Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 74 : Tôi Muốn Mượn Anh Một Trăm Vạn

Phù Thu rất nhanh giúp cô tìm được người mua, người mua còn rất hào phóng, trực tiếp thanh toán một ngàn năm trăm vạn tiền mặt. Lúc Phù Thu đem tiền đưa cho cô, luôn cảm khái: “Noãn Noãn, em rất thiện lương, ở trong xã hội này rất dễ chịu thiệt thòi.” An Noãn cầm tiền cọc tiền nặng trịch, trực tiếp hẹn Nghê Tuệ gặp mặt ở quán cà phê. An Noãn gọi điện thoại cho bà, không tới nửa giờ, Nghê Tuệ vội vàng chạy đến, nhưng lại do Giang Thiến Nhu đưa bà đến. An Noãn nhìn thấy dấu hôn khả nghi trên cổ Giang Thiến Nhu, tầm mắt nhịn không được quay sang hướng khác. Nghê Tuệ nhìn theo tầm mắt của An Noãn cũng chú ý tới, nhịn không được hừ một tiếng: “Cũng không chịu mặc áo cổ cao, thật đúng làm cho người ta chê cười.” Giang Thiến Nhu mím môi, ủy khuất không nói gì. An Noãn đem bì thư đưa cho Nghê Tuệ: “Dì, bên trong là một ngàn năm trăm vạn tiền mặt, đây là tiền cháu bán đi chiếc nhẫn Mạc Trọng Huy tặng cháu, cũng là toàn bộ tiền trên tay cháu.” Giang Thiến Nhu giật mình nói: “Mạc Trọng Huy tặng nhẫn cho cô, cô bán một ngàn năm trăm vạn, anh ta tặng chiếc nhẫn quý giá như vậy cho cô?” Nghê Tuệ thối nói: “Mạc tiên sinh là người có tiền, ra tay hào phón, ngạc nhiên lắm sao, không giống như Giang gia, keo kiệt muốn chết. Lúc này Tử Phi gặp chuyện không may, Giang gia là nhà mẹ đẻ của cô, cũng chỉ ượn một trăm ngàn, giống như sợ Tử Phi không trả lại. An Noãn thật tốt, ượn một ngàn năm trăm vạn, uổng cho tôi trước kia còn vì cô, khi dễ cô ấy, hiện tại ngẫm thật đúng là hối hận.” Giang Thiến Nhu cắn chặt răng, cúi đầu nói: “Mẹ, Giang gia đưa ra một trăm ngàn cũng không phải số nhỏ.” An Noãn thấy quan hệ mẹ chồng nàng dâu bỗng nhiên trở nên như thế, trong lòng vạn phần cảm khái, Giang Thiến Nhu lúc này hẳn là cảm nhận được những ủy khuất cô từng chịu, Nghê Tuệ chính là người như thế, dùng ích lợi dùng tiền tài cân nhắc hết thảy quan hệ, tình cảm. “Dì, hai người mau đem tiền đưa cho Tử Phi đi, hiện tại anh ấy cũng đang sốt ruột.” Nghê Tuệ cười khanh khách nói: “An Noãn vẫn giống như lúc còn nhỏ, Thiến Nhu về sau nên học hỏi, thật đúng lương thiện am hiểu ý người.” Đưa Nghê Tuệ và Giang Thiến Nhu ra về, An Noãn nhẹ nhàng thở ra, những gì có thể làm vì Thường Tử Phi cô cũng đã làm, hy vọng anh có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này, một lần nữa tỉnh lại đứng lên. Chỉ có anh sống tốt, cô mới không băng khoăng đi làm chuyện của mình. -- Giang Thiến Nhu lái xe đưa Nghê Tuệ đến tập đoàn Phi Vũ, trên đường, Giang Thiến Nhu đề nghị: “Mẹ, chuyện vay tiền của An Noãn mẹ đừng nói cho Tử Phi, bằng không Tử Phi sẽ không sử dụng số tiền này.” Nghê Tuệ nghĩ lại thấy có lý, Thường Tử Phi là loại người nào, bà làm mẹ sao không hiểu chứ. Cho dù thật sự phá sản, nó cũng sẽ không lấy một phân tiền của An Noãn. “Vậy nên nói như thế nào về số tiền, nói mượn của bạn bè nó nhất định không tin.” Giang Thiến Nhu tự hỏi nói: “Nếu không nói con lấy của Giang gia.” Nghê Tuệ khinh thường ‘Xuy’ một tiếng, tức giận nói: "Thật ra cô muốn giành lấy công lao ình.” Giang Thiến Nhu đem xe dừng ở bãi xe của Phi Vũ, nhìn Nghê Tuệ còn thật lòng nói: “Mẹ, con biết hiện tại mẹ đối với con không hài lòng, mẹ đẻ của con chỉ ượn một trăm ngàn, An Noãn lại đưa một ngàn năm trăm vạn, nhưng mẹ suy nghĩ thử, nếu lúc trước Tử Phi và An Noãn, An Noãn cũng không ở bên cạnh Mạc Trọng Huy, cô ta có thể đưa ra số tiền nhiểu như vậy sao? Chỉ khi An Noãn ở bên cạnh Mạc Trọng Huy, mới có tiền. Mà con, đã làm hết khả năng của mình, khi Tử Phi gặp tai nạn, con không rời không bỏ anh ấy. Khi tập đoàn Phi Vũ xuất hiện nguy cơ, con cũng không rời không bỏ anh ấy. Con còn trẻ, rời khỏi Tử Phi, con còn có thể tìm người khác tốt hơn, nhưng con không làm như vậy, bởi vì con yêu anh ấy, thiệt tình yêu anh ấy, mẹ hiểu không?” Nghê Tuệ cảm động, thở dài, cúi đầu nói: “Được rồi được rồi, đã vậy cứ nói tiền lấy ở Giang gia của con.” -- Hai người đến tập đoàn Phi Vũ, thư ký của Thường Tử Phi nói với hai người, Thường tổng không có ở văn phòng, đã ra ngoài gặp người của ngân hàng. Thư ký cảm khái nói: “Gần đây Thường tổng tìm rất nhiều ngân hàng, trước kia quan hệ hợp tác rất tốt, hiện tại không có một ngân hàng nào chịu cho vay, thật đúng là làm cho người ta tức giận.” Đang nói, Thường Tử Phi đã trở lại, mặt xám mày tro, đại khái lại thất bại. “Mẹ, Thiến Nhu, các người đến đây làm gì?” Nghê Tuệ đau lòng tiêu sái bước qua, nhẹ nhàng cầm tay Thường Tử Phi: “Con, con không cần vì chuyện tiền nong mà phiền não nữa, Thiến Nhu mượn được tiền ở Giang gia.” Thường Tử Phi giật mình nhìn về phía Giang Thiến Nhu. Giang Thiến Nhu nói: “Đúng vậy, em về nhà cầu xin gia gia, gia gia rốt cục bị em làm cảm động, cho em một