Cửu Biện Liên
Chương 186 : Đường sống trong chỗ chết
Nói xong câu đó, tay Lưu Hà đột nhiên đánh về phía bụng của Khôn Cương
Ngay lập tức, thời gian như dừng lại, Khôn Cương trợn to mắt nhìn về phía trước, gương mặt tỏ vẻ khó tin, thế nhưng Lưu Hà ngay sau khi đắc ý, sắc mặt đã nhanh chóng trở nên trắng bệch.
Lúc này, Khôn Cương chậm rãi lui về sau một bước, hóa ra, chiêu tấn công của Lưu Hà không hề thành công, ngược lại còn bị hắn túm lấy cổ tay. Ngay sau đó, một cánh tay khác của Khôn Cương khẽ động đậy, lập tức, một đống phấn vụn màu trắng bay ra, bay vào mặt Lưu Hà.
Sắc mặt Lưu Hà lộ vẻ khó coi, thân thể lảo đảo, mềm nhũn rồi nằm vật ra đất.
Lúc này, đến phiên Khôn Cương đắc ý cười: “Lưu Hà tiên tử, cái tên này đúng là như sấm bên tai, dù tao không biết khả năng chế thuốc của mày, hay kiếm Vân Hải, nhưng không thể không biết đến mị thuật của mày.”
Nói rồi, hắn lại dùng chân đá đá Lưu Hà: “Quỷ Ẩn đã sớm nói cho tao biết, hồ ly tinh như mày có nhiều mưu ma chước quỷ, vừa nhìn là tao đã biết tiếp theo mày định làm gì rồi, mày thật sự cho rằng, tao ngu đến mức không có chút phòng bị nào à?”
“Vừa rồi mày ném ra thứ gì?” Sắc mặt lt chuyển dần từ tái nhợt sang đỏ dần, cứ như sắp chảy máu.
“Chưa thử qua à, cảm giác thế nào?” Khôn Cương cười dâm đãng “Đây là loại thuốc kích dục do tao tự chế, chỉ trong một khắc, mặc dù mày có là trinh tiết liệt nữ thế nào, cũng sẽ trở thành một kẻ phóng túng.”
Lưu Hà lúc này nhận ra đây không phải chuyện đùa, vùng vẫy liên tục, nhưng không hề có chút sức lực nào, sau đó mới cố gắng lục lọi trên người mình, có lẽ muốn tìm thuốc giải.
Khôn Cương cau mày, cúi người vỗ vỗ mấy cái trên người Lưu Hà: “Đừng uổng phí sức lực nữa, ngoan ngoãn chờ thuốc phát huy công dụng đi.”
Sau đó hắn lại tự vỗ đầu một cái: “À đúng rồi, mày cũng đừng chờ Vu Dương kia nữa, kết giới này do Lang Vương bố trí, hắn không vào được đâu. Người đẹp, một lúc nữa thôi, ông đây sẽ cho mày nếm thử mùi vị mất hồn.”
Lưu Hà nằm trên đất, hơi thở càng lúc càng dồn dập, ánh mắt càng lúc càng mơ hồ. Chỉ một lúc sau, trên người cô ta đã rỉ ra một tầng mồ hôi mỏng, khiến vài sợi tóc bị bết dính, làn da trắng như tuyết, tóc đen nhánh, môi đỏ khẽ mở, ngực phập phồng, thoạt nhìn vô cùng gợi cảm mê ngừơi.
Khôn Cương mắt nhìn chằm chằm, nuốt nước miếng ực ực, vội vã ngồi xuống đất, thuần thục lột quần áo trên người Lưu Hà.
Lúc mới gặp, trên người Lưu Hà có vô vàn vết thương vô cùng kinh khủng, nhưng một năm qua, cô ta đã dùng thuốc giảm đau do Lang Vương đưa để nghiên cứu, không chỉ điều chế rất nhiều thuốc dự bị, sau khi cô ta có được cỏ Bất Hủ, lại chế ra một loại thuốc liền sẹo mới, sau khi bôi trên vết thương, chỉ hai ngày là lành, ngày thứ ba cũng chỉ lưu lại một vệt đỏ nhạt, vô cùng thần kỳ. Hơn nữa cơn hành hạ từ lời nguyền cũng xảy ra theo chu kì, cứ một tháng thì có nửa tháng làn da cô ta vẫn vô cùng trắng trẻo nhẵn nhụi.
Tình cảnh trước mắt khiến đầu óc tôi trống rỗng, chỉ nhớ mình nhìn thấy Khôn Cương đè trên người Lưu Hà, cô ta khẽ mở mắt, nhìn tôi một cái, đôi mắt lộ vẻ hoang mang tuyệt vọng.
