Cuồng vọng

Chương 23 : Cuồng vọng

Ngay khi Trình Vọng vừa đến cửa đã nhận được tin nhắn của Ân Chi Dao: "Anh Trình Vọng, anh xuống xe chưa?"   Chuẩn như vậy, rõ ràng là cô đã nhìn chằm chằm vào hành trình di chuyển của anh.   Khóe miệng Trình Vọng nhếch lên, anh nhanh chóng trả lời: "Anh về đến nhà rồi, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Ân Chi Dao: "Chúc anh ngủ ngon."   Trình Vọng: "Đừng thức khuya, ngủ ngon."   Đặt điện thoại xuống không lâu, điện thoại cố định vang lên trong căn nhà trống trải. Trình Vọng đi đến bắt máy.   "Ông nội ạ."   "Gần đây thế nào?"   "Rất tốt. Thành tích giữa kỳ vẫn duy trì tốt, không thay đổi. Gần đây, cháu còn đọc một vài bộ sách chuyên ngành liên quan."   Trong điện thoại, giọng nói của ông cụ khàn khàn mà nghiêm khắc, ông hỏi: "Còn chơi trượt ván không?"   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. “Thỉnh thoảng chơi ạ.” Trình Vọng không thích nói dối với người lớn, vì vậy thẳng thắn nói: “Nhưng không tham gia thi đấu nữa, chỉ coi như là thư giãn thả lỏng.”   "Thư giãn thích hợp là được, nhưng đừng tốn quá nhiều thời gian."   Ông cụ thở dài nói: "Cháu cũng biết tình hình hiện tại của gia đình chúng ta, hiểu chuyện một chút."   "Ông nội, cháu hiểu."   "Thứ bảy tới, sẽ có bữa cơm với Hứa gia. Ăn mặc không cần quá trang trọng."   Trình Vọng im lặng một lúc, mới nói: "Ông nội, không cần thiết đâu, cô gái Hứa gia còn rất nhỏ."   "Ông biết cháu không muốn."   Giọng ông cụ đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Bố cháu ra đi không quan tâm đến những thứ khác thì rất thoải mái. Nhưng nếu ông nội trẻ hơn hai mươi tuổi, ông cũng sẽ không đặt gánh nặng hỗn độn này lên người cháu..."   Nói xong lời cuối cùng thì hơi buồn.   Hầu kết Trình Vọng động đậy, nuốt xuống nổi khổ trong lòng, nói: "Ông nội, cháu sẽ đi."   "Con gái của Hứa gia năm nay cũng thi đậu vào trường trung học phổ thông Nhất Trung Nam Thành. Ông nghe nói con bé là một đứa nhỏ rất ưu tú. Chính thức gặp một lần, cũng không nhất thiết phải như vậy, ở trường học để ý đến con bé nhiều một chút."   Ông cụ thở dài: "Mối quan hệ này với Hứa gia, là cọng rơm duy nhất mà ông nội có thể để lại cho cháu."   Giờ học vận động tự do ngày hôm sau, Ân Chi Dao đứng trên ban công tầng năm, nhìn các nam sinh chơi bóng rổ trên sân.   Mặc dù không hiểu bóng rổ nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng khả năng tấn công của Trình Vọng tốt hơn trước rất nhiều.   Anh là người rất thích cười, lúc cười rộ lên đặc biệt mang theo ánh sáng tự tin. Thế nhưng cả ngày hôm nay gương mặt anh rất sa sầm, không hề cười.   Thoạt nhìn tâm tình của anh không tốt lắm.   “Ân Chi Dao, miss Trương gọi cậu đến văn phòng nghe viết chính tả từ đơn.” Bạn học bên cạnh gọi.   "Hả! Ừ!"   Trước đó lúc đọc bài văn, cô đã không vượt qua được cửa ải nghe viết chính tả từ đơn, miss Trương đã yêu cầu cô và những bạn học khác chưa qua được bài kiểm tra này đến văn phòng để nghe viết chính tả, cô vừa xem bóng rổ vừa suy nghĩ, thiếu chút nữa quên mất.   Ân Chi Dao vội vàng đến văn phòng, cầm một cuốn sổ nhỏ chuẩn bị nghe viết chính tả.   Miss Trương thấy cô đến muộn, dạy dỗ vài câu nhưng cũng không đặc biệt trách móc. Bắt đầu cho học sinh viết từ đơn ――   "Unforgettable."   "Take place."   "Scare."   ....   Ân Chi Dao viết mấy chữ vào vở bài tập, vò đầu bứt tai suy nghĩ nghĩa của mấy từ đó.   