
"Ngài nói thế sai rồi, nếu không phải nhờ tài diễn xuất của đệ tử thì làm sao có số tiền này"
Nói rồi hắn tiến lại gần cười lấy lòng:
"Không phải người nói lúc đầu chỉ lấy có năm mươi thôi sao, giờ lấy hơn không sợ người khác nói ngài không giữ chứ tín sao"
"Không sao, ta không sợ miệng lưỡi thế gian đâu"
Lâm trưởng lão không thèm quan tâm, Lý Thiên càng thêm gấp gáp:
"Không thì chia sáu bốn, đệ tử bốn phần thôi"
Thấy lão vẫn không phản ứng, Lý Thiên thêm phần khẩn trương:
"Bảy ba, giá chót, đệ tử không có công lao cũng có khổ lao, ngài cũng không thể ăn hết một mình a"
Lý Thiên còn muốn nói thêm thì Lâm trưởng lão đưa linh lực vào phá vỡ cấm chế của Phạm trưởng lão lưu lại, sau đó thò tay lấy ra năm viên linh thạch trung phẩm từ trong túi, rồi ném trở lại cho Lý Thiên:
"Ngươi nghĩ ta thèm mấy viên linh thạch của ngươi sao, ha ha lão phạm kia không ngờ mang theo linh thạch trung phẩm lần này ngươi lại lời lớn rồi"
Lý Thiên tiếp nhận chiếc túi, nhìn qua nhìn lại cũng không thấy có gì phồng lên, làm sao có thể chứa đồ, hơi xấu hổ hỏi:
"Ăc, trưởng lão, cái túi này là gì thế, trong đây có chưa linh thạch sao"
"Cái gì, ngay cả túi trữ vật ngươi cũng không biết, đưa linh lực vào bên trong là sẽ rõ"
Lâm trưởng lão nhìn Lý Thiên như một tên nhà quê mới lên thành thị, Lý thiên sờ mó trong tay, rất là gian nan lên tiếng:
"Nhưng đệ tử mới chỉ là luyện thể thôi"
"Sặc, ta quên mất, thôi ngươi cứ giữ lấy, lên luyện tâm là có thể sử dụng"
Lâm trưởng lão cũng bị Lý Thiên làm cho hồ đồ, bổ cứu một câu, rồi liếc nhìn trời, thời gian không còn sớm, cũng nên cho trận đấu bắt đầu. Trước khi tuyên bố tỉ thí, lão nhìn sang Lý Thiên khuyên:
"Ngươi đã đắc tội với lão Phạm, thời gian này ngoan ngoãn ở trong tông môn mà tu luyện, đùng sinh sự lung tung nữa, thật là ta không hiểu nổi ngươi, không ngờ dám lừa tiền của lão ta, mối thù này kết càng lúc càng sâu rồi, ngươi tư thân lo lấy đi"
"Vâng, đa tạ trưởng lão nhắc nhở"
Lý Thiên tuy nghe ra Lâm trưởng lão quan tâm nhưng hắn cũng không cho mình làm gì sai, tên Phạm trưởng lão kia la tên thù dai, cho dù không có sự kiện vòi tiền kia thì lão cũng không bỏ qua cho hắn, bằng chứng rõ ràng nhất là chỉ xung đột nhỏ hồi ở Hôn Nguyên thành mà lão ta nhớ mãi tới hôm nay, căn bản là không thể hòa giải. Nếu đã kết thù rồi thì có kết thêm nhiều hay ít cũng đâu có quan trọng, từ trên người kẻ thù chiếm càng nhiều tiện nghi thì hắn càng lời lớn, có ngu mới không làm.
"Được rồi, trận đấu bắt đầu"
Sau tiếng hô của Lâm trưởng lão, Lý Thiên và Thiên Hành sóng vai đứng đối diện nhau, ngay lúc thân hình gầy gò của Thiên Hành muốn động, Lý Thiên bỗng đưa tay lên ngăn cản:
"Khoan, để ta sửa soạn chút"
"Được, được thôi"
Thiên Hành kia tuy có chút không hiểu nhưng vẫn gật đầu đồng ý, Lý Thiên đưa tay sửa soạn lại quần áo, từ trong túi móc ra một bọc nước nhỏ, trên bọc có một lổ nhỏ, nước đang từ trong đó chảy ra nhỏ xuống mặt lôi đài, vừa chạm vào liền bị sức nóng làm cho bay hơi, bốc lền từng luống khói nhỏ.
"Cái thứ đồ này tệ quá, chẳng cách nước chút nào"
Toàn trường chết lặng nhìn Lý Thiên quăng bọc nước xuống lôi đài, vài người thông minh liền hiểu ra, nước mắt nước mũi này giờ của hắn là từ bọc nước này mà ra, vài người trước kia đồng tình nhìn Lý Thiên giờ lại quay sang thương cảm cho vị trưởng lão xấu số bị lừa mất linh thạch.
