Cửu Biện Liên

Chương 97 : Hoa yêu

“Là ảo giác.” Thẩm Thiên Huy nói “Những người ngửi thấy mùi hương của hoa Mê Tiên đều sẽ nhìn thấy thứ mà mình mong muốn nhất, sau đó cứ theo đuổi thứ đó mãi cho đến khi chết.” Đúng vậy, Vu Dương cũng đã từng nói như thế… Tôi nghĩ, như vậy trong lòng tôi chắc chắn đã mong muốn mình có thể sớm lấy được Di Thiên châu ra khỏi mắt. “May là cô kịp thời đánh thức chúng tôi, nếu không quả thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.” Thẩm Thiên Huy còn nói. “Là Vu Dương bảo tôi gọi mọi người dậy.” Tôi lại nhìn về phía Vu Dương “Ô Thiên ấn đã có tác dụng.” “Nơi này có thứ gì à.” Thẩm Thiên Huy nghe vậy, lập tức căng thẳng nhìn xung quanh. Huyền Kỳ khó hiểu: “Sao anh biết?” “Quên rồi sao? Vu Dương đã nói, nếu Ô Thiên ấn gần yêu khí sẽ có phản ứng.” Thẩm Thiên Huy nói rồi, lấy một tờ giấy vàng ra. “Nói cách khác, ở nơi này có yêu quái?” Huyền Kỳ cũng khẩn trương. “Có, trong bụi hoa đó, phải cẩn thận.” Lúc này Vu Dương dần mở mắt ra, cũng từ từ đứng lên, sắc mặt càng tệ hơn ban nãy “Vừa vào đây tôi đã nhận ra, nhưng yêu khí rất yếu, tôi nghĩ có lẽ là một con yêu quái nho nhỏ.” “Vậy bây giờ nó đâu?” Diệu Diệu tựa hồ hơi sợ hãi, bắt lấy cánh tay Huyền Kỳ. (Sao có nhiều khi thấy bà tác giả làm như quên mất phải tả hoặc nhắc đến Diệu Diệu ấy, lâu lâu cho ẻm xuất hiện phát hốt hền :v) “Vẫn ở đó, nhưng cũng rất yếu.” Vu Dương hơi thở gấp, nhìn về phía chỗ hoa Mê Tiên: “Thế nhưng tôi cũng chỉ biết phương hướng chung chung, cụ thể nó đang ở đâu thì tôi không biết.” Huyền Kỳ cũng nhìn về phía kia: “Diệu Diệu, lẩn trốn không phải là sở trường của cô à? Mau, lôi thứ đó ra đây.” Diệu Diệu sửng sốt: “Em am hiểu việc ẩn giấu bản thân là đúng, nhưng không có nghĩa là em biết bắt mấy thứ đang lẩn trốn đâu.” “Không tìm được à?” Huyền Kỳ hơi khó tin. Diệu Diệu khụt khịt mũi: “Không tìm được, toàn mùi hoa, mùi gì cũng không ngửi được.” Mọi người bắt đầu tìm kiếm xung quanh, hi vọng có thể phát hiện thứ gì đó, nhưng ngoài mấy loại cây cỏ, núi đá, cũng chỉ thấy toàn là Huỳnh Hỏa châu, ngoài ra không còn thứ gì khác, ngay cả một làn gió nhẹ cũng không cảm nhận được. “Ha ha…” Đột nhiên, một tiếng cười thanh thoát như chuông bạc, khẽ vang lên. “Hề Nang đến à?” Huyền Kỳ sợ hết hồn, ý nghĩ đầu tiên chính là nghĩ đến quái vật ăn thịt người mang dáng vẻ của đứa bé kia. Thẩm Thiên Huy cũng hết hồn, sau khi cẩn thận nghe ngóng thì lắc đầu: “Không phải.” Tôi cũng nhận ra, tiếng cười của Hề Nang không khác tiếng cười của một đứa trẻ bình thường, còn giọng cười ban nãy thì thanh mảnh, nhưng không lộ vẻ non nớt. Tiếng cười quanh quẩn trong khe núi nhỏ hẹp, không biết phát ra từ hướng nào, tôi nhìn bụi hoa thì đột nhiên phát hiện ra giữa đám hoa đỏ chói có thứ gì đó là lạ. Đó là một bóng dáng nho nhỏ, chỉ cao khoảng mười mấy centimét, cả người đều đỏ rực, vóc người cũng rất bình thường, dáng người khá đẹp, hình như là con gái. Thứ gì vậy nhỉ? Thấy nó đang nhìn nơi khác, không chú ý đến tôi, tôi khẽ kéo tay Huyền Kỳ, hất cằm về phía kia. Huyền Kỳ nhìn quanh cả buổi trời, vẻ mặt mờ mịt: “Cái gì vậy? Hoa à?” Giọng của cậu hơi lớn, tất cả mọi người đều quay đầu lại. “Cô thấy gì?” Vu Dương là người phản ứng đầu tiên, khẽ hỏi tôi. “Trong bụi hoa có một người rất nhỏ.” Tôi