ngàn năm trăm vạn.” Trong mắt Thường Tử Phi tràn đầy cảm kích, mấy ngày nay anh chạy rất nhiều nơi, tìm rất nhiều bạn bè, nhưng ở thời điểm mấu chốt, chỉ có một mình Giang Thiến Nhu giúp anh, giống như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi cảm động không ngôn từ nào có thể tả được. “Anh không cần cảm ơn em, em là vợ của anh, đây là chuyện em phải làm.” Thường Tử Phi gắt gao kéo cô ôm vào trong ngực. Nghê Tuệ ở bên cạnh nhìn, trong lòng cảm thấy khó chịu, cho tới nay, bà đối xử với An Noãn quá kém, ghét bỏ cô, nhưng mấu chốt là trước sau An Noãn vẫn giúp bọn họ, bây giờ còn muốn đem công lao này cho người khác. “Tốt lắm, Tử Phi, con mau lấy tiền đi làm công chuyện đi, mẹ và Thiến Nhu không làm chậm trễ chuyện của con.” Nghê Tuệ kéo Giang Thiến Nhu đi. Trên đường trở về, Nghê Tuệ thản nhiên nói với cô: “Về sau con đừng đến quán cà phê làm phiềnAn Noãn, lần này nếu không có cô ấy, cửa ải khó khăn này thật đúng là không biết làm sao vượt qua.” Giang Thiến Nhu gật đầu, cười nói: “Mẹ,con biết, con cũng rất cảm ơn An Noãn.” “Nếu để cho ta phát hiện con khi dễ An Noãn lần nữa, ta định không tha cho con.” Trong lòng Giang Thiến Nhu chua chát, nhịn không được châm chọc: “Mẹ, trước kia người khi dễ cô ta lợi hại nhất là mẹ nha, hiện tại cho dù mẹ có làm tất cả để bù lại, An Noãn cũng không có cách nào trở thành con dâu của mẹ.” “Con có ý gì?” “Chẳng lẽ không đúng sao? Mẹ buộc An Noãn trở lại bên cạnh Mạc Trọng Huy, đổi lấy chức thư ký trợ lý cho Tử Hinh. Nếu An Noãn biết, hẳn rất thương tâm.” Nghê Tuệ mím môi, phiền não ngắt lời cô: “Được rồi được rồi, cái gì cũng đừng nói nữa.” -- Mạc Trọng Huy ở văn phòng của Mạc thị xử lý công việc, Trương Húc cẩn thận đem một hộp trang sức được đóng gói rất đẹp đặt lên bàn làm việc của anh, nơm nớp lo sợ nói: “Mạc tiên sinh, đã phái người làm thỏa đáng.” Mạc Trọng Huy mở hợp ra, nhìn chiếc nhẫn nằm lặng im bên trong, cảm thấy mi tâm đau nhức. Người phụ nữ này vì Thường Tử Phi, thật đúng có thể trả bằng bất cứ giá nào. “Mạc tiên sinh, cứ như vậy bỏ qua cho Thường Tử Phi sao?” Trương Húc rất hiểu Mạc Trọng Huy, anh có thể nuốt trôi cơn tức giận này sao. Mạc Trọng Huy tự mình gọi điện thoại cho Lương Trạch Minh, mỗi khi Lương Trạch Minh nhận được điện thoại của anh, đều hù doạn anh ta đầy đổ đầy mồ hôi. Cung kính nói: “Tốt tốt, Mạc tiên sinh xin yên tâm, tôi sẽ rất nhanh làm thỏa đáng.” Treo điện thoại, Mạc Trọng Huy đè huyệt thái dương đang đau nhức, lầm bầm lầu bầu nói: “Tôi muốn nhìn xem kế tiếp một trăm ngàn bọn họ muốn đi đâu kiếm được.” “Mạc tiên sinh, tôi cảm thấy An tiểu thư rất thiện lương, mới có thể bị Nghê Tuệ lợi dụng.” Mạc Trọng Huy hừ lạnh: “Cô ấy không phải thiện lương, là ngu xuẩn.” “Mạc tiên sinh, cái nhẫn này muốn xử lý như thế nào?” Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Trả lại cho cô ấy.” Trương Húc giật mình, nhịn không được hỏi: “Anh không sợ cô ấy cầm bán nữa sao?” “Cô ấy dám!” Trương Húc hì hì cười nói: “Tôi cảm thấy An tiểu thư không có gì không dám, anh cứ dung túng cô ấy.” Nói xong anh có chút hối hận, bởi vì lập tức mặt của Mạc Trọng Huy trầm xuống, ánh mắt trở nên nguy hiểm. Trương Húc không dám mở miệng nữa, chỉ ở trong lòng thay An Noãn cầu nguyện, hy vọng đêm nay cô có thể vượt qua cửa ải khó khăn này. -- An Noãn giải quyết được lo lắng trong lòng, cả người trở nên thần thái sáng láng. Về nhà sớm, lại không thấy được Mạc Trọng Huy ở nhà, cô hỏi người hầu: “Mạc tiên sinh còn chưa về sao?” “Trương trợ lý gọi điện thoại về nói Mạc tiên sinh sẽ về trễ chút.” An Noãn nhất thời tâm thấy nhẹ nhàng: “Cơm tối nay để tôi làm.” “Không thể được, Mạc tiên sinh biết sẽ trách tội chúng tôi.” An Noãn kiên trì: “Tôi chỉ là muốn cho anh ấy một kinh hỉ, anh ấy biết sẽ rất cao hứng.” Người hầu cuối cùng không lay chuyển được cô, một đám ở phòng bếp giúp cô. An Noãn mất rất nhiều công sức, làm vài món đồ ăn mà Mạc Trọng Huy thích nhất. Lại đợi thật lâu, trời cũng đã tối, Mạc Trọng Huy mới trở về. Người hầu vội vàng chạy ra đón: “Mạc tiên sinh, cuối cùng đã trở lại, hôm nay An tiểu thư kiên trì muốn đích thân xuống bếp, muốn cho ngài một kinh hỉ.” Mạc Trọng Huy chỉ lạnh lùng nhìn An Noãn liếc mắt một cái, cúi đầu nói: “Tôi đã ăn tối.” Nói xong anh lập tức lên lầu. An Noãn buồn bực hỏng rồi, đã không cảm kích, rốt cuộc cô đã làm gì trêu chọc đến anh. Trong lòng không tự giác hiện lên một chút sợ hãi, nghĩ lại chắc mình suy nghĩ nhiều, nhẫn bán rất bí mật, Mạc Trọng Huy nhất định sẽ không biết. An Noãn ăn vài miếng cơm, ở phòng khách ngồi lâu, mới bất đắc dĩ lên lầu. Mạc Trọng Huy cũng không ở trong phòng, cô cũng vui vẻ tự tại, tắm rửa sạch sẽ ngồi ngồi ở bàn trang điểm giũ nước trên tóc. Nhưng trong gương đột nhiên xuất hiện một bóng người, Mạc Trọng Huy rất