"Xong rồi, có thể bắt đầu"
Lý Thiên vuốt thẳng mép áo tươi cười nhìn Thiên Hành, Thiên Hành có chút không chắc chắn nhìn quần áo tả tơi của Lý Thiên nói:
"Thật xong chưa, ta có thể đợi huynh đệ đây thêm một lúc"
"Không cần, áo quần thế này đang là mốt hiện hành đấy, Thiên Hành huynh đây là chưa thấy quần rách đấy, hở ống tay ống chân, lại thủng vài lỗ ngay gối, ta nhìn thấy nhiều lắm, còn áo sao, càng thiếu vải càng là mốt đấy."
"Hả, có nữa sao, sao ta chưa từng nghe qua"
Thiên Hành bị Lý Thiên nói có chút không thông, thời đại này vẫn rất truyền thống, kiểu ăn mặt táo bạo như Lý Thiên làm hắn khó có thể tiếp thu. Lý Thiên như giảng dạy một chân phương mới nói:
"Thế là huynh chưa đi qua nhiều nơi rồi, kiểu phong cách đó rất thịnh hành trên trái đất đấy"
"Trái đất là ở đâu"
"À, à, đó là một nơi rất rất xa, quê hương của ta là ở đó đấy, ước nguyện của ta là một ngày nào đó có thể trở lại nơi đó."
Lý Thiên bất giác dâng trào cảm xúc, giọng có chút nhớ nhung nhìn phương xa, ở đó là bầu trời trong xanh, vài áng mây trắng phiêu du giữa bầu trời, đưa mắt như muốn nhìn xuyên qua đó trông thấy vũ trụ bao la rộng lớn, một ngày nào đó, ta cũng phải vượt hàng hà dãi ngân hà xa xôi kia tìm về nhìn lại trái đất một chút mới được.
"Đủ rồi các ngươi mau tiến hành tỉ thí, muốn nói chuyện thì sau khi xuống lôi đài tha hồ mà bàn luận"
Lâm trưởng lão có chút không kiên nhẫn quát lên làm Lý Thiên đang tở tưởng giật mình một cái, bên kia Thiên Hành hướng hắn chắp tay chào, hai tay bắt đầu thủ thế, cả người toàn thân khí thế hoàn toàn thay đổi, từ một thanh niên hiền lành ngây ngô trở nên lành lùng sát phạt.
Lý Thiên cũng bắt đầu nghiêm túc, thả lỏng toàn thân, hai mắt tập trung quan sát chuyển động của đối phương. Thiên Hành bắt đầu động, hai chân chuyển động, cả người di chuyển thành vòng tròn vây xung quanh Lý Thiên.
"Lý Thiên huynh xin chỉ giáo"
"Giống nhau mà thôi"
Lý Thiên vẫn bất động nhìn Thiên Hành di chuyển càng lúc càng nhanh, nhưng trong mắt hắn đều nhìn ra chuyển động của đối phuong, ngay lúc Thiên Hành lao đến, quyền phong áp vào mắt Lý Thiên, hắn cũng cử động, một tay đấm ra, dưới ánh mắt như hóa đá của mọi người dưới đài, Thiên Hành dùng một quỹ đạo bay đẹp mắt rơi thẳng xuống lôi đài, hôn mê bất tỉnh. Đưa mắt nhìn lên trên, Lý Thiên một tay đang che miệng ngáp, tay còn lại hướng lên trời, có vẻ Thiên Hành kia bị một cú đấm móc lên của Lý Thiên hạ nốc ao rồi.
"Này ta đang hoa mắt hả"
Một đệ tử tạp dịch dáng người mập mạp nhìn sang tên bạn bên cạnh, hai mắt đang dụi lấy dụi để. Tên bạn còn lại miệng há hốc, phải nhờ tên mập dùng tay nâng càm lên, miệng mấp máy:
"Chắc thế, có lẽ hôm qua thức khuya tu luyện quá nên hôm nay bị hoa mắt, thôi chúng ta quay về nghỉ ngơi thôi"
Tên kia vừa đưa ra đề nghị thì hai mắt liền nổi đầy sao, thì ra bên hướng còn lại của hắn, một tên đồng bạn đưa tay vỗ một cái trời giáng vào trán hắn.
"Bốp, sao ta không đau nhỉ, chắc đang nằm mơ"
Tên vừa vỗ cười ngây ngô nói, làm cho tên xui xẻo mới bị ăn vỗ nộ khí xung thiên, nắm lấy cổ áo hắn, hai tay tát liền vài cái:
"Có mà ngươi nằm mơ ấy, tát lão tử còn nói có đau không đang giỡn mặt hả"
"Ặc tên kia có phải luyện thể tầng tám không"
Cách đó vài bước chân, một tên đệ tử tạp dịch người thấp bé có vẻ hiểu biết lên tiếng, tên bên cạnh hắn nghe xong liền lắc đầu phủ nhận:
"Không thể, Thiên Hành là luyện thể tầng bảy, thua cũng không thể thua nhanh như thế, ta từng chứng kiến luyện thể tầng tám phải mất một lúc mới hạ được một luyện thể tầng bảy, nào đâu có nhanh như vậy"
Nhưng không ai có thể phủ nhận thực lực của Lý thiên, sau vài phút im lặng toàn trường liền sôi trào
"Lý Thiên sư huynh thật lợi hại, một quyền đánh bại luyện thể tầng bảy, chắc chắn đã là cao thủ luyện tạng cảnh rồi"
"Ôi, ôi Lý Thiên sư huynh đẹp trai quá, ta muốn làm đạo lữ của huynh"
Một tiểu muội muội thân hình khủng long hâm mô ré lên, đám đệ tử tạp dịch bên dưới ai nấy đều mặt mày hâm mộ nhìn Lý thiên, ẩn trong đó có vài gương mặt sợ hãi xen lẫn cảnh giác của các thí sinh đứng xem.