Đúng lúc này, có một nam sinh vội vã chạy vào văn phòng, báo cáo với giáo viên chủ nhiệm: "Thầy Trần, không ổn rồi, Trình Vọng và Hà Lạc Nam đang đánh nhau trên sân, đều đánh chảy máu!"   Ân Chi Dao không khỏi kêu lên: "Ai chảy máu ạ?"   Miss Trương cầm cuốn sách giáo khoa gõ nhẹ vào đầu Ân Chi Dao: "Học thuộc từ vựng thì không được, mà hóng chuyện thì rất nhanh. Mắc mớ gì đến em, lo vớ vẩn."   Ân Chi Dao vội vàng cúi đầu xuống viết chính tả từ đơn, liếc mắt nhìn thầy Trần đang bị một đám nam sinh vây quanh, vội vàng ra khỏi văn phòng.   "Roar."   "Seize."   ....   Miss Trương vẫn đang đọc các từ đơn, trong lòng Ân Chi Dao thì rối tung rối mù, trong đầu không thể nhớ nổi một chữ nào.   “Miss Trương, em... Bụng em hơi đau!” Ân Chi Dao ôm bụng đau đớn nói: “Em muốn đi vệ sinh!"   “Bớt bày trò đi.” Miss Trương mặc kệ bộ dạng này của cô: “Tiếp tục viết, nếu không qua được lần này, tôi sẽ bắt đầu lại.”   Ân Chi Dao cố nén tâm tư, tiếp tục viết các từ đơn. Lúc kết thúc buổi học hoạt động tự do, cuối cùng cô cũng thông qua bài viết chính tả.   Cô thậm chí còn không cần cuốn sổ viết chính tả, lao ra khỏi văn phòng như một cơn gió, chạy về phía sân chơi.   Trong sân chơi đã khôi phục lại trật tự, giống như không có chuyện gì xảy ra, các nam sinh tiếp tục chơi bóng rổ, nhưng Trình Vọng thì không thấy đâu nữa.   Ân Chi Dao tìm thấy Đỗ Gia Dĩnh, bạn học của Trình Vọng, vội vàng hỏi: "Anh Trình Vọng đâu rồi?"   “Cậu ấy đến phòng y tế băng vết thương.” Đỗ Gia Dĩnh nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Ân Chi Dao, định nói vài lời trấn an, nhưng Ân Chi Dao đã nhanh chóng chạy về phía phòng y tế.   Phòng y tế là một tòa nhà hai tầng độc lập nằm bên con đường rợp bóng cây ở cuối sân chơi. Ân Chi Dao bước vào phòng y tế, cầm lấy tay một chị y tá hỏi: "Xin hỏi lúc nãy có phải có một nam sinh chơi bóng bị thương đến đây không?"   Chị y tá chỉ về hướng hành lang nói: "Em qua đó tìm xem."   Ân Chi Dao chạy về hướng chỉ của chị y tá, tìm kiếm từng khu một, cuối cùng đến phòng điều trị vết thương.   Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ của căn phòng ra, nhìn thấy Trình Vọng đang ngồi trên giường bệnh, đầu gối có vết thương chảy máu, bác sĩ mặc áo blouse trắng đang bôi thuốc mỡ bôi lên vết thương sau đó dùng băng gạc quấn chặt.   Trình Vọng nhìn thấy Ân Chi Dao đang co rúm đầu cạnh cửa, bất đắc dĩ cười với cô: "Quỷ nhỏ, sao em lại đến đây?"   Ân Chi Dao bước vào, giọng nói run rẩy: "Nghe, nghe nói anh đánh nhau."   "Tin tức của em cũng nhanh nhạy đó."   Nhìn thấy ánh mắt cô tràn đầy lo lắng, Trình Vọng nhẹ giọng nói: "Chỉ là đầu gối bị rách da thôi, không chết được... Không đau."   Ân Chi Dao thấy anh vẫn còn có thể nói đùa, trong lòng hơi an tâm, ngoan ngoãn đứng dựa vào tường, chờ bác sĩ xử lý vết thương cho anh xong rồi rời đi, cô bước đến gần anh, cẩn thận kiểm tra đầu gối của anh.   "Sao anh lại đánh nhau với người khác?"   “Thằng đó đánh bóng vào anh.” Trình Vọng dùng tay áo lau vết máu nơi khóe miệng: “Đánh mấy lần."   Ân Chi Dao nhìn thấy khóe miệng anh có vết bầm tím rõ ràng, môi hình như bị rách da chảy máu, không chút nghĩ ngợi liền nhanh chóng lấy khăn ướt ra lau cho anh.   Môi anh mỏng nhưng lại rất gợi cảm. Ân Chi Dao chạm vào môi anh, như như bị điện giật, nhanh chóng thu tay về, cảm thấy làm chuyện này cũng không quá thích hợp: "Anh... môi anh chảy máu rồi."   