Edit: Kiri Chiến Bắc Liệt khiêu mi, lạnh lùng nói: “Chung Thương, sao lại để Yến Thái tử cao quý ở đây?” Chung Thương hiểu ý, lập tức thả hắn xuống, Mục Thiên Mục Dương túm hai tay hai chân hắn, đi vào nhà tù bên trong, con mẹ nó, dám ám sát thần tượng của chúng ta, bên trong có hình phòng siêu cấp xa hoa chờ ngươi, Tiên Vu Bằng Phi miệng không ngừng kêu: “Ngươi mau thả Bản điện, ……………… “ Thanh âm càng ngày càng yếu, cánh cửa bên trong sập lại một cái, rốt cuộc không nghe thấy gì nữa. Chu Phúc cầm phong thư bước vào, hành lễ bẩm báo: “Vương gia, thần y Mộ công tử không thấy trong phòng nữa, chỉ để lại phong thư này.” Chiến Bắc Liệt nhận lấy thư, không tình nguyện đưa cho Lãnh Hạ, kẻ lỗ mãng kia để lại thư, khẳng định là cho mẫu sư tử. Lãnh Hạ mở phong thư ra, bên trong chỉ có một chữ to: Đi. Hôm sau. Thành Trường An, sòng bạc Tứ Hải. Bên ngoài cửa phòng trên tầng hai, Lãnh Hạ đang định tiến vào, đột nhiên dừng bước, nàng nhíu nhíu mày liễu, khoanh tay dựa vào cửa, thản nhiên xem trò hay. Bên trong, Niên Tiểu Đao ngồi ở một đầu bàn, đang cúi đầu đùa nghịch bao cổ tay của Lãnh Hạ, vẻ mặt còn thật sự rất chuyên chú. Một đầu khác, Chiến Bắc Việt chống hai tay nâng mặt, mở to mắt nhìn hắn, ngẩn người, vẻ mặt cũng thật sự rất chuyên chú. Chiến Bắc Việt hầu như dính cả hai mắt lên người Niên Tiểu Đao, cảm thấy Tiểu Thái Bản càng nhìn càng đẹp, ánh mắt kia to tròn, đáng yêu, cái mũi nhỏ, mặt hơi hơi nhăn, đáng yêu, làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, đáng yêu, chân bắt chéo rung rung, gào thét, ….. cũng đáng yêu! Chiến Bắc Việt bĩu môi, Tiểu Thái Bản này thường ngày ăn rất ít, nhìn hắn trong gầy yếu giống con tôm nhưng cũng thật có lực, một quyền một quyền đánh vào mặt, rất đau! Chiến Bắc Việt khiêu khiêu mi, gầy yếu cũng không sao, cũng may hắn thông minh, đánh không lại còn có thể dùng vũ khí, cái gì tiện tay là đập, đánh không lại thì chạy, hai chân kia chạy so với thỏ còn nhanh hơn, lại chuyên môn chạy đến nơi nhiều người, luồn lách như cá trạch. Chiến Bắc Việt gật gật đầu, trong lòng tổng kết: Tiểu Thái Bản này ……… thật đáng yêu! Niên Tiểu Đao rốt cục chịu không nổi ánh mắt trắng trợn đáng khinh kia, ngẩng đầu gầm lên: “Nhìn cái gì vậy?” Chiến Bắc Việt nhếch miệng cười, lộ ra hai răng nanh trắng bóng, bộ dáng gầm người khác này cũng đáng yêu a, Niên Tiểu Đao nhìn thấy bộ dáng hắn đê tiện bỉ ổi, liền thấy tay ngứa ngáy, cầm nghiên mực đập vào đầu hắn! Chiến Bắc Việt nhất thời sảng khoái, nghiêng đầu tránh đi nghiên mực kia, vung tay áo hì hì cười: “Đến đến đến, chúng ta đánh nhau!” Chưa thấy người nào ti tiện như thế! Niên Tiểu