"Tên kia không ngờ lợi hại như thế, ha ha như vậy mới thú vị chứ"
Ngay hàng đầu tiên sát mép lôi đài, Đào Mộc cười lạnh nhìn Lý thiên, dẫn theo mấy đồng bạn lùi dần biến mất trong đám người, xa xa cách đó không quá mấy hàng là một thanh niên trùm kín đầu, hai mắt lấp lánh chiến ý mãnh liệt nhìn chằm chằm Lý Thiên, nhe miệng lộ ra hai cặp răng nanh đáng sợ
"Lý Thiên, Lý Thiên, ta đã nhớ kỹ cái tên này, thật là mong gặp được ngươi, càng sớm càng tốt"
Lý Thiên trên đài cao, ngơ ngác nhìn quanh, nghe tiếng reo hò cuồng nhiệt, nhìn Thiên Hành đang được mấy đệ tử khiêng đi, lại thu tay nhìn nắm đấm của mình khẽ lẩm bẩm:
"Ủa, ta mạnh đến thế sao, luyện thể tầng chín tuy có thể dễ dàng đánh bại luyện thể tầng bảy nhưng cũng không nhanh đến thế chứ, chẳng lẽ"
"Trận đấu cuối cùng hôm nay, Lý Thiên chiến thắng, ngày mai tiếp tục diễn ra vòng đấu thứ hai"
Tiếng của Lâm trưởng lão như đánh thức Lý Thiên, hắn cười khổ nhảy xuống lôi đài, cứ tưởng Mạnh Cương sẽ chạy đến chúc mừng, nhưng nhìn qua nhìn lại cũng không thấy tên đó đâu, ngược lại tên bỏ bạn mà chạy, Cương Lão Đại lại xuất hiện, vừa gặp hắn liền vỗ vỗ bả vai Lý Thiên:
"Tên này đúng là biết dấu nha, không ngờ đã là cao thủ luyện tạng cảnh, móa ngươi cảnh giới này đủ để tham gia khảo hạch nội môn đệ tử rồi còn chạy đi tham gia khảo hạch ngoại môn, có muốn cho chúng ta sống không đây"
Tuy than trách Lý thiên nhưng vẻ mặt hắn lại không có chút gì là buồn rầu, miệng cười tươi rói nói, rồi như nhớ ra gì đó, kề sát bên tai Lý Thiên thì thầm:
"Ủa, tên bán nam bán nữ kia đâu, hai người các ngươi không đi cùng nhau hả"
Lý Thiên vội vàng đẩy Cương Lão Đại ra, nhìn hắn đính chính rõ ràng
"Này, ngươi nói cho rõ ràng nhé, ta với hắn không có cái quan hệ kia đâu nha, ta chỉ vừa mới quen biết hắn giống với ngươi là ngay hôm nay thôi, hắn đi đâu làm sao ta biết được"
Cương Lạo Đại nháy mắt cười cười với Lý Thiên
"Ha ha, còn nói không phải, ta thấy tên đó đối với ai cũng lạnh lùng kiêu ngạo, cách xa người cả vạn dặm, nhưng cứ nói chuyện với ngươi thì vô cùng thân thiết, cử chỉ ẩn ý như thế, ta thấy hắn có vẻ để ý đến ngươi rồi đấy"
"Không phải chứ, làm sao có chuyện đó"
Lý Thiên vừa nghe liền hết hồn, hai tay vô thức bấu chặt sau mông, nhìn ánh đồng tình của Cương Lão Đại, hắn tức thì nổi bão:
"Này ta nói rồi, ta không có cái sở thích đó"
"Ha ha, đùa với ngươi chút thôi, hôm này ngoài việc chúc mừng ngươi thắng lợi, ta còn tới nói cho ngươi một tin tức, muốn nghe không"
Cương Lão Đại thu hồi vẻ cười đùa, nghiêm túc nói. Lý thiên hơi suy tư, hắn mới quen với Cương Lão Đại không lâu, không hiểu gì nhiều về đối phương, nhưng dù sao cũng nên nghe thử tin tức của hắn là gì
"Tin tức gì thế, tin tức thú vị một chút ta mới nghe đấy"
"Di tích của Phá Lôi tông sắp mở, Thần Long tông ta sẽ có mười danh ngạch tham gia, đủ hứng thú không"
Truyện khác cùng thể loại
1428 chương
116 chương
103 chương
369 chương
41 chương
555 chương