Cửu Biện Liên

Chương 96 : Khát vọng trong lòng

Tôi muốn trả lời Huyền Kỳ nhưng đầu lại choáng váng, hơi thở càng lúc càng dồn dập, trán đổ mồ hôi hột, sức lực trong cơ thể mất dần, tay chân bủn rủn như sắp ngã lăn ra đất. “Mau đỡ cô ấy ngồi xuống.” Bên tai tôi bỗng nghe thấy có người nói vậy, nhưng tôi đã không còn biết đó là ai, giọng nói hơi xa xôi. Sau đó, tôi được đỡ ngồi xuống, tôi nhắm hai mắt lại, một lúc sau đã cảm thấy đỡ hơn nhiều. Khi khả năng nghe của tôi đã dần trở lại bình thường, tôi phát hiện xung quanh yên tĩnh đến khác thường, tôi vội mở mắt nhìn, cảnh tượng xung quanh không có gì thay đổi, nhưng bên cạnh tôi chỉ còn lại mỗi Vu Dương. “Bọn họ đâu rồi?” Tôi hỏi. “Ở đằng trước có một cái động, họ vào trước rồi.” Vu Dương hất cằm về một chỗ cách đó không xa “Cô thấy sao rồi?” Tôi lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao, tôi lại chợt nhận ra, không biết từ lúc nào mà hai người chúng tôi đã tháo khẩu trang xuống. “Khẩu trang đâu? Như vậy có sao không?” Tôi khụt khịt mũi, mùi hoa trong không khí vô cùng nhạt, gần như không có. “Không cần gấp.” Vu Dương nói “Mùi thơm nhạt như thế, không có chuyện gì đâu.” “Vậy chúng ta cũng mau đi thôi.” Tôi muốn theo kịp mấy người kia nên đứng lên định bước đi. Không ngờ tôi còn chưa đi được bước nào thì tay đã bị kéo lại, mà người kéo tôi là Vu Dương. Trong đầu tôi lập tức trống rỗng, phản ứng đầu tiên xuất hiện trong lòng chính là: Người này không phải Vu Dương, chẳng lẽ là giả mạo? Nhưng khi tôi cẩn thận nhìn anh, đôi mắt vẫn là màu vàng óng ánh, gương mặt bình thường, thật sự không có sơ hở gì. “Tôi không phải giả.” Anh biết tôi đang suy nghĩ gì, đứng lên nói: “Cô nghe tôi nói hết đã, một lúc nữa đuổi theo cũng còn kịp.” Vừa nói xong thì anh cũng buông tay tôi ra: “Tôi đã tìm được cách lấy Di Thiên châu ra khỏi mắt cô rồi.” Tôi sửng sốt, không tin lắm: “Thật không? Không là phải giết tôi rồi móc mắt tôi ra chứ?” “Không phải.” Anh khẽ lắc đầu “Có cách thật đó, cũng hoàn toàn không làm cô bị thương.” “Sau khi lấy Di Thiên châu ra, tôi có trở nên bình thường không?” Đây là điều mà tôi quan tâm. Anh bật cười: “Ai nói cô không bình thường? Cô luôn rất bình thường mà.” Nụ cười của anh chân thành lại ấm áp, tôi chưa từng nhìn thấy anh cười như thế nên lập tức sửng sốt. “Việc lấy Di Thiên châu ra sẽ không gây bất cứ ảnh hưởng gì đối với cô.” Anh nói “Những điều này là do ông cụ nói cho tôi biết.” “Ông nội?!” Tôi càng cảm thấy khó tin “Ông nội nói cho anh biết?” “Thanh Loan.” Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên. Lần này, cảm giác trống rỗng trong đầu lại càng kéo dài lâu hơn, tôi ngơ ngác đứng đó, trong lòng vừa mong đợi vừa sợ hãi, bất tri bất giác, mắt đã ươn ướt. “Thanh Loan, không nhận ra ông à?” Giọng nói kia gọi tôi. Tôi từ từ quay đầu lại, nước mắt đã chảy đầy mặt, mà người đằng sau chính là ông nội đã lâu không thấy đang cười hiền lành nhìn tôi. “Ông nội…” Tôi mở miệng, nhưng giọng nói vô cùng nhỏ. Ông nội cười ha ha: “Là ông nói cho Vu Dương biết cách xử lí, yên tâm đi, không sao đâu.” Dừng một chút, thấy tôi không nói tiếng nào, ông còn nói: “Con muốn biết không? Đến đây, ông nói cho nghe.” Lúc này Vu Dương buông lỏng tay tôi ra, còn đẩy nhẹ tôi một cái. