Cường Yêu Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 73 : Nghê Tuệ Quỳ Xuống

Tình cảm của Thường Tử Phi và Giang Thiến Nhu tốt hơn, rất nhanh có người chạy tới khoe với An Noãn. Có đôi khi cô cảm thấy thế giới này càng ngày càng kỳ lạ, cũng không biết từ khi nào thì bắt đầu, Thường Tử Hinh càng ngày càng chán ghét An Noãn. Chán ghét cũng liền thôi, cô ta thường xuyên đến làm phiền An Noãn, giống như bất cứ lúc nào An Noãn cũng có thể cưới đi Thường Tử Phi. Khi thấy Thường Tử Hinh kéo Nghê Tuệ tai xách nách mang tiêu sái bước vào quán cà phê, Lương Mộ Tình kéo kéo tay An Noãn, nháy mắt với cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: “An Noãn, chị có muốn gọi điện thoại cho Mạc tiên sinh, mời anh ấy đến đây không.” An Noãn khoát tay áo, cười nói: “Không cần, có lẽ họ đến uống cà phê.” An Noãn nói xong tự mình tiếp đón hai người, rấtn lễ phép hỏi Nghê Tuệ: “Dì muốn uống cái gì hôm nay cháu mời khách.” Nghê Tuệ thản nhiên cười nói: “An Noãn, hảo ý của cháu ta nhận, bất quá ta vẫn muốn trả tiền, Thường gia chung tôi không thiếu tiền để uống một ly cà phê.” Lời nói châm chọc của bà An Noãn cũng không để trong lòng, đưa thực đơn cho bọn họ. Thường Tử Hinh gọi hai ly Cappuccino, An Noãn dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới. “An Noãn, ngồi nói chuyện với ta một lát, ta có chuyện muốn nói.” An Noãn vốn định nói trong tiệm còn rất nhiều việc phải làm, Nghê Tuệ đã ép buộc kéo cô ngồi xuống. “An Noãn cô biết không, mấy ngày nay Tử Phi luôn luôn ở bệnh viện tĩnh dưỡng, Thiến Nhu ở cùng nó. Thời gian trước tìm cô, muốn cô khuyên nhủ Tử Phi, ta cũng biết cô khuyên, nhưng Tử Phi cũng không có nghe lời cô. Cũng may trong lòng nó có Thiến Nhu, Thiến Nhu nói vài câu, Tử Phi liền đến bệnh viện kiểm tra. Bất luận như thế nào, ta cũng muốn cám ơn của cô.” An Noãn thản nhiên cười, cười rất là chua xót. Ở một bên Thường Tử Hinh oán giận Nghê Tuệ: “Mẹ, mẹ cũng thật là, mẹ chạy tới tìm cô ta giúp đỡ làm gì, cô ta cũng không là gì của anh, trong lòng anh đã sớm không còn có sự tồn tại của cô ta. Nếu để cho anh với chị dâu biết, bọn họ sẽ trách mẹ, về sau mẹ đừng tự cho là đúng.” Nghê Tuệ khẽ cười nói: “Mẹ sai rồi, mẹ nghĩ trong lòng Tử Phi trong lòng vẫn còn có An Noãn, đâu biết rằng đột nhiên tình cảm của Tử Phi và Thiến Nhu tốt lên, thật đúng là làm cho người ta trở tay không kịp.” “Mẹ, về sau nếu có rảnh, mẹ nên mua đồ em bé, chuẩn bị phòng em bé không chừng rất nhanh mẹ sẽ có cháu để bồng.” An Noãn cảm giác mình là dư thừa, nhưng Nghê Tuệ chính là muốn để cho cô nghe những lời này. Có đôi khi, đem người khác làm kẻ ngốc, nhưng chính mình mới kẻ ngốc. Hành vi của Nghê Tuệ và Thường Tử Hinh không thể nghi ngờ là giấu đầu lòi đuôi. Lúc Nghê Tuệ cùng Thường Tử Hinh đang ngươi một câu ta một cậu nói về Giang Thiến Nhu. An Noãn khụ khụ, ngắt lời hai người: “Dì, hai người từ từ tán gẫu, dì xem hôm nay khách