thích cầm làm khăn mặt lau tóc cho cô, giống như đây là một loại lạc thú của anh. Mắt thấy Mạc Trọng Huy đi tới, An Noãn ở trong gương làm mặt quỷ với anh: “Tóc tôi đã khô, không cần làm phiền anh.” Mạc Trọng Huy vẫn đi tới, trên tay cầm một cái hộp quen thuộc, đưa tới trước mặt cô. Một khắc kia, tim An Noãn đập mạnh kinh hoàng. cô làm sao có thể nghĩ đến, người nhà giàu mới nổi mua chiếc nhẫn kim cương của cô chính là Mạc Trọng Huy. Cô không dám nhìn sắc mặt của anh, phốc đi qua ôm thắt lưng anh, đầu thật sâu chôn trước ngực anh. Động tác như vậy làm cho Mạc Trọng Huy có chút ngoài ý muốn. “Mạc Trọng Huy tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, anh đừng đánh tôi, anh mắng tôi là được rồi.” Ba năm trước đây cô rất thích làm nũng với anh, nay làm lại như vậy cũng vô cùng nhuần nhuyễn. “Buông tay.” Âm thanh trầm thấp của anh gần như nghiến răng nghiến lợi. “Tôi không buông, tôi sai rồi, anh tha thứ cho tôi được không?” “Buông tay!” Vẫn lạnh lẽo hai chữ, giọng điệu lại lạnh vài phần. An Noãn lạnh rung buông lỏng tay ra, quy củ đứng ở một bên, giống như đứa nhỏ sai phạm. “Tôi không muốn nhìn Thường Tử Phi ngồi tù, cũng không dám hỏi anh vay tiền, mới đem nhẫn đi bán, anh bỏ qua tôi lần này đi, cũng đừng làm phiền Thường Tử Phi, từ đầu tới cuối, Thường Tử Phi cũng không biết gì.” Mạc Trọng Huy giận quá hóa cười: “Nói đến cùng, em còn nhớ thương Thường Tử Phi.” An Noãn cắn cắn môi, run run đứng ở một bên. Nhưng mà, Mạc Trọng Huy không có trừng phạt cô, xoay người rời đi, lưu lại cho cô một bóng lưng lạnh lùng. Kỳ thật cô hy vọng Mạc Trọng Huy mắng chửi cô, nhưng anh không rống không mắng, im lặng như thế, lại làm cô bắt đầu lo lắng, sợ Mạc Trọng Huy ở sau lưng chém một dao, Thường Tử Phi có thể thật sự xong đời. Nghĩ nghĩ, An Noãn quyết định đi dỗ dành anh. Xuống lầu pha cho anh ly cà phê, ở quán cà phê một thời gian dài, trình độ nấu cà phê của cô được nâng cao không ít. Bưng cà phê đi đến thư phòng, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, bên trong không có thanh âm. An Noãn đẩy cửa ra, Mạc Trọng Huy đang ngồi ở ghế trên, một tay chống trán, bộ dáng giống như đang rất nhức đầu. “Đây là cà phê tự tay tôi pha cho anh, nếm thử xem, hương vị tốt lắm.” Mạc Trọng Huy ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, cúi đầu hừ câu: “Mang đi.” An Noãn chu chu mõ, thật cẩn thận nói: “Tôi đã pha rất lâu, cho chút mặt mũi đi.” “Cút!” Hiện tại anh giống như không muốn nói nhiều lời với cô, âm tiết luôn rất ngắn. An Noãn mím môi, đem ly cà phê đưa tới miệng anh, bộ dáng như anh không uống không xong với cô. Mạc Trọng Huy phiền não, vung tay lên, ly cà phê rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy, cà phê nóng toàn bộ dính lên người An Noãn, một ít rơi lên tay cô. Cô phát ra một tiếng ‘Tê’ bi thương, cắn chặt răng, giận dữ hét: “Tôi mẹ nó có bệnh mới trăm phương nghìn kế đến lấy lòng anh, lúc anh yêu muốn thế nào cũng được, tôi không chơi, dám đâm sau lưng Thường Tử Phi một dao, tôi sẽ không để anh yên.” An Noãn trở lại phòng, cô bị chọc tức, trên tay hiện ra mấy bọng nước nhỏ, nhẹ nhàng đụng một chút cũng đau. May mắn là toàn bộ ly cà phê không đổ hết lên tay, bằng không tay này chắc phải bỏ đi, người đàn ông này cũng thật tâm ngoan, trong lòng An Noãn hung hăng mắng anh liên tục. -- Nằm ở trên giường An Noãn ngủ không được, cũng không biết là vì đau, vẫn bởi vì sợ hãi. Rạng sáng, Mạc Trọng Huy trở về phòng. An Noãn nhắm mắt lại, không muốn quan tâm anh. Mạc Trọng Huy đại khái nghĩ cô đang ngủ, mở đèn, thật cẩn thận nắm tay cô xem xét. An Noãn giật mạnh tay ra khỏi anh, rống giận: “Đừng đụng tôi, đau.” Anh nhìn trên tay cô nổi hai cái bọt nước, mày cau lại, trong mắt có một tia đau lòng. Cuối cùng, cô nghe được âm thanh trầm thấp của anh nói: “Thực xin lỗi.” Cô quả thực không thể tin được hai mắt của mình: “Anh vừa nói cái gì?” Mạc Trọng Huy đột nhiên xoay người đè lên người cô, ánh mắt phức tạp nhìn cô, âm thanh từ tính cúi đầu nói xong: “Về sau đừng chọc giận anh nữa.” Anh nói xong ôn nhu hôn lên tay cô, hôn lên bọt nước trên tay cô, cuối cùng đi vào môi đỏ mọng của cô. Một đêm kia, An Noãn thần kỳ im lặng, không có giãy dụa, cũng không có phản kháng. Sau khi xong Mạc Trọng Huy đem cô ôm vào trong ngực, không ngừng hôn lên tay cô. Anh hối hận không thôi, khi cà phê đổ lên người cô, anh đã bắt đầu hối hận. “Thực xin lỗi, về sau sẽ không, không bao giờ làm tổn thương em.” An Noãn ở anh trong lòng, thản nhiên nói: “Tôi không trách anh, vậy anh có thể đáp ứng tôi một việc không?” “Không cần nói, anh không muốn từ miệng em nghe được cái kia tên.” Mạc Trọng Huy phiền não nói: “Hiện tại ngủ.” Ngày hôm sau, An Noãn bị Mạc Trọng Huy bắt ở nhà nghỉ ngơi, kỳ thật cũng chỉ hai cái mụn nước nhỏ, Mạc