Trình Vọng liếm liếm môi dưới, liếm sạch vết máu.   "Kiều Chính Dương chơi từ nhỏ đến lớn còn chưa đến đây, không ngờ em gái cậu ấy lại đến trước." Trình Vọng cười nói: "Hoạn nạn mới thấy chân tình, đúng không, cẩu muội?"   Ân Chi Dao không đáp lại lời của anh, cúi đầu ngồi bên giường bệnh, hỏi: "Hôm nay tâm tình của anh không tốt đúng không?"   Nụ cười trên môi Trình Vọng hơi đình trệ, liền nói: "Em biết rồi à."   "Lúc em nhìn thấy anh chơi bóng rổ, anh có vẻ như đang tức giận, cho nên suy đoán tâm trạng của anh không tốt."   Trình Vọng nói với Ân Chi Dao: "Em còn lén nhìn anh chơi bóng rổ?"   Ân Chi Dao không ngờ anh lại không nắm trúng trọng tâm câu nói của cô, đỏ mặt lên tiếng giải thích: "Em tình cờ đi ngang qua, chỉ liếc nhìn thôi! Lúc đó em còn nghe viết Tiếng Anh, ai thèm nhìn lén anh!"   Nói xong liền tìm trong cặp sách cuốn sổ tiếng Anh của mình để chứng minh điều đó, nhưng tìm rất lâu vẫn không thấy.   Trình Vọng nắm lấy cổ tay cô nói: "Anh trai em bị thương ở chân. Đi lại hơi khó khăn, em đỡ anh một chút."   Ân Chi Dao đứng dậy, nhấc khuỷu tay lên, bảo anh ôm vai cô: "Đi từ từ thôi."   Chân phải của Trình Vọng co lại, nhón gót bước nhẹ trên mặt đất, trọng lượng gần như đè lên chân trái, để tránh đè bẹp cô gái nhỏ.   Ân Chi Dao thấy hắn không dùng quá nhiều lực, liền nói: "Em rất khỏe, không sợ."   Trình Vọng đã chứng kiến tận mắt sức lực cô lớn như thế nào, nhưng anh vẫn khống chế sức lực: "Dù mạnh mẽ đến đâu, em vẫn là một cô gái."   “Con gái thì làm sao, đừng coi thường người ta.” Ân Chi Dao thể hiện, nói: “Em còn có thể cõng anh được nữa!"   "Em còn muốn cõng anh hả?"   "Đến đây."   “Bỏ đi.” Trình Vọng cười nói: “Anh sợ đè chết em.”   Mặc dù nói như vậy, nhưng anh vẫn hơi dựa mạnh vào cô: "Thật sự coi em như cây nạng."   Ân Chi Dao cảm nhận được cơ thể nóng bỏng và cứng rắn của thiếu niên, hai má ửng hồng, gật đầu lia lịa: "Ừm, em là cây nạng của anh."   Ân Chi Dao đỡ Trình Vọng đến văn phòng.   Trong văn phòng làm việc tụ tập rất nhiều nam sinh, mồm năm miệng bảy nói về tình hình lúc đó:   "Thực sự là Trình Vọng ra tay trước."   "Nhưng mà Hà Lạc Nam cố ý đánh bóng vào người!"   "Chơi bóng rổ mà đánh vào người không phải là chuyện bình thường sao? Như vậy mà đánh người thì thật sự quá không có phong độ."   "Vậy lúc chơi bóng rổ cố ý giở trò, sao không nghĩ đến phong độ hả!"   Rõ ràng là các nam sinh có mặt ở đây chia thành hai phe. Kiều Chính Dương điên cuồng bảo vệ Trình Vọng. Nước miếng văng tung tóe, đều văng khắp mặt của giáo viên chủ nhiệm Trần.   Giáo viên chủ nhiệm lau mặt, nói: "Cái chuyện nhỏ này mà cãi nhau ồn ào như vậy!"   Nhìn thấy Trình Vọng, Kiều Chính Dương kích động kêu lên: "Nhìn xem, anh Vọng của chúng ta bị thương thành cái dạng gì đây  này! Anh Vọng, cậu thật thảm! Bị gãy chân sao?"   Trình Vọng liếc mắt: "Câm miệng."   Lúc này, miss Trương cầm ly cà phê đi đến bàn làm việc, nhìn thấy Ân Chi Dao đang ôm Trình Vọng, ánh mắt có chút phức tạp.   Ân Chi Dao nhìn thấy miss Trương, chột dạ cúi đầu.   Hà Lạc Nam được bạn cùng lớp dìu bước vào văn phòng, đầu quấn băng gạc, thoạt nhìn vết thương cũng không nhẹ.   Giáo viên chủ nhiệm Trần cũng đã hiểu rõ ràng tình huống cơ bản. Chính là xích mích giữa các nam sinh trong lúc chơi với nhau, cũng không có chuyện gì lớn.   Nhưng do hai người đều bị thương tương đối nghiêm trọng cho nên phải báo cho phụ huynh biết mới được.   