Cửu Chuyển Ma Kinh
Chương 50 : Bị Chèn Ép
Độc Cô Bổng tay cầm bổng xoay tròn tạo thành một cơn lốc nhỏ bao quanh người, lát gạch dưới chân theo bước tiến của cơn lốc mà bị hất văng lên lộ ra nền đất bên dưới lôi đài. Mạnh Cương nhìn cơn lốc đang tiến tới gần, tay cầm kiếm chợt biến hoá, cả người khí thế hoàn toàn thay đổi trở nên lạnh hơn rất nhiều, mũi kiếm chỉ ra đã đọng một tầng băng mỏng, hắn nhón mũi chân điểm xuống đất, thân hình thoát động ẩn hiện vô số tàn ảnh vây xung quanh cơn lốc do Độc Cô Bổng tạo ra.
"Băng Ảnh Vô Song"
Vô số mũi kiếm vừa chạm vào liền bị lốc xoáy ngăn chặn, các đường kiếm tưởng như vô dụng kia, nhưng Lý Thiên lại nhận ra điểm khác lạ, cơn lốc dường như đang chậm lại, híp mắt nhìn xuyên vào bên trong Lý thiên chợt tỉnh ngộ:
"Không ngờ chiêu kiếm này của Mạnh Thiên lại dùng băng nguyên tố ảnh hưởng đến cử động xoay tròn Độc Cô Bổng, nguyên tố lực quả nhiên thần diệu"
Lúc này, Độc Cô Bổng ở trung tâm cơn lốc cảm thấy vô cùng bất lực, tên Mạnh Cương kia quá nhanh, căn bản hắn không tài nào bắt kịp chuyển động của đối phương, liếc xuống phần cánh tay cầm bổng đã kết một lớp băng mỏng, Độc Cô Bổng biết võ kỹ mình luôn tự hào căn bản đã hoàn toàn vô dụng, nhưng hắn cũng không dám thu tay, chỉ cần phá bỏ chiêu thức, chính là tự đưa thân mình ra chịu đòn.
"Tên Độc Cô Bổng kia sắp thua rồi"
Dưới lôi đài, Cương Lão Đại bỗng mở miệng nói một câu làm Lý thiên hơi giật mình,lòng thầm nghĩ xem ra tên này cũng không tầm thường như vẻ bề ngoài, nên biết cả đám khán giả quây xem xung quanh đều hò hét nhìn các thế kiếm của Mạnh Cương không có tác dụng mà nắm chắc phần thắng cho Độc Cô Bổng, tiếng hò hét Độc Cô bổng uy vũ liên tiếp vang lên. Lý Thiên lần này có chút hiếu kỳ nhìn Cương Lão Đại:
"Sao ngươi biết"
"Tên kia toàn thân sắp thành khối băng rồi còn không bại sao"
Cương Lão Đại nhàm chán nói, Lý Thiên càng thêm hứng thú với hắn, chẳng lẽ tên này cũng có thể nhãn quang tốt như mình.
"Ngươi thấy sao"
"Ta không thấy nhưng ta có thể đoán ra được"
Câu tiếp theo của hắn làm Lý Thiên hoá đá, thì ra tên này dùng trực giác để đoán mò à, Lý Thiên không khỏi chăm chú nhìn xem sắc mặc của hắn cũng không phải là giống như đang đùa giỡn, Cương Lão Đại biết Lý Thiên không tin cũng không quan tâm chỉ tuỳ ý nói tiếp:
"Tên kia bị băng nguyên tố bao phủ xung quanh còn không thành đống băng thì còn là gì, người tên Mạnh Cương này cũng thật không đơn giản, trẻ như thế mà đã nắm giữ một nguyên tố nằm ngoài ngũ hành, nếu ta đoán không sai, tên này hẳn phải có thể chất thuỷ linh thể"
"Hả, sao ngươi biết"
"Muốn lĩnh ngộ băng nguyên tố, yếu tố tiên quyết là kẻ đó phải lĩnh ngộ trước thuỷ nguyên tố, băng nguyên tố chính là diễn sinh ra từ thuỷ nguyên tố"
Cương Lão Đại rất có kiên nhẫn giải thích thêm cho Lý thiên, Lý Thiên có thêm kiến thức, cẩn thận lắng nghe, luôn miệng gật đầu. Ngay lúc hai người kết thúc cuộc nói chuyện, thì trên đài truyền ra tiếng động lớn, vừa nhìn lên liền trông thấy lốc xoáy xung quanh người tên Độc Cô Bổng kia đã biến mất, hiện ra chân thân của hắn, đúng như Cương Lão Đại nói, tên kia giờ trông qua như người băng, cả cơ thể đều phủ một lớp băng mỏng, ngay cả nói chuyện cũng đều khó khăn.