Trọng Huy lại xem cô như bệnh nhân. Có đôi khi ngẫm lại trong lòng thấy khó chịu, nếu nhiều năm trước anh sủng cô như vậy, thật là có bao nhiêu hạnh phúc, bi kịch cũng sẽ không phát sinh. An Noãn thừa dịp cuối tuần, tự mình nghĩ ngơi hai ngày, hai ngày này Mạc Trọng Huy cũng ở nhà với cô. Anh luôn nhàn rỗi, cũng không biết kiếm tiền bằng cách nào. Mạc Trọng Huy cũng không so đo một ngàn năm trăm vạn kia, An Noãn cũng làm như cái gì cũng không xảy ra, coi như anh bố thí ình. Hai ngày sau bọt nước biến mất, biến thành hai chấm đen, lấy tay đè lên cũng hoàn toàn không có cảm giác. An Noãn vẫn đem chuyện đó oán giận với Mạc Trọng Huy: “Tay của tôi rất đẹp, hiện tại bị hai vết sẹo, sờ lên cũng không có cảm giác, đều là do anh làm hại.” Mạc Trọng Huy đã rất hối hận, bị cô nói như vậy càng tự trách, hai ngày nay không biết nói với cô bao nhiêu lời xin lỗi. “Quên đi, xem anh rất có thành ý, tôi tha thứ cho anh.” Cô giống như rộng lượng nói: “Về sau đừng vì chuyện nhỏ mà nổi giận với tôi.” Mạc Trọng Huy nhíu mày: “Em lấy tiền của anh đưa cho Thường Tử Phi, là việc nhỏ?” An Noãn chu chu miệng, kêu rên nói: “Đã nói không đề cập tới, sao anh còn nói.” Mạc Trọng Huy đột nhiên thật sự nói: “An Noãn, lần này anh tha thứ cho em, nếu có lần sau, anh sẽ làm cho Thường Tử Phi phải trả giá đắc, tiền của anh cũng không phải là không công đưa cho anh ta.” An Noãn làm sao còn dám có lần thứ hai, hiện tại cô hận không thể cùng Thường gia cắt đứt mọi quan hệ. Chỉ hy vọng sau chuyện này, tất cả đều có thể yên bình. Nhưng cô nghĩ sai rồi, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, làm cho cô trở tay không kịp. -- An Noãn nghỉ ngơi hai ngày, sáng sớm hôm nay cô phải đến quán cà phê. Lương Mộ Tình chỉ chỉ vào vị trí cửa sổ: “An Noãn, bà ấy ở chỗ này chờ chị đã hai ngày, khuyên như thế nào cũng không chịu đi, hỏi em số điện thoại của chị nhưng chị lại không nghe máy.” Hiện tại, lúc ở nhà An Noãn cơ hồ không dùng đến di động. Nhìn chỗ Nghê Tuệ đang ngồi, An Noãn không tiếng động thở dài. Cuối cùng vẫn đi qua: “Dì Nghê, dì tìm cháu có việc sao?” “Noãn Noãn, cháu rốt cục xuất hiện.” Nghê Tuệ cầm tay An Noãn, rất kích động nói. “Dì Nghê, xảy ra chuyện gì sao?” Nghê Tuệ nghẹn ngào nói: “Tử Phi đem kia ba trăm ngàn đắp vào lỗ thủng, công ty cũng hoạt động trở lại, nhưng bên kia đột nhiên bắt nộp phạt thêm một trăm ngàn. Thời gian lại rất ngắn, trong vòng một tuần phải đem nộp phạt.” An Noãn nhíu mày, Thường Tử Phi lúc này thật đúng là [một ba vị bình, một ba lại khởi]. “Noãn Noãn, dì thật sự không còn cách nào, mới lại đây tìm cháu.” An Noãn khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Dì Nghê, dì coi cháu là gì? Tiền trong ngân hàng cũng không có, một trăm ngàn không phải số nhỏ. Lần trước cháu đã nói với dì rất rõ ràng, cháu bán đi chiếc nhẫn Mạc Trọng Huy đưa, mới có một ngàn năm trăm vạn, trên người cháu không còn dư tiền.” “Không, An Noãn, cháu nhất định phải giúp dì, chỉ có cháu mới có thể giúp đỡ. Dì biết Mạc Trọng Huy nhất định không chỉ đưa cho cháu chỉ một cái nhẫn, anh ta khẳng định còn tặng rất nhiều cho cháu.” An Noãn thực cảm thấy buồn cười, bất lực nói: “Dì Nghê, cháu nói thật cho dì biết, thứ đáng giá trên người cháu cũng chỉ có cái nhẫn kia, cháu đã bán đi, hơn nữa chuyện này còn bị Mạc Trọng Huy biết, anh ta rất tức giận, dì xem tay của cháu, chính là bị anh ta dùng nước nóng làm phỏng.” Nghê Tuệ nhìn tay cô, nước mắt ào ào chảy xuống: “Noãn Noãn, dì thực xin lỗi cháu, Thường gia thực xin lỗi cháu, cháu tha thứ cho dì ích kỷ, dì thật sự chỉ có thể dựa vào cháu. Nếu không như vậy, cháu cho dì mượn một trăm ngàn, khi nào biệt thự có người mua, dì sẽ trả lại tiền cho cháu.” Một khắc kia, An Noãn cảm thấy bất đắc dĩ. “Dì, cháu thật sự không có tiền, cho dù dì bức tử cháu, cháu cũng biết lấy tiền ở đâu ra, dì vẫn nên để anh ấy tự suy nghĩ tìm biện pháp đi.” “Noãn Noãn, cháu vẫn không tha thứ cho dì đúng không? Cháu nhất định là không chịu tha thứ cho dì, nhưng Tử Phi là vô tội, cháu coi như giúp đỡ nó đi, xem như là vì trước kia nó đối xử tốt với cháu, dì cầu xin cháu cứu nó.” Nghê Tuệ nói xong lại muốn quỳ xuống trước mặt An Noãn. Lúc này, An Noãn quyết tâm, trên cao nhìn xuống nói: “Dì, không phải cháu không muốn giúp đỡ, mà thật sự là cháu không có khả năng đó, nếu cháu có tiền, cháu nhất định sẽ cho Tử Phi, nhưng cháu thật sự biến không ra tiền, cháu cũng không muốn lại chọc giận Mạc Trọng Huy. Dì, thật sự thực thật có lỗi, cháu đã cố gắng hết sức.” An Noãn nói xong trực tiếp rời khỏi quán cà phê, chuyện của Thường Tử Phi, là bạn bè bình thường, cô đã cố gắng hết sức. Một ngàn năm trăm vạn, không phải ai đều nguyện ý lấy ra. Giang gia lớn như vậy, cũng chỉ có thể cho anh ta mượn một trăm ngàn, bọn họ là người làm ăn, rất