Trong Phủ của Khải Nghệ “Nghệ! Ân?” Trong đại sảnh không có một bóng người. Cẩn túc kéo vị quản gia đang đi ngang qua bên ngoài cửa lại hỏi , “Trầm Trung, Vương gia đi đâu?” “Cẩn đại nhân? Xin thứ lỗi, Vương gia hôm qua nói có việc phải ra ngoài, nói là phải sau một ngày mới trở về.” “ Là như vậy sao? Hiểu rồi.” Ánh mắt Cẩn Túc chợt lóe lên, Khải Nghệ đã đi ra ngoài? Nhưng lại không nói trước cho hắn biết một tiếng! Khải Nghệ rốt cuộc đang muốn làm gì ? Chẳng lẽ Khải Nghệ thật sự… Không, Khải Nghệ hẳn sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như vậy đâu? Mặc kệ như thế nào, mặc kệ Khải Nghệ hiện giờ có ở trong phủ hay không, đơn giản hắn cần phải đi một vòng xung quanh để thám thính tình hình trước, hắn nhẹ nhàng đi đến bên cửa, đóng thật chặt cánh cửa ở đại sảnh lại,sau đó nhanh chóng lật xem đống công văn còn chưa kịp sắp xếp đang để ở trên bàn, tìm kiếm quân cờ cùng đường đi nước bước tiếp theo của Khải Nghệ. Lúc này, cửa đột nhiên mở ra —— “Cẩn đại nhân?” Người vừa tới hiển nhiên không lường trước được vị đại nhân đang đứng trong phòng chính là Cẩn Túc mà không phải là Khải Nghệ. “Chuyện gì?” Hắn xoay người che dấu hành động để tránh sự nghi ngờ của người đứng ngoài cửa. “Nơi này có một phong thư cần phải giao cho Khải đại nhân.” Người mang tin tức đến do dự không biết có nên mang phong thư tín này giao cho Cẩn Túc hay không. “Khải đại nhân hiện tại có việc không ở trong phủ, giao cho ta là được rồi.” Bày ra một nụ cười vô hại, nhưng trong lòng hắn đã sớm tính kế nhìn kẻ đưa tin ngoan ngoãn đem phong thư giao ra. “Ngươi có thể đi rồi.” “ Dạ vâng, đại nhân.” “Đúng là thư của Nhược Phi?” Từ vài chữ rồng bay phượng múa to tướng ở bên ngoài phong thư mà Cẩn Túc đã đoán được người gửi thư là ai, ngay lập tức mở bức thư ra, chỉ có đúng sáu chữ: Mùng mười giết Quý Phong Lâm. Cuối cùng cũng muốn ra tay rồi sao!. Mùng mười, cũng chính là ngày mai… Vội vàng viết một bức thư khẩn cấp khác, Cẩn Túc tới cửa sổ thổi một tiếng, từ chân trời xa xa dần dần xuất hiện một bóng đen nhỏ, chậm rãi tới gần, cuối cùng nó đậu vững vàng trên tay của Cẩn Túc. “Toàn bộ nhờ vào ngươi đó, bảo bối.” Giống như đang âu yếm tình nhân mà nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của con chim, Cẩn Túc đem phong thư vừa viết xong cột vào chân phải của nó, vươn tay thả nó đi, “Đi đi.” Nhược Phi cuối cùng cũng nhịn không được mà muốn ra tay, kế hoạch rất hoàn mỹ đi, trong lúc thần không biết quỷ không hay mà ra tay giết Quý Phong Lâm, y tùy tiện tìm đại một vài lí do gì đó cũng có thể thoát tội, dù sao ở biên ải, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Bị quân địch giết chết, hoặc là lạc đường, tùy vào lý do của y, tuyệt không có người hoài nghi đến y, cho dù có, cũng là chết không đối chứng. Bất quá, Nhược Phi cũng không ngờ là phong thư này lại rơi vào trong tay hắn rồi. Không