Dưới tác dụng của thuốc, Lưu Hà có vẻ tương đối thuận theo, thậm chí còn say mê, tôi cố sức cắn môi dưới, nước mắt cũng chảy ra, cơ thể không thể khống chế được mà phát run.
Không được, không được, mau dừng lại! Tôi muốn hét to, nhưng giọng nói như nghẹn lại trong cổ, biến thành tiếng nức nở, gân Bàn Long càng siết chặt, đâm vào trong thịt.
Cơn đau khiến tôi bừng tỉnh một chút, đúng rồi, dùng chủy thủ!
Vừa nghĩ đến đây, tôi vội đưa tay đến bên hông, nhưng thân thể vừa động đậy, gân Bàn Long lập tức siết chặt, muốn động đậy một chút cũng vô cùng khó khăn. Sau khi tôi gần như dùng hết sức lực toàn thân, cầm lấy chủy thủ, lại khó khăn rút được nó ra, sau đó mới vung lên, cắt đứt một sợi gân Bàn Long thứ nhất.
Cứ như biết rằng nơi này có một lỗ hổng, tấm lưới lại lập tức co chặt lại, tôi bị siết đến không thể hô hấp, chỉ có thể dừng động tác lại, một lúc sau, khi thấy gân Bàn Long không còn siết chặt nữa, tôi mới cắn chặt răng, lại cắt đứt thêm một sợi gân nữa.
Sau đó, quá trình càng lúc càng trở nên dễ dàng hơn, chỉ trong vài giây, áp lực trên người dần được hạ xuống, tấm lưới cũng bị rách một lỗ lớn. Tôi lăn một vòng rồi chạy đến, trong đầu trống rỗng, chỉ có sự hận thù sâu đậm.
Giết hắn đi, tôi phải giết con yêu quái Khôn Cương này, tôi muốn cứu Lưu Hà! Trong đầu tôi không ngừng vang vọng lên những lời này.
Tôi không rõ mình đã đi đến như thế nào, làm sao đâm thủy chủ vào ngừoi Khôn Cương, chỉ nghe một tiếng gào to, sau đó, tôi đã lập tức bị một cỗ sức mạnh đánh trúng, bay thẳng ra ngoài, đập “ầm” một phát lên tường rào ngoài sân, sau đó trượt xuống đất.
Trong miệng tôi lập tức xuất hiện vị tanh ngọt, mắt tối sầm lại, đầu choáng váng, ruột gan đau như sắp vỡ nát, sau đó, tiếng bước chân nặng nề từ xa đến gần, chỉ một lúc sau, cổ áo tôi đã bị nắm lên.
“Muốn chết!” Một tiếng quát vang lên, trên mặt tôi lại bị tát một cái. Sức lực to lớn, tôi có thể nghe thấy cổ mình phát ra một tiếng “rắc”.
Khôn Cương lôi tôi đi hai bước, sau đó vung tay ném tôi trên mặt đất, bên cạnh chính là Lưu Hà trần như nhộng, ánh mắt dại ra, miệng còn khẽ rên rỉ.
“Con bò sát kia, ghen tị với con hồ ly tinh này lắm à?” Khôn Cương độc ác nói “Chờ đi, lần này đến lượt mày.”
Nói rồi, cổ áo tôi lại bị nắm lên.
Toàn thân tôi đều đau đớn, dần chết lặng, sau cái bạt tai kia, cảm giác choáng váng càng nghiêm trọng, giác quan cũng trở nên cực kì chậm lụt, tôi muốn giãy dụa, nhưng tay chân bủn rủn, ý thức cũng dần mơ hồ.
“Ủa? Này….” Thế nhưng kế tiếp, dường như có thứ gì đó khiến Khôn Cương chứ ý, hắn không làm hành động tiếp theo, giọng nói lại tỏ vẻ kinh ngạc.
“Kì quái thật, dấu ấn gì đây?” Hắn sờ sờ cổ tôi, tự nhủ: “Mặt trời….màu đen? Không thể nào….”
Hắn cứ lẩm bẩm một lúc, không biết vì sao, tôi bỗng cảm thấy hắn nhấc gậy răng sói của mình lên, nhanh chóng lui vài bước.
“Mày là ai? Vào đây bằng cách nào?” hắn gằn giọng nói.
“Chư Hoài Khôn Cương?” Người tới, không cần hỏi, chính là Vu Dương “Lang Vương mướn mày đến?”
Khôn Cương không nói gì, cả người đều tỏ vẻ đề phòng.
“Tao chính là Vu Dương mà mày nhắc đến đây.” Vu Dương không nhanh không chậm nói.
Khôn Cương hơi sững sờ, phản ứng nhanh chộp lấy tôi, che ở trước người: “Nhiệm vụ của tao không bao gồm việc lấy tánh mạng của con nhóc này, nhưng nếu mày bức tao, thì đừng trách.”