tinh, không đem tất cả tiền đặt cược trên người Thường Tử Phi. -- Nghê Tuệ thấy An Noãn kiên quyết, bà cũng chỉ có thể xám xịt rời đi. Giang Thiến Nhu lái xe ở bên ngoài chờ bà, vừa thấy biểu tình của bà liền biết kết quả không tốt. Nghê Tuệ vừa lên xe liền lầm bầm lầu bầu dường như quát: “An Noãn không chịu giúp, Tử Phi lần này hoàn toàn không cứu.” Giang Thiến Nhu bỉu môi nói: “Mẹ, con đã nói với mẹ, không thể đem hy vọng ký thác ở trên người An Noãn, một trăm ngàn cũng không phải là số nhỏ, hiện tại cô ta và Thường gia không một chút quan hệ, hơn nữa cô ta còn rất chán ghét chúng ta, lần trước một ngàn năm trăm vạn cũng là nể mặt Tử Phi.” Nghê Tuệ quay về phía cô quát: “Cô nói chuyện nghe thật hay, nhà mẹ đẻ của cô có tiền nhiều như vậy, cũng không chịu mượn. Cô không phải là cháu gái được yêu thương nhất của Giang lão sao, trước khi kết hôn nói nghe rất hay, chờ các người kết hôn, để cho Tử Phi kế thừa công ty của các người, hiện tại thì sao, xuất hiện khó khăn, ngay cả giúp đỡ cũng mặt nặng mày nhẹ.” Giang Thiến Nhu mím môi, ủy khuất nói: “Mẹ, ông nội của con cảm thấy quan hệ của con cùng Tử Phi không tốt, dù sao vừa kết hôn, Tử Phi cho tới bây giờ cũng không chịu đụng con, kết hôn lâu như vậy, bụng con cũng không có tin tức, ông nội của con làm việc rất cẩn thận, chỉ cần một ngày con chưa mang thai, ông sẽ không tin Tử Phi .” Nghê Tuệ đột nhiên nghĩ ra một cách: “Cô có thể với ông nội cô đang mang thai, đi bệnh viện làm báo cáo giả.” Giang Thiến Nhu bỉu môi nói: “Mẹ, mẹ thật không hiểu ông nội của con, ở bệnh viện làm báo cáo giả có thể đã lừa gạt ông sao, chuyện này tuyệt đối là không thể thực hiện được. Gia gia ghét nhất bị người khác lừa dối, nếu để cho ông biết con và Tử Phi liên kết lừa ông, chúng ta đều chết chắc.” Nghê Tuệ nhịn không được châm chọc nói: “Thật đúng là ông lão kỳ quái, tôn nữ tế có khó khăn cũng không chịu hỗ trợ, không lẽ ông ta còn trông cậy vào người anh vô dụng kia của cô.” “Mẹ, sao mẹ lại nói như thế, dù tốt hay xấu cũng là anh ruột của con.” Nghê Tuệ chịu không nổi Giang Thiến Nhu hô to gọi nhỏ với bà liền mắng: “Giang Thiến Nhu, cô nói chuyện với tôi là thái độ này sao, tôi nói anh cô sai rồi sao, anh cô chẳng lẽ không đúng ăn chơi vô độ chỉ biết chơi không biết làm, tiếng xấu của anh cô đã sớm truyền ra bên ngoài.” Giang Thiến Nhu cắn chặt răng, hít sâu một hơi, nói sang chuyện khác: “Mẹ, hiện tại không phải lúc nói mấy chuyện này, chúng ta nên nghĩ biện pháp kiếm tiền, Tử Phi mấy ngày nay mỗi ngày đều đi ngân hàng, nhưng mỗi lần đều bị sập cửa vào mặt, con sợ còn như vậy, anh ấy sẽ thất vọng với chính bản thân mình, thất vọng đối với xã hội.” “Chuyện cô nói ai không biết, nhưng một trăm ngàn này đi đâu mượn.” Giang Thiến Nhu bỗng nãy ra ý nói: “Mẹ, con có cách này, không biết mẹ có nguyện ý thử hay không. Kêu cha đi cầu An Noãn, An Noãn đối cha rất có cảm tình, mẹ cảm thấy thế nào?” -- Mấy ngày nay, Thường Bách ở bên ngoài liều mạng tìm người tìm quan hệ, nhưng ông về hưu đã lâu, Giang thành giờ đã muốn không còn như trước, bạn bè trước kia cũng không còn nhiều. Ông thực hận chính mình, đứng đầu trong gia đình, ra loại sự tình này, trong nhà lấy không ra tiền, chỉ có thể dựa vào con dâu về nhà mẹ đẻ đòi tiền. Giang Thiến Nhu đã lấy từ nhà mẹ đẻ tới hai ngàn năm trăm vạn. Hiện tại lại cần một trăm ngàn, làm sao còn có thể lại đi Giang gia mượn, sau này Tử Phi ở Giang gia như thế nào có thể ngẩng đầu. Ở bên ngoài đi lại một ngày, về nhà chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mệt. Nghê Tuệ không biết tại sao, hôm nay đột nhiên nhiệt tình lên, pha trà cho ông, quan tâm hỏi: “Hôm nay có phải ở bên ngoài cả một ngày, bạn bè trước kia cũng không chịu giúp đỡ sao.” “Cũng không phải là, lòng người dễ thay đổi, cuối cùng tôi xem như cảm nhận được.” Nghê Tuệ cắn chặt răng nói: “Thật ra tôi có biện pháp.” “Bà có biện pháp gì?” Thường Bách nhướng mày hỏi. Nghê Tuệ ngồi xuống bên cạnh ông, còn thật sự nói: “Ông có thể đi tìm An Noãn, An Noãn theo Mạc Trọng Huy, khẳng định cô ta có tiền, một trăm ngàn đối với cô ta mà nói cũng không tính là cái gì.” “Không được.” Thường Bách dị thường kích động: “Bà đem Noãn Noãn hại thành như vậy, tôi làm sao còn có mặt mũi đi tìm Noãn Noãn giúp đỡ, bà đã quên, trước kia đã nói như thế nào, ghét bỏ con bé như thế nào, từ bỏ ý nghĩ đó đi.” Nghê Tuệ lạnh mặt, kêu rên nói: “Ông nghĩ rằng tôi muốn sao, tôi cũng không muốn đi cầu người, nhưng vì con, cho dù làm bất cứ chuyện gì, tôi cũng nguyện ý, không lẽ ông muốn cho Tử Phi ngồi tù. Thường Bách, tôi theo ông đã nhiều năm, sinh con đẻ cái cho ông, đời này ông không làm được gì cũng không sao, hiện tại vì con, ông phải đi tìm An Noãn!” “Tôi không đi, muốn đi tự bà đi.” Thường Bách nói xong đứng dậy sẽ lên