rất đông, cháu đi giúp đỡ họ đây. Tử Phi và Giang tiểu thư ân ái như vậy, cháu thiệt tình chúc mừng bọn họ. Dì cứ yên tâm đi, hiện tại cháu đã theo Mạc Trọng Huy, bất luận như thế nào cũng không đi phá hư bọn họ.” Lời này làm cho Nghê Tuệ xấu hổ ngồi không yên, bà cười nó: “Noãn Noãn, ta không có ý này, nhưng ta thật sự rất cao hứng, bởi vậy làm cho cô hiểu lầm. Cô theo Mạc tiên sinh, ta cũng mừng cho cô. Hiện tại, Tử Hinh nhà chúng tôi làm việc ở thị chính phủ, hy vọng cô có thể nhờ Mạc tiên sinh giúp đở nói vài lời trước mặt Lương thị trưởng.” Thường Tử Hinh vừa nghe lời này, mặt trầm xuống, tức giận quát: “Mẹ, ai cần cô ta giúp đỡ, Lương thị trưởng rất xem trọng con, cũng rất trọng dụng con.” Lương Mộ Tình bưng khay vừa vặn đi tới, nhịn không được dừng bước, châm chọc nói: “Nghe nói Lương thị trưởng có vẻ háo sắc, Thường tiểu thư bộ dạng rất xinh đẹp, Lương thị trưởng tự nhiên sẽ trọng dụng cô.” Lương Mộ Tình cố ý đem âm cuối nói thật dài. Thường Tử Hinh nghe không ra ý tứ châm chọc của Lương Mộ Tình, kiêu ngạo nói: “Cũng không phải vậy, Lương thị trưởng nói ông ta chưa gặp qua thư ký nào trẻ tuổi xinh đẹp như tôi.” Lương Mộ Tình hừ lạnh một tiếng. Nhưng Nghê Tuệ là người thông minh, kéo kéo tay Thường Tử Hinh, lạnh lùng nói: “An Noãn, cô bận thì đi làm việc đi, ta cùng Tử Hinh lập tức đi, Thiến Nhu sẽ đến rước chúng tôi đến bệnh viện thăm Tử Phi.” An Noãn cùng Lương Mộ Tình trở lại bàn thu ngân, Lương Mộ Tình giận dữ nói: “Thường Tử Hinh kia, tuổi còn trẻ mà đã làm chức đó, không chừng cũng đi đường tắt qua tay bao nhiêu người. Lương thị trưởng coi trọng cô ta, cô ta cũng không biết Lương thị trưởng dựa vào gia đình của bên vợ mới được ngày hôm nay, cô ta có thể so sánh được sao.” An Noãn nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: “Em với Lương thị trưởng rất quen thuộc? Ngay cả chuyện này cũng biết?” Lương Mộ Tình cười hắc hắc: “Em cũng sau khi đến đây làm mới biết, nghe mấy người chị em nói, chị có biết bình thường trong tiệm vắng khách, em ở trong tiệm nghe các cô ấy nói bát quái.” An Noãn gật gật đầu, nhắc nhở nói: “Về sau Thường Tử Hinh lại đây em cũng đừng đối chọi với cô ta, chị sợ em không phải đối thủ của cô ta.” “An Noãn, chị yên tâm, em chỉ nói chuyện vậy thôi, em cũng chẳng sợ cô ta.” -- Trong lúc Thường Tử Phi nằm viện tĩnh dưỡng, tập đoàn Phi Vũ tập đoàn đột nhiên bị đồn ra tin tức trốn thuế, trong khoảng thời gian ngắn trở thành tin tức lớn ở Giang thành. An Noãn ở quán cà phê nghe Lương Mộ Tình và các phục vụ tán gẫu mà biết, sau đó xem tin tức trên Giang thành nhật báo. Nàng không tin Thường Tử Phi là người như vậy, ba năm trốn thuế tổng số tiền lên tới ba trăm ngàn, số tiền kinh người này làm cho người ta sợ hãi. Tối hôm đó, An Noãn không yên lòng hỏi Mạc Trọng Huy: “Nếu một cái xí nghiệp trốn thuế lậu thuế ba trăm ngàn, sẽ như thế nào?” Mạc Trọng Huy ý vị thâm trường nhìn cô, lập tức