nói. “Đâu có đâu có?” Huyền Kỳ nghe tôi nói vậy, cũng nhìn về phía bụi hoa, rồi khẽ nói với tôi. Đúng lúc này, tiếng cười dừng lại, có người hỏi: “Mấy người đang tìm tôi à?” Vẫn không biết được giọng nói kia đang phát ra từ đâu. Huyền Kỳ lại nhìn khắp xung quanh nhưng dường như cũng không phát hiện bóng người bên trong bụi hoa. “Chị khẳng định à? Ở đâu?” Tần Long cũng tìm quanh nhưng lại không thấy gì cả. Thẩm Thiên Huy không nói tiếng nào, chỉ rút giấy vàng ra, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Bóng người bay lên giữa không trung, lúc bay ra khỏi bụi hoa, cuối cùng tôi cũng thấy rõ, đó là một cô gái, lông mày mảnh, mắt nhỏ, trông rất thanh tú, mặc một bộ áo có màu giống như màu hoa, lộ ra đôi chân dài, tóc dài đỏ chói mắt, làn da lại càng trắng nõn trơn láng. “Ở đây nè.” Tôi chỉ vào cô ta nói. “Cô nhìn thấy tôi à?” Cô ta ngây ra một lúc, vẻ mặt kinh ngạc. Mấy người bên cạnh tôi lại đảo mắt nhìn xung quanh. “Mấy người không thấy à?” Tôi nóng nảy. Mọi người đều nhìn tôi, lắc đầu. “Có phải là một cô gái cao chừng này không?” Vu Dương giơ tay “Mặc quần áo màu đỏ?” “Anh nhìn thấy rồi à?” Tôi vui mừng, chờ anh trả lời. Ai ngờ, anh cũng lắc đầu: “Không thấy, thế nhưng nếu quả thật như lời tôi nói, cô ta hẳn là Hoa yêu.” “Hoa yêu? Yêu quái?” Mỗi lần có danh từ mới xuất hiện, Huyền Kỳ đều sẽ hỏi. Vu Dương “Ừm” một tiếng: “Tinh linh được ngưng tụ từ hoa, chính là Hoa yêu, cao chừng mấy tấc, là phái nữ, quần áo trên người do cánh hoa kết thành.” “Là Hoa yêu của hoa Mê Tiên.” Thẩm Thiên Huy tiếp lời “Lẽ ra phải nhận ra từ sớm rồi, cỏ Bất Hủ đã hóa tím, như vậy hoa này cũng đã rất nhiều tuổi, có thể tạo ra tinh linh cũng là chuyện rất bình thường.” “Sao mọi người đều không nhìn thấy?” Tôi cảm thấy kì quái, cùng là yêu quái mà còn phân ra ai có thể thấy, ai không thể thấy à? “Hoa yêu là yêu quái cấp thấp, vốn không thể nhìn thấy được, cũng không có suy nghĩ, không biết nói chuyện, cô có thể nhìn thấy hoàn toàn là do…” Vu Dương nói rồi chỉ chỉ hai mắt mình. “Anh là ai, sao dám nói tôi cấp thấp.” Hoa yêu nghe thấy thế, cáu giận quát. Vu Dương không hề hấn gì, chỉ tiếp tục nói: “Một loài như thế, lại không chỉ có thể suy nghĩ còn có thể nói chuyện, xem ra nơi này phong thủy vô cùng tốt.” Hoa yêu lúc này đã giận điên người, không đợi anh nói dứt lời đã vung tay lên, vài miếng lá cây bay ra. Vu Dương không hề khó khăn tránh thoát: “Đúng là phong thủy tốt thật, Hoa yêu có thể dùng vũ khí, đây là lần đầu tôi thấy.” Hoa yêu hừ khẽ: “Cái anh chưa nhìn thấy còn rất nhiều.” Vu Dương nhìn hướng lá cây bay ra ban nãy, nghiêng đầu hỏi tôi: “Có phải ở đó không?” Không đợi tôi trả lời, Hoa yêu vốn đang bay lơ lửng trên không trung lại lập tức bay tới, vài giây sau đã đến trước mặt chúng tôi, cô ta phồng má thổi thật mạnh. Ngay lập tức, hương hoa nổi lên khắp nơi, nồng đến mức khiến người ta muốn nôn mửa, Diệu Diệu hắt xì liên tiếp, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt. Vu Dương lập tức dùng kết giới chắn cho chúng tôi, nhưng sắc mặt anh hơi đổi, nhíu mày. “Trúng độc?” Hoa yêu cười hắc hắc “Có phải muốn lấy cỏ Bất Hủ về giải độc không?” Giọng nói của Hoa yêu quanh quẩn trong khe núi, ngoài tôi ra, mấy người khác đều không biết vị trí chính xác của cô