Độc Cô Bổng giờ có chút sợ hãi nhìn tên công tử ẻo lã trước mặt, hắn không ngờ một tên còn trẻ như thế lại lãnh ngộ cùng lúc hai nguyên tố, trong đó có một nguyên tố diễn sinh cực kỳ hiếm thấy. Mặc dù biết sẽ thua nhưng hắn không nghĩ lại bại nhanh đến thế, bên tay trái hắn lúc này vẫn còn một viên hoả đạn, chỉ cần vung lên liền có thể chuyển bại thành thắng, nhưng hắn ngay cả ngón tay đều không thể cử động.
"Tên đó làm sao biết ta sẽ sử dụng hoả đạn"
Trong đầu hắn chỉ có duy nhất một suy nghĩ, hắn muôn lần không ngờ, nhớ lại ngay lúc vừa kết thúc chiêu thức, lấy thân đón đỡ một đòn của Mạnh Cương, ý đồ chịu một kích, sau đó phát động hoả đạn, đến lúc đó phần thẳng chắc chắn thuộc về hắn, nhưng ngay giây phút đó, Mạnh Cương kia lại sử dụng điệp kích hai chiêu thức, một chiêu mang thuỷ thuộc tính làm ướt toàn bộ thân thể hắn, chiêu còn lại dùng băng nguyên tố đóng hắn thành tảng băng như thế này.
Mạnh Cương nhàn nhã đi tới trước mặt Độc Cô Bổng, dưới ánh mắt sợ hãi của hắn, dùng kiếm hất viên hoả đạn vào tay mình, cười khinh bỉ:
"Hừ, muốn cùng bản cô...ng tử chơi tiểu xảo sao, còn sớm một trăm năm"
Liếc cặp mắt hẹp dài nhìn hoả đạn lấp lánh sắc đỏ trong lòng bàn tay, Mạnh Cương khẽ nhíu mày:
"Hoả Liệt Đạn của Hoả Liệt tông, ngươi đúng là đủ giàu nhỉ, một quả gần năm mươi linh thạch hạ phẩm mà cũng nỡ đem ra xài"
Độc Cô Bổng nhìn ánh mắt đối phương bắt đầu xuất hiện sát ý, vội vàng hô lớn, chỉ là khoé miệng bị đóng băng, mỗi lần chỉ nhúc nhích được một chút, rơi ra vài mảnh băng, câu cú không rõ vang lên
"Ta, ta, đầu, đầu hàn..."
Chữ cuối chưa vang lên, Mạnh Cương mũi kiếm đã chỉ ngay cổ hắn, dưới ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng của Độc Cô Bổng, lưỡi kiếm chuyển xuống qua vai, cánh tay trái của Độc Cô Bổng dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người kéo theo một tia máu bắn lên không trung
"AAAAAAAAAAAAAAAA"
Độc Cô Bổng bị đau đớn tập kích cả người gục xuống đất, trừng đôi mắt oán độc nhìn Mạnh Cương rồi hôn mê, Mạnh Cương cũng không thèm liếc mắt nhìn tên kia, chỉ quay đầu bước xuống lôi đài. Trong lòng oán khí vẫn chưa tan hết
"Hừ, nếu không phải quy định trong tông không cho phép giết hại đệ tử trong lúc tỉ thí thì bản cô nương đã chém ngươi ra làm tám khúc rồi, hừ dám dùng thứ đó, định huỷ dung của bản cô nương hả"
Trưởng lão trọng tài xuất hiện sau lưng Mạnh Cương, trên tay cầm hoả liệt đạn của Độc Cô Bổng, ánh mắt tức giận nhìn tên kia nằm dưới mặt đất, giận dữ đến chòm râu dựng ngược phân phó hai đệ tử kéo tên kia lên.