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi không hề hoài nghi chút nào, đi thẳng về phía ông nội. Nhưng khi tôi chuẩn bị đến gần ông thì cổ đột nhiên đau đến thấu xương, cảm giác hoa mắt chóng mặt lại xuất hiện, tôi nhắm hai mắt cúi đầu uống, bỗng nhận ra mọi thứ trước mắt đều là giả. Cảm giác đau đớn càng lúc càng tăng, thậm chí lan tràn đến toàn thân, tôi cảm thấy da mình như bị thiêu cháy, hít thở đều mang theo hơi nóng, nóng như thế nhưng tôi lại không hề chảy mồ hôi, cứ như bị cháy khô. Cảm giác càng lúc càng khó chịu, tôi biết đó là do Ô Thiên ấn đang chống lại thứ gì đó trong cơ thể mình. “Thanh Loan, gọi mấy người kia dậy.” Ngay sau đó, giọng nói yếu ớt của Vu Dương xuất hiện trong đầu tôi. Tôi cố gắng mở mắt ra, phát hiện Huyền Kỳ, Thẩm Thiên Huy và Tần Long sắc mặt đều tái nhợt, ngã trên đất, khẩu trang thì nằm rải rác bên cạnh, Vu Dương ngồi khoanh chân ở một bên, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt cũng rất khó coi. Tôi không dám hỏi nhiều, vội vàng đẩy đẩy Tần Long đang ở gần đó, nhưng khi tay tôi vừa chạm vào cơ thể cậu, có thứ gì đó như một dòng điện truyền khắp toàn thân tôi, tôi cứng đờ, trước mắt dần hiện ra một cảnh tượng. Đây không phải là căn nhà hiện tại của Tần Long à? Lúc này cậu và Tần Lan đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, TV đang mở, trên bàn trà còn có một dĩa trái cây đã được gọt xong, hai người vừa xem TV vừa trò chuyện. “Tiểu Long, làm bài tập xong chưa?” Có một người đàn ông trung niên cao to, da dẻ tái nhợt từ phòng bếp đi ra. “Còn một chút thôi, xem xong cái này con sẽ làm.” Tần Long thờ ơ đáp. “Sắp thi rồi, còn như vậy sao được.” Người đàn ông nói, ngồi xuống cạnh Tần Lan “Em xem em đi, cưng chiều nó thành như thế rồi.” Tần Lan cười cười với người đàn ông, quay đầu nói với Tần Long: “Tiểu Long, ngoan, nghe lời ba con đi làm bài cho xong đi.” Ba? Người này là ba của Tần Long, là chủ nhân của “Vùng đất Tiêu Dao” này, là một người cá thuần chủng? Tần Long thấy mẹ mình nói vậy, vẻ mặt không vui, cắn cắn môi, nhưng cuối cùng cũng đặt điều khiển từ xa lên bàn rồi trở về phòng mình. Lúc này tôi mới chú ý, trên bức tường trong phòng khách treo đầy hình của Tần Long từ nhỏ đến lớn, mỗi tấm hình đều là một nhà ba người vô cùng vui vẻ. Một cơn choáng váng lại ập đến, chờ lúc tôi tỉnh táo lại, tôi mới phát hiện mình vẫn duy trì tư thế lúc vừa chạm vào người Tần Long. “Tần Long, Tần Long, mau tỉnh lại.” Tôi đẩy mạnh cậu mấy cái, đôi mắt bên dưới mí mắt không ngừng chuyển động nhưng lại không hề có xu hướng tỉnh lại. Huyền Kỳ bên cạnh phát ra một tiếng rên rỉ, tôi lập tức căng thẳng, muốn đẩy cậu, nhưng khi chạm vào người cậu, chuyện hệt như ban nãy lại xảy ra. Lần này trước mắt tôi là phòng khách trong nhà, ông nội mang ra hai chén cháo trắng từ phòng bếp, trên bàn ăn còn có mấy đĩa dưa muối và mấy cái bánh bao nóng hổi. “Huyền Kỳ, nếu không mau lên thì Thanh Loan không đợi con đâu.” Ông nói vọng về phía phòng vệ sinh. Trong phòng vệ sinh truyền đến mấy tiếng động hỗn tạp, sau đó Huyền Kỳ vẫn còn đang mặc đồ ngủ đi ra, cào cào mái tóc rối bù, sau đó vứt bừa cái khăn lông lên bàn ăn, tùy tiện ăn vài miếng cháo rồi phi vào phòng mình thay quần áo. “Mang theo hai cái bánh bao đi.” Ông nội nói, sau đó bắt đầu bình thản húp cháo. Một hai phút sau, Huyền Kỳ đeo ba lô lao ra khỏi phòng, nhét một cái bánh bao vào mồm. “Huyền Kỳ nhanh lên, cứ lăn qua lăn lại trên giường, giờ thì sắp