lầu, Nghê Tuệ đi qua ngăn đường ông, hung tợn nói: “Ông không đi cũng phải đi, nếu ông không tìm An Noãn mượn một trăm ngàn, tôi chết ở trước mặt ông.” “Bà --” Thường Bách bị tức không nhẹ. “Hiện tại, Noãn Noãn có rất nhiều tiền, Mạc Trọng Huy tùy tiện tặng cho cô ta một chiếc nhẫn cũng hai ngàn vạn, chỉ là một trăm ngàn đối với cô ta mà nói căn bản là không tính là cái gì. Nói sau, chúng ta cũng không phải không trả cho ta cô, nhưng hiện tại lại cần gấp. Chờ phong ba lần này qua đi, chúng ta đem biệt thự bán đi, đem tiền trả lại cho An Noãn. Tuổi của chúng ta cũng lớn, không cần ở biệt thự xa hoa, ở quê chúng ta còn có mấy căn phòng nhỏ, về đó dưỡng lão được không?” Thấy Thường Bách bị thuyết phục, Nghê Tuệ tiếp tục khuyên nhủ: “Chúng ta đều đã già, chúng ta phấn đấu một thân vì ai, còn không phải là vì muốn có cuộc sống tốt cho hai đứa con về sau. Tử Hinh đã tìm được một công việc tốt, Tử Phi cũng chỉ tin sai người, mới xảy ra chuyện như ngày hôm nay, chờ sự tình qua, Tử Phi rất nhanh sẽ tỉnh lại đứng lên, đến lúc đó tiền nợ đều có thể trả lại. Thường Bách, vì con, bất luận như thế nào ông cũng phải đi van cầu An Noãn nha.” Thường Bách là người thành thật, ông do dự nhưng vẫn kiên trì nói: “Không được, tôi không thể đi tìm An Noãn, Thường gia đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với con bé.” Nghê Tuệ phát hỏa, đứng ở trước mặt Thường Bách giương nanh múa vuốt nói: “Thường gia đã làm gì có lỗi với cô ta, ông đã quên Tử Phi thiếu chút nữa vì cô ta mà chết, nếu không phải Tử Phi thay cô ta cản lại, có lẻ An Noãn hiện tại đã mất mạng. Hôm nay tôi chỉ muốn nói với ông một câu, nếu ông không đi tìm An Noãn vay tiền, Tử Phi bị bắt ngồi tù, tôi sẽ chết trước mặt ông, dù sao cũng không phải lần đầu tiên tôi tự tử, lần trước may mắn được cứu, lần này các người ai cũng đều không cần cứu tôi.” -- Cự tuyệt Nghê Tuệ, An Noãn cũng cảm thấy khổ sở, nội tâm ẩn ẩn có chút lo lắng cho Thường Tử Phi, nhưng cô an ủi chính mình, đã làm hết sức, đối với Thường gia, đối với Thường Tử Phi, cô đã muốn hết lòng quan tâm giúp đỡ, chuyện còn lại phải xem tạo hóa của Thường Tử Phi. Một trăm ngàn mặc dù không phải cái số nhỏ, nhưng cô tin tưởng Thường Tử Phi, tin tưởng anh có năng lực hóa giải khó khăn lần này. Buổi tối ở trong phòng, lúc Mạc Trọng Huy lau tóc cho cô buộc cô phải đeo nhẫn kia. An Noãn nhịn không được trêu chọc: “Anh sợ tôi lại đem cầm bán sao?” Mạc Trọng Huy lơ đễnh nói: “Em có thể đi thử xem, có thể bán ra tốt giá được không, nhìn xem còn có ai dám mua chiếc nhẫn này của em.” An Noãn le lưỡi, đem nhẫn đeo lên tay, tả khán hữu khán, đùa giỡn nói: “Tôi cảm thấy đeo chiếc nhẫn này mệt chết đi, quá nặng.” Mạc Trọng Huy khóe miệng ngoéo một cái, lấy tay gõ lên trán cô một cái: “Bớt giả bộ trước mặt anh, ngoan ngoãn đeo, rất hợp với khí chất của em.” “Tôi làm gì có khí chất mỹ nữ?” Mạc Trọng Huy tự hỏi một lát, đột nhiên ngồi xuống ôm lấy cô, mê đắm ở bên tai cô nói: “Thử xem có phải mỹ nữ ở trên giường không.” “Sắc lang, thả tôi ra.” An Noãn tát súy lên mặt anh. Mạc Trọng Huy đối với chuyện cô bạo lực như vậy đã muốn tập mãi thành thói quen, trước kia rất thích dùng móng tay cào anh, hiện tại thích tát anh, động đến một cái tát, lực đạo mạnh đến để lại dấu tay trên mặt anh. Mạc Trọng Huy có khi ngẫm lại cô là cố ý, mỗi khi lúc này, anh sẽ ở trên giường hung hăng báo thù, tra tấn cô gấp bội. An Noãn không nghĩ tới Thường Bách sẽ đến quán cà phê tìm cô. Tối hôm qua cùng Mạc Trọng Huy ở trên giường hung hăng đánh nhau một phen, buổi sáng cô thức dậy trễ. Đến quán cà phê, Lương Mộ Tình nói với cô: “An Noãn, lại có người đến tìm chị ở đây chờ chị đã hơn hai giờ.” An Noãn đứng xa xa nhìn bóng dáng Thường Bách, hai tay của ông gắt gao cầm ly cà phê, nhìn rụt rè co quắp. An Noãn đi qua ngồi xuống đối diện ông cười hỏi: “Chú Thườn, sao chú lại đến đây?” “Noãn Noãn --” Thường Bách mở miệng, giọng có chút nghẹn ngào. “Chú Thường, chú làm sao vậy?” “Chú, chú thực xin lỗi cháu, chú không xứng làm chú Thường của cháu, năm đó cha cháu trước khi đi, đem cháu phó thác cho chú, kêu chú phải chiếu cố cháu thật tốt, nhưng chú không có làm được, để cháu chịu nhiều ủy khuất, những ủy khuất đó còn đều là người nhà của chú làm ra, chú Thường thật không có mặt mũi gặp cháu.” Nói đến cha, nước mắt An Noãn chực trào, cô nắm chặt tay Thường Bách, lão nhân này bất tri bất giác già đi rất nhiều, tóc cũng đã bạc rất nhiều, từng là người ở bên cạnh cha cô, ông cũng là người rất hăng hái, đi đến đâu cũng được người chú ý, mọi người vây quanh. “Chú Thường, ở trong lòng của cháu, chú vĩnh viễn là trưởng bối của cháu, ngoại trừ cha và anh Tử Phi, chỉ còn chú đối với cháu tốt nhất.” Cô từng xem Thường Bách và Nghê Tuệ là cha mẹ để đối đãi, bọn họ từng giống như