thản nhiên trả lời: “Đem thời gian trốn thuế tính toán lại, nộp tiền phạt. Ba trăm ngàn không phải là số nhỏ, khẳng định sẽ ngồi tù.” An Noãn nghe xong về sau, tâm co rút, ngồi tù, cô rất mẫn cảm với từ đó. “Em nói về Thường Tử Phi sao?” Mạc Trọng Huy nằm ở trên giường không chút để ý hỏi. An Noãn cắn cắn môi, thẳng tanh ấy nói: “Hôm nay, tôi nghe nói tập đoàn Phi Vũ trốn thuế lậu thuế ba trăm ngàn, Mạc Trọng Huy, thật vậy sao?” Mạc Trọng Huy kêu rên: “Anh làm sao biết, anh cũng không phải là nhân viên của Phi Vũ, sao em không gọi điện thoại hỏi Thường Tử Phi?” Mạc Trọng Huy có thể không biết tin tức, anh chính là không muốn nói với cô mà thôi. An Noãn tức giận rống: “Mạc Trọng Huy, anh ước gì Thường Tử Phi ngồi tù?” Mạc Trọng Huy nhướng mắt, tức giận hừ nói: “Thường Tử Phi sống hay chết có quan hệ gì đến anh? An Noãn, anh nói cho em biết, chuyện của Thường Tử Phi tốt nhất em không nên tham gia vào, nếu không anh bỏ đá xuống giếng, ở tù năm năm anh làm cho anh ta mười năm, nên bồi thường ba trăm ngàn anh làm cho anh ta bồi năm trăm ngàn, không tin em có thể thử.” “Mạc Trọng Huy, lời này anh cũng có thể nói ra miệng sao, Giang thành không có pháp luật? Tất cả chỉ do một mình anh nói sao sẽ như vậy?.” Mạc Trọng Huy lười quan tâm cô, khinh thường hừ một câu: “Ngây thơ.” Anh nói xong nằm xuống lập tức như đang ngủ. An Noãn nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cũng không ngũ được. Cô không dám nghĩ, nếu Thường Tử Phi thật sự ngồi tù, nên làm cái gì bây giờ. Rất muốn gọi cái điện thoại hỏi tình huống của anh, nhưng lại không muốn quấy rầy anh ta, hiện tại hẳn là đủ phiền não. -- Mỗi ngày An Noãn đều chú ý tin tức, ở trên diễn đàn Giang thành và Giang thành nhật báo thấy Thường Tử Phi và Hoa Vũ bị mang đi điều tra, khách đến quán cà phê cũng tụm năm tụm ba cơ hồ đều bàn về chuyện này. Ngay cả Lương Mộ Tình cùng mấy phục vụ trong quán mở miệng cũng nói về chuyện này. “Một khi thất thế bạn bè cũng không còn, cổ nhân nói lời này thật không sai. Thường Tử Phi vừa bị mang đi điều tra, kết quả cũng chưa có, Giang gia liền cùng anh ta phân rõ giới hạn, thật đúng là làm cho trái tim người ta lạnh lẽo.” “Còn có chuyện này, sau khi sự việc xảy ra Giang gia liền tuyên bố Giang Lâm Huy sẽ là người thừa kế của Giang gia, thương nhân luôn tình toán thiệt hơn như vậy.” Trong lúc vô tình, An Noãn nghe được Lương Mộ Tình và các cô bàn luận, mày cũng bất giác nhướng lên. Cô cũng đã xem tin tức, cha của Giang Thiến Nhu, Giang Chính đột nhiên tuyên bố, tài sản của Giang gia sẽ để cho Giang Lâm Huy thừa kế. Tuyên bố sau khi sự việc xảy ra, không thể nghi ngờ là muốn cùng Thường Tử Phi phân rõ giới hạn. Giang gia tuy rằng chưa bao giờ chính thức tuyên bố để cho Thường Tử Phi kế thừa gia nghiệp, nhưng Giang luôn công khai chuyện đó cho thấy cô rất thưởng thức Thường Tử Phi, nhưng Giang gia cũng không phủ nhận chuyện cho con rể kế thừa