trễ rồi.” Ngoài cửa nhà vang lên giọng của tôi. Huyền Kỳ nhồm nhoàm nhai hết cái bánh bao, sau đó lại lấy thêm một cái rồi xỏ giày vào. “Ông nội, tụi con đi đây.” Cậu nhai bánh bao, nói không rõ tiếng. Cảnh tượng này thường phát sinh lúc chúng tôi đi học. Huyền Kỳ thích ngủ nướng, mỗi buổi sáng nếu không đến phút cuối cùng thì tuyệt đối sẽ không rời giường, tôi thường xuyên phải đứng ngoài cửa đợi cậu. “Huyền Kỳ, tỉnh lại, mau tỉnh lại.” Sau khi tôi tỉnh táo lại, lập tức đẩy mạnh thân thể cậu, nhưng cậu cứ như đã bất tỉnh, không chịu mở mắt. Có cần gọi Thẩm Thiên Huy không? Khi chạm vào anh ta, tôi sẽ thấy gì đây? Tôi nghĩ vậy, bỗng cảm thấy hơi do dự. “Thẩm Thiên Huy nữa, nhanh lên!” Giọng nói của Vu Dương lại vang lên trong đầu tôi, càng nhẹ và yếu ớt hơn ban nãy. Tôi không còn thời gian suy nghĩ nữa, tôi lướt qua thân thể Huyền Kỳ, cố sức lay lay Thẩm Thiên Huy. Thế nhưng, khi tôi chạm vào ngừoi anh ta, trước mắt lại không hề hiện ra bất cứ hình ảnh nguyên vẹn nào, chỉ có bóng tối trọn vẹn, cắt thành những đoạn ngắn. Có tiếng động không ngừng vang lên bên tai tôi nhưng tôi lại không nghe rõ đó là gì, có mấy khuôn mặt không ngừng lướt qua nhưng lại không thấy rõ đó là ai. “Thiên Huy, về rồi à.” Một giọng nói dịu dàng vang lên, mặc dù không phải rất lớn, nhưng giữa lúc hỗn loạn, giọng nói này vang lên khá đột ngột. Tôi choáng váng, cảm giác này lại càng kéo dài so với hai lần trước, thời gian càng lúc càng lâu, tôi hơi run rẩy, sau đó, trước mắt tối sầm, tôi ngã xuống đất, vài phút sau tôi mới cảm thấy đỡ một chút. “Thanh Loan? Thanh Loan? Có người vỗ vỗ mặt tôi. Mở mắt ra, là Thẩm Thiên Huy, sắc mặt hơi khó coi. “Anh tỉnh rồi.” Tôi ngồi dậy “Huyền Kỳ và Tần Long thì sao? Gọi hoài mà họ không tỉnh.” “Không cần gấp, một lúc nữa sẽ tỉnh.” Thẩm Thiên Huy thở phào nhẹ nhõm. “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tôi khó hiểu. Thẩm Thiên Huy cau mày nhìn Vu Dương: “Là hoa Mê Tiên.” Lời này thật khiến tôi bất ngờ: “Thuốc của Lưu Hà mất tác dụng rồi à?” “Không phải.” Thẩm Thiên Huy nói “Chúng ta đều quên một chuyện quan trọng. Vừa rồi khi chúng ta vào đây là khoảng năm giờ, chính là lúc chuyển giao giữa giờ Dần và giờ Mão, là lúc chuyển giao giữa ngày và đêm, là lúc hoa Mê Tiên mạnh nhất, mùi thơm cũng nồng nhất, mấy người đến hái cỏ Bất Hủ, chính vì đến vào giờ này, nên dù họ có dùng thuốc khiến mình tỉnh táo cũng không thể ngăn cản mùi thơm nồng của hoa Mê Tiên.” “Vậy Vu Dương thì sao? Có nặng lắm không?” Tôi nhìn Vu Dương vẫn đang ngồi khoanh chân. Thẩm Thiên Huy thở dài: “Nếu như không trúng độc thì không sao, nhưng giờ thì không biết.” Anh ta nói xong thì Tần Long và Thẩm Thiên Huy cũng dần tỉnh lại. “Sao tôi lại ở đây, không phải đang ở nhà à?” Huyền Kỳ ngồi dậy nhìn xung quanh, vẻ mặt mờ mịt. Vẻ mặt Tần Long lạnh lẽo, không nói gì. “Chúng ta vào không đúng lúc, trúng độc của hoa Mê Tiên rồi.” Tôi nói. “Không phải có thuốc của Lưu Hà à?” Huyền Kỳ sờ sờ mặt mới phát hiện khẩu trang đã không còn. “Lúc này, bất kể thuốc gì đều không thể dùng.” Sau đó, Thẩm Thiên Huy lại nói lại mấy câu ban nãy một lần nữa. Huyền Kỳ nghe thấy thì vô cùng kinh ngạc: “Nói như vậy, chúng ta trúng chiêu rồi. Tôi chỉ nhớ lúc đó Thanh Loan thoạt nhìn không khỏe, sau đó vội vàng đỡ chị ấy ngồi xuống, sau đó chớp mắt một cái, tôi đã thấy mình về đến nhà.”