người một nhà. “Chú Thường, hôm nay chú đến nhất định là vì chuyện của Tử Phi.” Thường Bách xấu hổ không dám ngẩn đầu, thành thật nói: “Dì Nghê của cháu uy hiếp chú, nếu không đến tìm cháu vay tiền, bà ấy sẽ chết ở trước mặt chú. Noãn Noãn, chú đến chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, cháu không cần cho chú vay tiền, chú trở về có thể đã có thể nói chuyện với bà ấy.” An Noãn phát hiện Nghê Tuệ là người thông minh, cô có thể cự tuyệt bất luận kẻ nào, nhưng cô cự tuyệt không được Thường Bách. Chú là bạn của cha cô, nhìn cô từ nhỏ đến lớn, cô từ trong tù đi ra, người đầu tiên cô thấy cũng là chú, cũng chỉ có ông mới nhớ rõ thời gian cô ra tù. “Chú Thường, chú yên tâm, bất luận như thế nào cháu cũng sẽ kiếm được tiền giúp chú, cho cháu chút thời gian được không?” “Noãn Noãn --” Thường Bách mở miệng giọng khàn khàn . “Chú Thường, chú đừng khách khí với cháu, trở về chờ tin tức tốt của cháu được không?” Lúc Thường Bách rời đi, nắm tay cô, áy náy nói: “Noãn Noãn, chú thực xin lỗi An thị trưởng, thực xin lỗi cháu.” “Chú Thường, đừng nói một trăm ngàn, hiện tại quan trọng nhất là Tử Phi không có việc gì, những chuyện còn lại không cần nói tới.” -- Tiễn Thường Bách, An Noãn tỉnh táo lại, mới phát hiện mình vừa rồi cam đoan cái gì. Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay, không lẽ lại cầm bán, Mạc Trọng Huy chắc chắn sẽ đem cô chặt làm tám miếng. Lương Mộ Tình thấy cô đang ngẩn người, đi tới gần cô đến, nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, nhịn không được sợ hãi than nói: “An Noãn, nhẫn kim cương rất lớn, chắc rất quý giá, Mạc tiên sinh tặng chị sao?” An Noãn không chút để ý, vẫn quyết định gọi điện thoại cho Phù Thu. Phù Thu nói với cô, cô ấy đang ở Trăm Nhạc. An Noãn vội vàng chạy đi lên tìm cô ấy. Phù Thu thấy chiếc nhẫn trên tay An Noãn, nhịn không được oán giận nói: “Vì chiếc nhẫn này của em, thiếu chút nữa chị bị Lương Trạch Minh mắng chết, đời này chị cũng không dám làm loại chuyện ngu xuẩn một lần nữa, bị Mạc Trọng Huy đem ra đùa giỡn.” An Noãn bĩu môi, không dám mở miệng. “An Noãn, thật ra Mạc Trọng Huy đối xử với em rất tốt, anh ta biết rõ em bán nhẫn vì giúp Thường Tử Phi, nhưng anh ta vẫn ngầm phái người mua lại chiếc nhẫn đó. Lúc Lương Trạch Minh nói với chị, chị thật sự thực ngoài ý muốn, cũng rất cảm động, nếu có người nào yêu chị như vậy, đời này chị không còn gì hối tiếc. Chị biết em không quên được chuyện anh ta từng tổn thương em, nhưng em cũng đừng nên làm quá, nên thoải mái một chút như vậy đối với em cũng tốt hơn.” “Phù Thu, em cần tiền.” Phù Thu vừa nghe nhảy dựng lên: “An Noãn, em không phải lại tính giúp Thường Tử Phi chứ, em điên rồi, em có bao nhiêu tiền cho anh ta lấp vào cái khoảng đó, Mạc Trọng Huy có thể chịu được một lần, có thể chịu được lần thứ hai sao, em đừng làm hại chính mình nữa.” “Chú Thường tới tìm em, nhìn ông ấy khó khăn, em không đành lòng.” Phù Thu buồn bực hỏng rồi, nhịn không được hừ nói: “Thường gia thật đúng là âm hiểm, sao em không nghĩ lại bọn họ đối với em đã làm ra chuyện gì? Noãn Noãn, em cũng đừng suy nghĩ nhiều, cho dù em có đưa bọn họ nhiều tiền hơn nữa, người mẹ không phân rõ phải trái của Thường Tử Phi cũng sẽ không nói với em một câu tốt lành nào. Không chừng còn châm chọc em nói tiền này không rõ lai lịch không biết từ đâu mà có.” “Em không phải vì dì Nghê, em vì chú Thường và Thường Tử Phi, bọn họ đối xử với em rất tốt.” Phù Thu kêu rên, kìm lòng không đậu quát: “Thường Tử Phi đối với em tốt, anh ta còn cưới Giang Thiến Nhu sao, em đừng trách chị nói thẳng, Thường Tử Phi cũng giống như mẹ của anh ta, thấy tiền sáng mắt, gặp lợi vong nghĩa, người như vậy ngươi còn giúp anhta làm gì, nếu đổi lại là chị không đạp thêm một cước đã là nhân từ rồi.” “Phù Thu, chị có tiền không cho em mượn?” “Chị có, nhưng không cho em mượn, chị cũng không dám mượn, Mạc Trọng Huy sẽ giết của chị.” Phù Thu nói xong nghiêm trang nhắc nhở cô: “Noãn Noãn, lúc này trừ phi em nói chuyện với Mạc Trọng Huy, làm cho anh ta cam tâm tình nguyện bỏ tiền, nếu không em mượn tiền của ai chính là hại người đó.” -- Lời nói của Phù Thu quanh quẩn bên tai An Noãn thật lâu, cô nghĩ đi nghĩ lại nghe cũng thấy có lý, nhưng bản thân cô cũng không dám mở miệng. Lần trước Mạc Trọng Huy đã cực lực ẩn nhẫn, nếulúc này bạo phát một lần, ai có thể gánh chịu được hậu quả này. An Noãn không có trực tiếp về nhà, mà là đi ra chợ, mua rất nhiều đồ ăn mà Mạc Trọng Huy thích. Người hầu biết cô muốn xuống bếp, cười nói với cô: “An tiểu thư, cô biết không, lần trước cô xuống bếp làm mấy món đồ ăn kia, trước mặt cô Mạc tiên sinh nói không ăn, sau đó lại vụng trộm xuống dưới ăn hết tất cả. Mạc tiên sinh thật sự rất yêu cô, chỉ là có đôi khi không được tự nhiên thôi. Hôm nay cô xuống