"Dám dùng ngoại vật trong lúc tỉ thí, mưu đồ ám hại tính mạng để tử đồng môn, trục xuất khỏi tông môn"
Hai tên đệ tử kia cũng không chần chờ, trực tiếp kéo tên Độc Cô Bổng nửa sống nửa chết lôi xuống lôi đài. Lý Thiên nhìn bộ dạng tên kia cũng không có chút đồng tình nào, hắn từ phía Cương Lão Đại nghe ra uy lực của hoả liệt đạn, căn bản không phải luyện thể có thể chống lại.
"Tên kia bị ngu hay sao mà lại lấy hoả liệt đạn ra tỉ thí, đúng là tự tìm đường chết"
Cương Lão Đại coi thường nói, Lý Thiên hơi suy tư ngược lại không cho là đúng, lòng thầm nghĩ
"Ta nghĩ hắn căn bản không biết uy lực của quả hoả liệt đạn kia, chắc là bị tên gian thương nào lừa gạt rồi, không lý nào chỉ vì một đợt xét tuyển bình thường này, hại chết mạng đệ tử đồng môn, hình phạt cho hắn còn đáng sợ hơn cả cái chết, căn bản không đáng trừ khi có thâm thù đại hận, mà rõ ràng tên Độc cô bổng đó với Mạnh cương không quen biết gì nhau"
"Ngươi đang suy nghĩ gì đó"
Mạnh Cương không biết từ lúc nào xuất hiện bên người Lý Thiên, giọng nói trong trẻo vang lên làm cho hắn giật mình một cái, Lý Thiên vội phản ứng, nở nụ cười bình thản:
"Suy nghĩ vài thứ thôi, chúc mừng ngươi chiến thắng, ta không nghĩ ngươi lợi hại như thế"
"Chỉ tại đối thủ yếu quá thôi"
Mạnh Cương nhoẻn miệng cười vũ mị không chỉ làm Lý Thiên rùng mình mà ngay cả tên Cương Lão Đại bên cạnh cũng nổi cả da gà, vội vàng lấy cớ chuồn mất:
"Ặc, huynh đệ, ta có việc bận thôi đi trước, cáo từ"
"Này tên kia ở đâu chui ra thế, một chút lễ nghĩa cơ bản cũng không biết"
Mạnh Cương khó chịu nhìn theo thân hình cường tráng của Cương Lão Đại đang chạy khuất vào dòng người. Lý Thiên oán trách tên kia vừa có chuyện liền bỏ bạn, mặc dù chỉ mới quen biết chưa tới một giờ, Lý Thiên cười trêu:
"Ha ha, chắc thấy uy phong của ngươi nên sợ đấy"
"Thế sao, ta thấy ta cũng bình thường thôi mà"
Mạnh Cương không quan tâm lắm, Lý Thiên nhìn thần tình lạnh nhạt kia, tựa như một khối băng không quan tâm tới bất cứ điều gì, đây giống như là tính cách trời sinh của hắn chứ không hẳn là do hắn kiêu ngao. Lý Thiên còn muốn nói chuyện thì bên tai nghe ra như có ai đang gọi tên hắn:
"Trận đấu tiếp theo, lôi đài số hai, Lý Thiên và Thiên Hành"
"Lý Thiên có mặt chưa"
Lý Thiên thâm hô hỏng bét, vội vàng chạy về hướng lôi đài số hai, đưa tay cố tách dòng người đứng xem, hắn khổ sở lên tiếng:
"Này này, mọi người tránh ra chút cái, ta là thí sinh tham gia đây"
"Lý Thiên có mặt không"
Giọng nói kia lại có chút không kiên nhẫn truyền tới, Lý Thiên vừa cố tách dòng người ra vừa hô lớn:
"Có đây, có đây, sắp tới rồi"
Vị trưởng lão trọng tài kia cũng là ngươi quen của Lý thiên, Phạm trưởng lão lâu ngày không thấy, lão vừa nhìn liền thấy Lý Thiên đang xô đẩy trong đám người, nụ cười trên mặt càng thêm âm trầm, như nhớ lại lúc ở Hôn Nguyên thành Lý Thiên làm lão mất mặt, trong lòng cười lạnh không thôi:
"Hừ, hừ ta đã thấy cái tên Lý Thiên có chút quen quen, thì ra là thằng nhãi nhà ngươi, gặp ta coi như ngươi xui xẻo"
Nghĩ là làm, lão cũng không nhìn Lý Thiên đang ý ới bên dưới, cất giọng thản nhiên nói:
"Lý Thiên không có mặt, trận đấu này Thiên Hành giành chiến thắng"
"Uy, uy ai nói ta không có mặt, đợi tý ta lên liền đây"
Lý Thiên từ bên dưới nhìn ra tên Phạm trưởng lão kia lại nhỏ nhen nhớ thù cũ liền không khác khí la lơn. Bên kia lôi đài, một thanh niên gầy gò, mặc áo tạp dịch có chút nghi hoặc nói:
"Trưởng lão, đệ tử hình như nghe thấy giọng tên kia, hay là chúng ta chớ thêm chút ít"
"Hừ, ta đã tuyên bố ngươi thắng, ngươi còn không muốn sao."