“Thanh Loan, tỉnh lại.” Vu Dương không tiếp lời, chỉ khẽ gọi tôi.
Tôi cố mở mắt, mơ hồ nhìn thấy anh đang đứng cách tôi không xa, khẽ vươn tay với tôi.
“Lưu Hà…” Tôi cố nói chuyện, nhưng giọng nói thật sự quá nhỏ, ngay cả chính tôi cũng không nghe rõ.
“Yên tâm, cô và Lưu Hà không sao đâu.” Anh lại dường như nghe rõ, vươn tay ra, một luồng ánh sáng vàng xuất hiện.
Cùng lúc đó, cổ tôi đột nhiên nóng hổi, cũng không đau, ngược lại cảm thấy khá dễ chịu, chỉ có Khôn Cương “Ơ” một tiếng, dường như hơi khựng lại, đột nhiên buông tay ném tôi xuống, lui về sau mấy bước.
“Là Quỷ Ẩn giới thiệu mày cho Lang Vương, đúng không? Cô ta nói cho mày biết sự tồn tại cùa tao, lẽ nào không nhắc đến Ô Thiên ấn?” Vu Dương vừa hỏi vừa bước đến gần tôi.
Khôn Cương thấy thế, lập tức vung gậy răng sói lên, lướt qua người tôi, miệng kêu to nhào qua.
Tôi vội ngẩng đầu nhìn, thân hình Vu Dương khẽ lướt qua, chỉ trong chớp mắt đã đứng sau lưng Khôn Cương.
Khôn Cương đánh hụt, không khỏi sợ hãi, bất chấp hình tượng, lăn một vòng, tránh né một chiêu của Vu Dương.
“Có bản lĩnh thì chờ ông đây mặc quần vào rồi đánh tiếp.” Cả người trần truồng đứng trước mặt người xa lạ, tất nhiên sẽ có chút lúng túng, vô sỉ như Khôn Cương cũng không có ngoại lệ.
Vu Dương lạnh lùng khẽ hừ, dùng áo che phủ người Lưu Hà, nhặt kiếm Vân Hải lên, chém mấy phát, lập tức khiến cái quần của Khôn Cương ở gần đây nát bấy.
Mà hành động này của anh đã đủ khiến cả người Khôn Cương phát run, ngửa mặt lên trời rống to, đặt gậy răng sói xuống, tứ chân quỳ xuống đất.
Đây là gì? Dập đầu cầu xin khoan dung? Lúc tôi đang suy nghĩ, thân thể của Khôn Cương bắt đầu biến hóa, không lâu sau lập tức biến thành một con thú lớn giống như con bò. Chỉ là trên đầu có hai cặp sừng nhọn như trâu, lỗ tai lại lớn như heo, đôi mắt lại hệt như lúc còn hình người, không hề thay đổi.
Biến thân? Đúng là một cách hay, như vậy sẽ không cần cảm thấy lúng túng vì không có quần rồi, hơn nữa, nghe nói khi yêu quái biến về nguyên hình, sức mạnh cũng tăng lên, xem ra, hắn cực kì hận Vu Dương, không chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh mà còn muốn hành hạ anh một chút.
Khi tôi đang suy nghĩ, mũi Khôn Cương đã phun ra vài hơi, cúi đầu, dùng sừng nhọn nhắm thẳng về phía Vu Dương, lúc xông qua, quả thật trông như một ngọn núi nhỏ di động.
Mũi kiếm Vân Hải khẽ múa một vòng, luồng sáng vàng quanh thân Vu Dương đột nhiên tăng vọt, tạo thành một tấm chắn màu trắng, chặn sự tấn công của Vu Dương. Chỉ là, sức mạnh của Khôn Cương vô cùng lớn, tuy không thể làm Vu Dương bị thương nhưng cũng đẩy anh lui về sau một đoạn không ngắn, trên mặt đất còn lưu lại hai vệt dài sâu hoắm.
Một chiêu không xong, Khôn Cương cũng chưa chịu thôi, lại nghiêng qua một bên, linh hoạt chuyển động, phóng về phía không có lá chắn của Vu Dương.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong một hai giây, để tạo thêm một lá chắn khác sẽ không kịp, Vu Dương thu hồi kiếm Vân Hải, tung ngừoi nhảy về sau chừng vài mét, xuất hiện bên cạnh hắn.
Tốc độ xông đến của Khôn Cương quá nhanh, theo quán tính, trong một thời gian ngắn không thể dừng lại, Vu Dương lợi dụng cơ hội này, né qua một bên sau đó ra tay, một luồng sáng bạc hiện lên, anh đã chém đứt bốn cái sừng nhọn kia.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
437 chương
60 chương
104 chương
42 chương
139 chương
28 chương