gia nghiệp. An Noãn thở dài thật sâu, đột nhiên lo lắng cho Thường Tử Phi. Anh ta không có người chống lưng, không thể nghi ngờ đây cũng là một loại biểu hiện bỏ đá xuống giếng. -- Bên kia, từ khi Thường Tử Phi bị mang đi, Nghê Tuệ ở nhà lấy nước mắt rửa mặt, ai khuyên cũng không được. Lúc trước bà nghĩ Giang gia có thể dựa vào, có thể hỗ trợ, nhưng ai biết Giang gia tuyệt tình như vậy. “Mẹ, mẹ đừng khóc, sự tình cũng sẽ được giải quyết .” Thường Tử Hinh an ủi mẹ cô. Nghê Tuệ không nghe, khàn giọng gào thét: “Làm sao giải quyết, mọi người bị mang đi, con mẹ thật vất vả mới kéo được cái mạng về trong tai nạn xe cộ, chẳng lẽ hiện tại phải đi ngồi tù sao? Con không phải là trợ lý bí thư của thị trưởng sao?Con đi van cầu bí thư thị trưởng bí thư! Con không phải nói Lương thị trưởng rất coi trọng con sao, con đi cầu tình đi.” Thường Tử Hinh cau mày, vô lực nói: “Mẹ, loại sự tình này làm sao mà cầu được, nếu anh thật sự trốn thuế, ai cũng cứu không được anh, đây là pháp luật.” “Con, con, ngay cả con cũng nói như vậy,mẹ còn có thể trông cậy vào ai.” Nghê Tuệ lại lớn tiếng khóc lên: “Nếu Tử Phi ngồi tù, mẹ sẽ thay thế nó tọa, mẹ không muốn con mẹ phải ngồi tù.” Thường Tử Hinh bất đắc dĩ ôm Nghê Tuệ: “Mẹ, mẹ đừng vội, kết quả điều tra không phải còn chưa có sao? Con tin tưởng anh sẽ không làm chuyện trái pháp luật.” “Mẹ cũng tin tưởng, nhất định là có người nói xấu nó, là An Noãn, là Mạc Trọng Huy, nhất định là hai người bọn họ.” “Bà bình tĩnh một chút!” Thường Bách đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng: “Kết quả chưa có, cũng đừng nên kết luận sớm.” Nghê Tuệ bị rống lên một câu, không nói, cúi đầu nức nở. Bà là người phụ nữ vô dụng, chỉ có thể lựa chọn phương thức này phát tiết tình cảm của mình. Ngoài phòng vang lên tiếng xe ô tô, Giang Thiến Nhu mới vừa đi tiến biệt thự, Nghê Tuệ liền lấy cái ly trên bàn ném qua. Giang Thiến Nhu tránh né đúng lúc, mới không bị ném trúng. “Mẹ, mẹ làm vậy là sao?” Vẻ mặt Giang Thiến Nhu không hiểu: “Con mới từ cục lý đi ra, tìm rất nhiều bạn bè, đều không lấy được tin tức gì.” Nghê Tuệ bất chấp cô đang nói cái gì, bà như bệnh tâm thần rống giận: “Giang Thiến Nhu, cô còn có mặt mũi tới nơi này, cô còn không mau tái giá đi.” Giang Thiến Nhu cau mày, có chút tức giận nói: “Mẹ, mẹ nghĩ con là người thế nào? Con đối Tử Phi là thật tâm, vô luận anh ấy phát sinh chuyện gì, vô luận kết quả lần này như thế nào, con đều không rời không bỏ anh ấy.” “Giả mù sa mưa, Giang gia các người đối với Tử Phi làm cái gì! Ngay lúc thời điểm quan trọng, chẳng những không đứng ra giúp Tử Phi, ngược lại bỏ đá xuống giếng, phần rõ giới hạn với Thường gia chúng tôi các người liền như vậy sợ bị liên lụy.” Nghê Tuệ đem tờ báo mới nhất Giang thành nhật báo ném trước mặt Giang Thiến Nhu. Giang Thiến Nhu nhặt lên xem xét, thấy trên báo chí nói cha công khai nói anh cô là người thừa kế của Giang gia, cả người