Lão Trần giở danh bạ ra, định gọi điện thoại cho bố mẹ của hai người.   “Thầy Trần.” Trình Vọng đè nén cổ họng nói: “Em có thể xin lỗi bạn cùng lớp Hà Lạc Nam, có thể không báo với phụ huynh của em được không?”   Hà Lạc Nam nghe thấy vậy cũng nói: "Em cũng có thể xin lỗi bạn học Trình Vọng. Tớ xin lỗi! Tớ không nên đánh cậu!"   "Là tớ sai."   "Không không không, là lỗi của tớ!"   Nói xong, hai còn thân thiết bắt tay, giống như đã trở thành anh em tốt.   "Lần sau cùng nhau chơi bóng rổ."   "Được được được!"   Thầy chủ nhiệm cầm điện thoại, nói thầm: "Diễn, hai đứa tiếp tục diễn đi."   Kiều Chính Dương vội vàng nói: "Thầy Trần, ông nội Trình Vọng đã lớn tuổi rồi. Nếu như thầy nói cho ông ấy biết, lỡ như ông ấy lo lắng sốt ruột bị ngã té, thầy cũng không gánh nổi trách nhiệm..."   Mặc dù lời nói này nghe không mấy dễ chịu, nhưng thầy Trần thật sự tiếp thu.   Đặt điện thoại xuống, ông nghiêm túc nói với Trình Vọng: "Trình Vọng, em luôn là một cậu bé ngoan. Về phương diện học tập hay tác phong đều không để cho thầy phải lo lắng. Chuyện về gia đình em, thầy cũng có biết ít nhiều. Nếu có chuyện gì, thầy hy vọng em có thể trao đổi với thầy."   "Cảm ơn thầy Trần, em sẽ."   Ân Chi Dao nghiêng đầu nhìn thấy bàn tay của Trình Vọng đặt trên vai trái của cô đang nắm chặt lại, da ở các khớp xương hiện lên trắng bệch...   Sau khi đi ra khỏi văn phòng, Kiều Chính Dương đang muốn đón lấy Trình Vọng từ Ân Chi Dao. Ân Chi Dao hung hăng trừng mắt nhìn anh ta: "Tránh ra."   “A, con nhóc xấu xa, là tao sợ mày không chịu được.” Kiều Chính Dương nói: “Anh Vọng nhìn thì gầy, nhưng cởi quần áo ra cũng là cơ bắp cuồn cuộn, trọng lượng cũng không nhẹ.”   Gương mặt Ân Chi Dao đỏ bừng, lại nói: "Không nặng chút nào. Tôi còn có thể cõng anh ấy chạy 100 vòng quanh sân trường."   “Mày có thể làm gì được chứ.” Kiều Chính Dương nhìn những hạt mồ hôi trên thái dương cô: “Anh trai đây là đang thương mày đó.”   "Anh không phải anh trai của tôi."   Hai người vừa đi vừa cãi nhau, đỡ Trình Vọng ra khỏi tòa nhà dạy học.   Trình Vọng vẫn không nói gì, không biết đang suy nghĩ gì.   Kiều Chính Dương hỏi anh: "Anh Vọng, sao hôm nay cậu không nhẫn nhịn được vậy? Cậu là một học sinh gương mẫu, vậy mà thực sự đã đánh nhau, còn ra tay trước, thiếu chút nữa thành băng nhân thiết*."   *Băng nhân thiết: ý chỉ những con người bên ngoài tốt đẹp nhưng bản chất bên trong là đểu cáng, là xấu xa.   Trình Vọng mặt không chút thay đổi nói: "Con người chính là phải có băng nhân thiết."   "Đúng vậy, ai mà không có chút tính khí chứ."   Kiều Chính Dương chơi với Trình Vọng từ khi còn rất nhỏ, rất hiểu rõ anh.   Sau biến cố đó, anh dường như đã thay đổi thành một con người khác, có rất nhiều thứ điều dồn nén trong lòng.   Thỉnh thoảng phát tiết một chút cũng không sao.   Ân Chi Dao hoàn toàn không biết gì về quá khứ của Trình Vọng, nhưng từ cuộc trò chuyện của bọn họ và thầy Trần, cô cũng có thể mơ hồ đoán ra một chút manh mối.   Nhưng cô biết điều không hỏi gì. Khi nào Trình Vọng muốn, tất nhiên sẽ nói ra. Nếu không muốn để cho người khác biết thì cô cũng sẽ không bao giờ hỏi.   "Quỷ nhỏ."   Trình Vọng đột nhiên gọi cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô, cô vội nói: "Em đây!"   Trình Vọng cười nói, giọng nói khàn khàn nhỏ nhẹ: "Anh trai hơi khát, đột nhiên muốn uống trà sữa, có thể mời anh uống được không?"