ta, Thẩm Thiên Huy lắng tai nghe, không dám buông lỏng, trên người Tần Long dần hiện ra thân giáp, Diệu Diệu không ngừng dụi mắt, Huyền Kỳ thì gấp đến độ vò đầu bức tai, hết nhìn trái lại nhìn phải. Vu Dương không lên tiếng, chỉ ôm ngực, hô hấp dần dồn dập. “Kết giới còn duy trì được bao lâu chứ?” Hoa yêu nói giọng chắc chắn “Nhìn dáng vẻ của anh, thôi thì nhịn lại đi, chờ anh té xuống, hồn phách mấy người này đều là của tôi. Không tồi, còn có một con mèo yêu, mặc dù không đông lắm nhưng còn có một viên nội đan, cũng được.” “Chém sắt như bùn, kim đao!” Thẩm Thiên Huy đột nhiên quát một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh đao lớn màu trắng mờ, chém về phía Hoa yêu. Hoa yêu hoàn toàn không ngờ anh ta biết mình đang ở đâu, sau khi tránh thoát, sắc mặt biến đổi. “Chém trúng không?” Trong lúc tôi cứ tưởng anh ta đã nhìn thấy, lại nghe anh ta hỏi khẽ bên tai. Tôi khẽ lắc đầu “Sao anh biết cô ta ở đâu?” “Đoán, trực giác.” Thẩm Thiên Huy nói nhanh “Bây giờ cô ta đang ở đâu?” Tôi chỉ về phía Hoa yêu, sau đó, mắt tôi như hoa lên, đao lại được vung ra, nhưng lại không trúng mục tiêu, lần này còn lệch khá xa. Lần này Hoa yêu đã biết Thẩm Thiên Huy không nhìn thấy mình, vẻ mặt bình tĩnh trở lại: “Pháp sư cũng không đáng sợ lắm.” Nhìn Vu Dương bên cạnh đã khom người xuống, mọi người đều vô cùng lo lắng, Thẩm Thiên Huy cầm đao, không ngừng tấn công dựa theo cảm giác, nhưng không cách nào trúng mục tiêu, Tần Long cũng rút chủy thủ ra giúp đỡ, nhưng bất đắc dĩ lại không thấy gì cả, nếu đánh bừa có thể sẽ làm bị thương người bên mình. Làm sao đây? Tôi suy nghĩ, đột nhiên nhớ đến Tham Lang. “Thẩm Thiên Huy, trên người tôi có gai Thoái Linh không?” Tôi bất chấp, trực tiếp lớn tiếng hỏi. Thẩm Thiên Huy ngừng một lúc, quay đầu xem xét tôi một lúc: “Hẳn là không có.” “Tham Lang, mau ra đây!” Tôi cầm chủy thủ quát. Chủy thủ nóng lên, Tham Lang lập tức nhảy ra, nhìn xung quanh, dáng vẻ khá hưng phấn: “Đây là đâu? Làm gì vậy? Đánh nhau à? Kẻ địch đâu?” Tôi nhét chủy thủ vào tay Huyền Kỳ: “Nhanh lên, nhập vào thân tôi mới có thể thấy kẻ địch.” Tham Lang không nói tiếng nào tung người nhập vào người tôi. “A, là Hoa yêu à.” Sau đó, anh ta đã nhìn thấy Hoa yêu bên ngoài kết giới, hơi thất vọng: “Vật như vậy mà cô cũng gọi tôi ra? Hai ba nhát là xong.” “Cô là cái thứ gì vậy hả?”Hoa yêu giận dữ, ngón tay gần như chỉ thẳng vào mũi tôi. “Ơ, hay thật, thứ này biết nói à.” Tham Lang bất ngờ, dáng vẻ vừa mừng vừa sợ, lại nhìn xung quanh: “Phong thủy nơi này quá tốt rồi, Hoa yêu mà cũng nói chuyện được.” “Tôi không chỉ biết nói chuyện đâu.” Vừa nói xong, vài mảnh lá cây lại bay đến. Tham Lang đứng tại chỗ không nhúc nhích, giơ tay gần như tiếp được toàn bộ mấy cái lá, sau đó phóng trở về. Hoa yêu hoảng hốt, cuống quýt né tránh nhưng vẫn có một cái lá xoẹt ngang qua mặt, cắt đứt một lọn tóc mai của cô ta. “Tên kia bị gì, cỡ này lại không đối phó nổi.” Tham Lang hất cằm về phía Vu Dương. “Chúng tôi đều không nhìn thấy.” Thẩm Thiên Huy nói. Tham Lang lúc này mới tỉnh ngộ: “Ồ, đúng, quả là không thể thấy Hoa yêu, cũng may mắt của Thanh Loan khác người thường.” Sau đó, anh ta lại vặn vẹo tay chân nói: “Hắc hắc, nếu cô đã có đôi mắt lợi hại như thế, thì giờ đến lượt tôi giải quyết cô ta thôi.”