cô đều choáng váng. “Mẹ, việc này con thật sự không rõ ràng lắm, con ở bên ngoài chạy một đêm, vì muốn hỏi thăm tình huống, hiện tại con trở về nhà, hỏi sự tình rõ ràng, ẹ một lời giải thích. Bất luận như thế nào, xin mẹ tin tưởng con, con thiệt tình yêu Tử Phi .” -- Giang Thiến Nhu chạy về nhà, đem tờ báo hung hăng đặt trước mặt lão gia tử khóc chất vấn: “Gia gia, ông xem cha đang làm cái gì? Cha sao có thể bỏ đá xuống giếng, Tử Phi cần sự giúp đở của Giang gia.” Vẻ mặt Lão gia tử bình tĩnh, sâu kín mở miệng: “Là ông kêu cha cháu làm như vậy.” “Gia gia --” “Đứa nhỏ, cháu đừng kích động, nghe gia gia nói. Gia gia làm như vậy cũng là vì ổn định cục diện, cháu cũng biết tập đoàn Phi Vũ làm ra chuyện như vậy, cổ phiếu của Giang thị ảnh hưởng rất nhiều, bất đắc dĩ cha cháu mới làm ra quyết định như vậy. Tử Phi là chồng cháu, nó xảy ra chuyện, Giang gia làm sao có thể bỏ mặc.” “Gia gia --” Giang Thiến Nhu ở trước mặt lão gia tử rớt xuống nước mắt. Giang lão khẽ thở dài, đem cháu gái bảo bối ôm ở trong lòng: “Đứa nhỏ, gia gia biết cháu rất yêu Tử Phi, chúng ta làm như vậy chỉ là vì cho cổ đông một công đạo, gia gia đã mời Lương thị trưởng ăn cơm, chuyện Tử Phi bị kiện, hy vọng Lương thị trưởng có thể giúp đỡ.” Giang Thiến Nhu kích động hỏi: “Gia gia, Lương thị trưởng có đáp ứng lời mời?” Lão gia tử lắc đầu: “Tạm thời cũng chưa thấy trả lời. Trước kia nhà chúng ta với An thị trưởng qua lại rất thân, đoán rằng Lương Trạch Minh đối chúng ta có điểm không thích, cũng không biết lúc này có chịu giúp đỡ hay không. Đứa nhỏ, nếu đến lúc đó Tử Phi thật sự bị phán bỏ tù, gia gia hy vọng cháu có thể......” “Gia gia, ông đừng nói, cái gì cũng đừng nói, cháu đã là người của Tử Phi, đời này cũng không vứt bỏ anh ấy, nếu anh ấy muốn ngồi tù, cháu sẽ chờ anh ấy đi ra.” Mày lão gia tử nhíu chặt, vô lực nói: “Đứa nhỏ, sao cháu phải khổ vậy chứ, các người mới kết hôn không bao lâu, nếu nó bị phán mười năm tám năm, chờ nó đi ra để làm gì!” “Gia gia, cháu mặc kệ, vô luận như thế nào, cháu đều phải chờ anh ấy.” Nhìn thấy quyết tâm của Giang Thiến Nhu, lão gia tử chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. “Nếu không như vậy đi, ông gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, xem có thể giúp đỡ được chúng ta không.” Lão gia tử tự mình gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, ông ta chỉ có số điện thoại công ty của Mạc Trọng Huy, liên hệ thật lâu, là trợ lý tiếp, trợ lý chỉ nói: “Mạc tiên sinh gần đâyt không ở công ty, đang ở nước ngoài nghỉ phép.” “Mạc tiên sinh khi nào thì về nước?” Trợ lý lạnh lùng trả lời: “Thật có lỗi, chuyện này chúng tôi cũng không biết, đây là việc riêng của Mạc tiên sinh.” Lão gia tử còn muốn hỏi số di động riêng của Mạc Trọng Huy. Đầu bên kia lại rất không kiên nhẫn nói: “Lúc Mạc tiên sinh ở nghỉ phép không hy vọng bất luận kẻ nào quấy rầy.” Tiếp theo, liền trực tiếp cắt đứt điện