Phạm trưởng lão nhìn tên ngu ngốc trước mặt, đã cho cơ hội còn không biết thể hiện chút, phản ứng đúng ra là nên như vậy:
"Trưởng lão nói đúng, chúng ta ha là xuống đài, đệ tử mời ngài tách trà"
Rồi trong lúc nói chuyện, tay đưa ra vài khối linh thạch, thế mới phải đạo chứ. Thiên Hành vừa nói xong cũng là lúc Lý Thiên lên được lôi đài, quần áo có chút mất trật tự, sắc mặt có chút tức giận nhìn Phạm trưởng lão, hắn cũng không chọc gì lão mà hết lần này tới lần khác, lão cứ tìm hắn gây sự, giọng Lý Thiên cũng không khách sáo:
"Trưởng lão có phải là nên cho trận đấu bắt đầu rồi không"
"Hả, ngươi không phải là bị điếc đấy chứ, ta đã phán Thiên Hành kia thắng, ngươi đến trễ nên đã mất tư cách"
Phạm trưởng lão làm như không thấy Lý thiên chuẩn bị công bố trận đấu tiếp theo. Lý Thiên lần nữa ra tay ngăn cản:
"Này trưởng lão, quy tắc tông môn có quy định, phải trễ quá năm phút mới tính là đánh mất tư cách, đệ tử xem ra còn chưa tới trễ quá ba phút, trưởng lão không phải là lấy tư tâm làm việc công đấy chứ"
"Sao, ngươi nói ta không công tâm"
Phạm trưởng lão tức giận, giọng nói ẩn ẩn chút uy thế của luyện tâm cảnh, áp vào người Lý Thiên, Lý Thiên uy thế cỡ nào chưa gặp qua, chỉ là một luyện tâm cảnh còn chưa áp bức được hắn, Lý Thiện cười lạnh nói:
"Công chính tại lòng người, dám hỏi toàn bộ đệ tử quanh đây đều có thể nhìn ra được ai đúng ai sai"
"Hừ, ta đã tuyên bố là ngươi bị loại chính là bị loại, mau bước xuống, nếu không đừng trách ta dụng tới môn quy"
Phạm trưởng lão nhìn xuống đám đệ tử tạp dịch ánh mắt khác thường nhìn hắn, tuy không ai dám lên tiếng nhưng rõ ràng thanh danh của hắn cũng đã đen đi một phần, nhưng bảo lão thu lại lời vừa nói ra thì so với giết lão còn khó chịu hơn. Lý thiên lòng cực kỳ giận dữ nhưng cũng biết lão ta chắc chắn sẽ không chịu lùi bước, làm quá chỉ có hại cho hắn, nếu lão bất chấp mặt mũi lấy môn quy ra áp bức, người chịu thiệt chỉ là Lý Thiên, so về địa vị thì không cần nói một đệ tử tạp dịch so với một trưởng lão thì tông môn sẽ đứng về bên nào. Lý Thiên mặt lúc xanh lúc trắng, nghiến răng nghiến lợi
"Phải nhịn, quân tử trả thù mười năm chưa muộn"
Đang lúc Lý Thiên định lùi bước thì bên cạnh hắn xuất hiện một bóng người, bóng người kia mỉm cười làm cho sắc mặt Phạm trưởng lão tức thì đại biến, vào lúc Lý Thiên chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một giọng nói rất quen vọng vào tai hắn:
"Này tiểu tử, năm mươi linh thạch, ta sẽ chấp nhận đắc tội phạm lão quỷ kia giúp ngươi. thế nào giá cả không đắt đấy chứ".
Truyện khác cùng thể loại
1428 chương
116 chương
103 chương
369 chương
41 chương
555 chương