đúng, phải nói là Nhược Phi dù có chết cũng không thể nào biết được thì ra hắn một là mật sứ ngầm của hoàng hậu. Ai, đúng là người tính không bằng trời tính mà. Vừa lòng xoay người, tiếu ý trên môi Cẩn Túc đột nhiên biến mất. “Lan? Ngươi, sao lại tới đây?” Vì quên đóng cửa mà hắn giật mình khi nhìn thấy Lan đứng bên ngoài: “Ta đến tìm Nghệ. Ngươi sao lại ở chỗ này vậy?” “Ta cũng có việc cần tìm hắn để thương lượng.” Không hổ là một con cáo già, qua một giây Cẩn Túc đã có thể khôi phục vẻ mặt bình thường, nhưng mà, ánh mắt lợi hại đã cho hắn biết Lan vẫn đang hoài nghi hắn, y, vừa rồi đã nhìn thấy hết sao? Giật mình, cắn răng một cái, đừng trách hắn vô tình, một khắc này quyết định sinh tử, hắn là thà giết nhầm còn hơn bỏ sót! Cầm trong tay thư của Nhược Phi đưa ra, Cẩn Túc mỉm cười hướng về phía Lan mà nói: “Tin tức của Nhược phi đưa tới.” “Thật vậy sao?” Lan không hề đề phòng vội vàng đi đến xem cho đến khi cảm thấy đau đớn ở vùng bụng đang truyền khắp toàn thân y, đôi mắt xinh đẹp không thể tin được những gì trước mắt, y mà trợn to mắt đối với hắn thì thào: “Túc…” “Đừng trách ta, Lan, ngươi đã biết quá nhiều.” Trước khi hôn mê bất tỉnh,y nghe được những lời nói lãnh khốc của Túc… ………. Trong Thư Phòng “Cái gì? Nhược Phi bị thương? ! “ Khải Nghệ sau khi mất tích ba ngày, trở về phủ liền nhận được ngay tin tức khiếp sợ này. “Trong thư Sầm lão tiên sinh có nói là như vậy.” Cẩn Túc biểu tình kỳ quái quơ quơ thư tín trong tay, “nếu nói sự thật ra chỉ sợ càng làm kinh ngạc lòng người hơn, Đúng vậy bị một hài tử làm bị thương .” “Cái gì!” “Bị thương ở trên giường.” “Ách.” Lúc này mặc dù là cơn giận đã giảm bớt, nhưng cũng khiến người nghe không khỏi nhíu mày. Cái tên Nhược Phi kia đang muốn làm cái gì đây, cho dù là ở trên giường, cũng không có người nào có đủ khả năng làm hắn bị thương được. Uhm? “Hắn cùng tiểu hài tử kia ở trên giường?” Nhìn Khải Nghệ tựa tiếu phi tiếu mà nhăn mặt lại, Cẩn Túc chậm rãi mở miệng, “Thật có lỗi.” “Đó đúng là một tiểu nam hài.” “……” Hừ,mặt Khải Nghệ run run. Ha, hắn cũng không ngờ tên Nhược Phi khốn khiếp kia không chỉ luyến đồng, mà còn mê đoạn tụ nữa chứ… “Chết tiệt!” Nhịn không được mà mắng ra tiếng, “Hiện tại thế nào? Có xử trí tiểu tử kia hay không?” Với cá tính của Nhược Phi, trước hết phải là lôi cổ được tên đầu sỏ đứng đằng sau thao túng, sau đó mới giải quyết toàn bộ. “Hắn dùng phương thức trừng phạt riêng của hắn.” .Cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘của Hắn’, Cẩn Túc bỗng nhiên cười, “Đúng rồi, Tinh đại tướng quân của ngươi thế nào rồi?” Buổi sáng sau khi vào cửa hắn nghe thấy quản gia nói chủ nhân đã ôm người ta trở về. Lợi hại nha, Khải Nghệ, dám một mình xông vào đại lao của Tây Vực để cướp ngục, còn có thể toàn thân mà trở ra, hắn cũng không thể xem thường Khải Nghệ được nữa rồi. “Uhm.” Hắn hiện tại hẳn là đã tỉnh