thoại, cũng không hỏi là ai gọi điện tới. -- Mạc Trọng Huy đang ở hồ bơi lộ thiên trong biệt thự bơi lội, Trương trợ lý cầm khăn tắm đứng ở một bên. Mạc Trọng Huy bơi xong lên bờ, khoác áo choàng tằm, người hầu đã đưa cà phê đưa tới. Mạc Trọng Huy ngồi trên ghế nằm uống cà phê, Trương trợ lý thật cẩn thận nói: “Mạc tiên sinh, Giang lão vừa rồi gọi điện thoại tới.” Trương Húc đem đối thoại vừa rồi kể cho Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy khinh thường hừ một tiếng: “Buồn cười.” “Đúng vậy, Giang lão kia thật đúng là rước chuyện để làm, nghĩ ai cũng phải nể mặt mình sao.” Mạc Trọng Huy nhàn nhã uống cà phê, không chút để ý hỏi: “Chuyện của Thường Tử Phi, bên kia nói như thế nào.” “Tôi đã hỏi qua, tài vụ của tập đoàn Phi Vũ do Hoa Vũ quản lý, chuyện trốn thuế lậu bản thân Thường Tử Phi có khả năng không biết, anh ta cũng là bị Hoa Vũ lừa gạt. Nhưng bất luận như thế nào, là người đại diện của công ty, anh ta nhất định phải chịu trách nhiệm. Mạc tiên sinh, có cần hay không......” Trương Húc nói còn chưa dứt lời, liền bị Mạc Trọng Huy ngắt lời: “Không cần, cái gì cũng không cần làm.” Mạc Trọng Huy tự đắc uống cà phê, khóe miệng hơi hơi giơ lên, mặc dù anh cái gì cũng không làm, Thường Tử Phi lúc này cũng không thoát được liên can. Đã nói này ba trăm ngàn, anh ta lấy cái gì lấp vào lỗ thủng lớn như vậy. “Mạc tiên sinh, An tiểu thư đến.” Trương Húc nói nhỏ bên tai của Mạc Trọng Huy. Mạc Trọng Huy liếc mắt nhìn, thấy An Noãn đang chậm rãi đi tới. “Cậu đi xuống trước đi.” Mạc Trọng Huy phân phó một câu, Trương đặc trợ tự giác lui xuống. -- An Noãn thấy Mạc Trọng Huy đang uống cà phê, hiện tại chắc anh ta đang rất đắc ý. Cô đi qua chất vấn: “Sự kiện tập đoàn Phi Vũ trốn thuế có phải anh làm ?” Mạc Trọng Huy nhíu mày. “Mạc Trọng Huy, anh đừng mơ tưởng chống chế, êm đẹp, tập đoàn Phi Vũ sao tự nhiên bị thanh tra, Hoa Vũ là em họ của Phù Thu, nhất định là anh làm đúng không?” Mạc Trọng Huy ‘Phanh’ một tiếng đem ly cà phê đặt thật mạnh lên bàn, đứng dậy bước đi, căn bản sẽ không muôn quan tâm cô. An Noãn không phục, tiến lên ngăn cản rống giận: “Mạc Trọng Huy, anh trầm mặc chính là thừa nhận, thật là anh làm đúng không.” Nhìn bộ dáng cô ở trước mặt mình giương nanh múa vuốt, Mạc Trọng Huy chỉ cảm thấy một luồng khí nóng dâng lên, anh hận không thể một tay đem bóp chết cô đi. “Mạc Trọng Huy, nói chuyện với anh, có phải anh làm không?” Bàn tay to của Mạc Trọng Huy đột nhiên xiết chặt cằm cô, gằn từng tiếng nguy hiểm nói: “An Noãn, đừng không có việc gì tìm việc, nếu không anh thực làm chút gì, chỉ sợ cả đời của Thường Tử Phi phải ngồi trong tù.” An Noãn nhìn bóng dáng lạnh lùng của anh rời đi, trong lòng vô cùng đau đớn. Bất luận người của Thường gia đối đãi với cô như thế nào, cô luôn còn nhớ Thường Tử Phi, hiện tại anh ta xảy ra chuyện, cô làm sao bình tĩnh được, không có cách nào coi như chuyện gì cũng không phát sinh.