bếp, tôi sẽ gọi điện thoại cho Mạc tiên sinh, nói anh ấy về sớm ăn cơm.” An Noãn bất cứ giá nào, làm tràn đầy một bàn, tất cả đều là món Mạc Trọng Huy thích nhất. Mạc Trọng Huy trở về cũng rất sớm, nhìn bóng dáng An Noãn bận rộn ở phòng bếp bận rộn, anh lẳng lặng ngồi ở phòng khách lâm vào trầm tư. Buổi tối, Trương Húc dẫn toàn bộ người hầu ra ngoài, trong nhà chỉ có Mạc Trọng Huy và An Noãn hai người. Trương Húc trước khi đi giúp bọn họ chuẩn bị rượu vang và nến. Tắt tất cả đèn, đốt nến, không khí tuyệt vời nói không nên lời. Dưới ánh nến, gương mặt An Noãn có vẻ xinh đẹp di thường. Mạc Trọng Huy có chút kích động, cảm tính nói: “Cám ơn em còn nhớ rõ sinh nhật của anh.” An Noãn hơi run sợ, cô không nhớ hôm nay là anh sinh nhật, cô cũng không nghĩ lại trùng hợp như vậy. Cô giơ ly rượu vang, cười nói: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ, đã lâu không cùng anh đón sinh nhật .” Mạc Trọng Huy cụng ly với cô, sau đó uống cạn ly rượu trong tay mình. Trước kia An Noãn cũng là người lãng mạn, ba năm trước khi cô theo đuổi anh, hàng năm đến sinh nhật anh cô đều tạo cho anh kinh hỉ. Cô bay ra nước ngoài tỉ mỉ chọn quà sinh nhật cho anh, cô còn học làm bánh ngọt, làm mặt mình dính toàn bơ. Ba năm ở trong tù, sinh nhật của mình anh đều ở Thiên Đường, dựa vào kỷ niệm để vượt qua. Rất nhiều thời điểm, có những chuyện bất tri bất giác đi vào lòng mình, ngay cả chính bản thân mình cũng không dễ dàng phát hiện. “Đây là quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho anh, thích không?” Mạc Trọng Huy gật gật đầu, giờ này khắc này anh thật muốn ôm chặt lấy cô, hung hăng hôn cô. “Anh còn có nguyện vọng gì trong ngày sinh nhật, nói ra, tôi nhất tịnh giúp anh thực hiện .” Mạc Trọng Huy nghĩ nghĩ, gằn từng tiếng nói: “Anh muốn em!” An Noãn còn chưa kịp phản ứng, Mạc Trọng Huy đã đem cô ôm lên đùi mình, hung hăng hôn lên môi cô, giống chỉ có như vậy, mới chứng minh được anh yêu cô bao nhiêu. An Noãn bị anh hôn trở tay không kịp, muốn giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng chạy ra được. Mạc Trọng Huy đặc biệt mãnh liệt. “Đừng như vậy, ăn cơm trước, tôi tân tân khổ khổ làm một bàn đồ ăn.” “Ăn em trước, rồi ăn cơm cũng không muộn.” An Noãn vẫn nhíu mi: “Đừng ở đây, sẽ bị người ta thấy.” “Hôm nay không có người khác, chỉ có hai người chúng ta.” An Noãn rất là bất đắc dĩ, vội vàng muốn chống cự, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay cô có chuyện cần nhờ anh, có lẽ chờ anh thỏa mãn xong sẽ dễ dàng hơn. Bọn họ từ nhà ăn đến phòng khách lại đến phòng ngủ, không biết hôm nay Mạc Trọng Huy phát cái gì điên, rất ôn nhu, rất kiên nhẫn. An Noãn bị tra tấn, nhưng lại không thể che được sung sướng. Rốt cục, anh ăn no thoả mãn, gió êm sóng lặng. An Noãn giống một bãi nước nằm ở trên giường, muốn động cũng không có sức. “Có đói bụng không? Anh đi hâm đồ ăn, mang lên cho em ăn.” An Noãn cho anh một cái nhìn xem Thường, rống giận: “Không ăn, hiện tại tôi chỉ muốn ngủ, anh đừng làm ồn.” Hôm nay, tâm tình Mạc Trọng Huy rất tốt, An Noãn liếc anh, mắng anh như thế nào, anh cũng chỉ cười hì hì. An Noãn nghĩ thừa dịp anh cao hứng, nói chuyện với anh. Mấy lần muốn mở miệng cũng không nói thành lời, cô không muốn phá vỡ khoảnh khắc tốt đẹp này, không muốn sinh nhật anh lại làm anh tức giận. “Em không ăn, vậy anh xuống ăn.” “Cút đi cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.” Mạc Trọng Huy đi xuống lầu, ăn no mới đi lên, còn đem thức ăn đã hâm nóng lên, mạnh mẽ buộc An Noãn ăn. An Noãn ăn mấy miếng, thật sự rất mệt, nằm xuống liền đang ngủ. -- Ngày hôm sau, An Noãn đến giữa trưa mới tỉnh lại, trong lòng thầm nghĩ, xong rồi, Mạc Trọng Huy khẳng định đi rồi. Trong lúc cô hối hận không thôi, đột nhiên một nụ hôn ấm áp được đặt lên môi cô. An Noãn quay đầu, Mạc Trọng Huy đang ngồi bên cạnh cô, mặc áo ngủ, đại khái vẫn chưa rời đi. “Sao anh chưa đến công ty?” Mạc Trọng Huy cười cười nói: “Chỉ cần em muốn anh ở nhà, mỗi ngày anh đều có thể ở nhà cùng em.” “Nhà tư bản, bóc lột sức lao động của người khác.” An Noãn mỏi mệt ngồi dậy, thân thể mềm nhũn. Mạc Trọng Huy đột nhiên tiến đến bên tai cô, ái muội nói: “Đêm qua có phải làm em mệt chết, hôm nay không cần xuống giường, em muốn ăn cái gì, anh lấy mang lên phòng cho em. Em muốn đi nhà vệ sinh, anh ôm em đi phòng tắm. Tóm lại tất cả mọi chuyện để anh làm.” An Noãn thối anh một ngụm: “Cút!” Mấy lần cô muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cắn chặt răng nói ra miệng. “Mạc Trọng Huy, tôi muốn nhờ anh giúp một việc.” “Ừ? Chuyện gì? Chẳng lẽ muốn anh ôm em đi tắm rửa?” Tâm An Noãn co rút thật nhanh, ôm cổ anh thật sự nói: “Anh có thể đáp ứng tôi không được tức giận?” Sắc mặt Mạc Trọng Huy trầm trầm: “Nói!” “Tôi muốn mượn anh tiền, một trăm ngàn.”