đi, nghĩ như vậy, không khỏi bồn chồn đứng dậy mà đi về phòng ngủ, “Túc, Lan ở chỗ ngươi sao?” “A?” Vừa nghe thấy câu hỏi của Khải Nghệ, Cẩn Túc liền tìm cách né tránh, không khỏi ngẩn người, cảm giác được một giọt mồ hôi lạnh dọc theo lưng trợt xuống. “Đúng, y từ mấy hôm trước luôn ở chỗ của ta.” Cố ý nói theo lời của hắn, cẩn Túc cảm thấy được trong lòng nặng trịch , Khải Nghệ nói ra những lời này giống không phải là lần đầu tiên, chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra chuyện gì rồi sao? ! “Vậy thì tốt rồi. Thời kì này, y ở chỗ của ngươi là tốt nhất.” Khóe môi giơ lên, Khải Nghệ mơ hồ nói ra. “Chuyện này là tất nhiên.” Bởi vì Khải Nghệ là đưa lưng về phía hắn , nên Cẩn Túc không nhìn thấy được nụ cười khó đoán kia của Khải Nghệ, “Chuyện này, nếu không có gì vậy ta đi trước.” ……….. Trong phòng ngủ “A! Hỗn đản, buông tara…. thả ta xuống… Ah….A! ! ! !” Người đang bi thảm bị ném xuống giường không khỏi trừng mắt nhìn tên đầu sỏ, chật vật không đứng lên nổi. “Ngươi dám bước xuống một bước nữa xem.” Nam nhân đứng ở bên giường, cao ngạo nhìn y, lạnh lùng cười, “Nếu để ta thấy được ngươi khi chưa có sự cho phép của ta lại tự ý xuống giường, thì ta sẽ khiến ngươi cả tháng trời cũng đừng mong có thể xuống giường được.” “Ngươi! Ngươi…” “Có muốn thử một chút xem sao hay không?” Ngón tay thon dài cường ngạnh nâng cằm y lên, Khải Nghệ cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt quật cường kia, dường như môi đang lẩm bẩm gì đó. Tên *** ma chết tiệt! Tinh Diệm tức giận mà không thể nói được gì, chỉ sợ mình vừa mở miệng, môi liền bị hắn chiêm lấy, khi đó hắn liền có lí do hạ lưu để lại tiếp tục xâm phạm y. Cùng Khải Nghệ ở chung một chỗ đã lâu như vậy, y từ phản ứng kịch liệt ban đầu trở nên thức thời như hiện tại, toàn bộ đều do hắn ban cho! Y không bao giờ … còn có thể là tướng quân thần thánh không thể xâm phạm được nữa rồi, thân thể đã sớm bị chà đạp, ở dưới thân hắn mà xấu hổ rên rỉ, khát vọng cuồng nhiệt, vì hành vi thấp hèn của hắn mà làm triệt để, khiến cho ngay cả tôn nghiêm làm người cơ bản nhất của y cũng đã mất nốt… Cái gì… Cũng đã mất… . . . P/S: Có vài bạn sẽ không hiểu, vì sao 2 chương lại không liền mạch với nhau. Xin thưa, nếu các bạn theo dõi cặn kẽ từ đầu tới cuối thì sẽ biết, nhưg với những bạn ko có thời gian, đọc lướt sơ qua ( như ta) thì xin giải thích như sau: Do tác giả viết truyện trong 1 chương sẽ có nhiều bối cảnh xuất hiện, ví dụ như trong chương 15 này xuất hiện 3 bối cảnh là: Tại Phủ của Khải Nghệ, trong thư phòng, trong phòng ngủ, vì thế sau khi chia chương ra để edit thì kết thúc 1 bối cảnh nào đó là hết 1 chương, qua chương mới sẽ là bối cảnh khác nên mọi người sẽ thấy hơi lạ. Tuy nhiên ta đã cố gắng dùng ‘phân cách tuyến’ cũng như ghi chú các bối cảnh rồi ( cái nì tác giả không có viết) nên xin các reader gắng theo dõi nhá. —