Đao bĩu môi, quay người cực kỳ xem thường, liền nhìn thấy Lãnh Hạ dựa vào cửa có ý trêu tức, nhảy dựng lên kêu: “Nữ nhân, ta đã làm tốt cho ngươi rồi.” Ngọc thủ nhận lấy bao cổ tay nàng đưa, giơ giơ lên, Lãnh Hạ cười nói: “Không tồi.” Niên Tiểu Đao cực kỳ đắc ý ngửa mặt lên trời hừ lạnh: “Đương nhiên, còn không nhìn xem ta là ai! Này, ngươi không nói cảm ơn sao?” Nhìn không khí hài hòa giữa hai người, Chiến Bắc Việt bị lạnh nhạt ở bên cạnh nhất thời trừng mắt, Tiểu Thái Bản này, sao lại đối tốt với Nhị tẩu như vậy? Bá chủ Đại Tần vội vàng nhảy lại đây, đứng giữa hai người, trước tiên, nhu thuận cười với Lãnh Hạ: “Nhị tẩu.” Đợi Lãnh Hạ gật gật đầu xong, hắn quay phắt người, tức giận réo lên: “Tránh Nhị tẩu của bổn vương ra xa một chút, đứng gần như vậy, ngươi không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?” Lãnh Hạ thản nhiên mím môi, càng xem càng thú vị. Niên Tiểu Đao ra một cước, làm Chiến Bắc Việt gào khóc hô đau, trực tiếp đi qua hắn, túm tay áo Lãnh Hạ ra ngoài, miệng liên tục hưng phấn kêu: “Đi, đi thử tầm bắn! Ở bên trong ta lắp thêm máy buộc ……..” Đợi hai người đi xa rồi, Chiến Bắc Việt nhảy dựng đi theo sau, đừng hòng bỏ qua bổn vương, vì Nhị ca, bổn vương phải hảo hào trông coi Tiểu Thái Bản này! Đúng, vì Nhị ca! Hậu viện sòng bạc. Một tảng đá thật lớn ầm ầm nổ mạnh, vô số đá vụn bay tứ tung, bụi bay mù mịt đầy trời. Lãnh Hạ đứng cách xa mấy trăm thước hơi có chút bất ngờ nhìn ám tiễn trên cổ tay, tầm bắn lớn gấp đôi, ngay cả uy lực cũng tăng mạnh đến mức khó có thể tưởng tượng. Nàng gật đầu khen: “Không tồi!” Niên Tiểu Đao nhất thời trừng mắt nhìn nàng, thở phì phì, oán hận, nữ nhân này, ngươi thật sự không nói cảm ơn a! Lãnh Hạ bật cười, nhướn nhướn mi nhưng cũng không nói cảm ơn. Nữ nhân này hoàn toàn đem ta trở thành thuộc hạ, Niên Tiểu Đao bất đắc dĩ bĩu môi, ném lại một ánh mắt ‘Ta độ lượng không so đo với ngươi’ Chiến Bắc Việt nhất thời nóng mắt, vô số từ ngữ hiện lên trong đầu: Gian phu dâm phụ liếc mắt đưa tình! Giữa thanh thiên bạch nhật mắt qua mày lại, quả thực không để Nhị ca  và bổn vương  vào mắt! Đang định xông lên, đột nhiên hóa đá! Sao lại nói ‘không để Nhị ca  và bổn vương  vào mắt!’? Nhị ca và Nhị tẩu là vợ chồng, nhưng bổn vương và hắn ……… Một tia sét đánh xuống, Chiến Bắc Việt đờ đẫn hồi lâu, rất khó khăn hoàn hồn, ánh mắt nhanh chóng bắn về phía Niên Tiểu Đao, ánh mắt to tròn, …… Đáng yêu! Làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ, …….. Đáng yêu! Vẻ mặt hưng phấn miệng nói không ngừng …….. Đáng yêu! Bộ dáng tiểu lưu manh ……… Đáng yêu! Dáng người gầy yếu nhỏ xinh, …………… Đáng yêu! Chiến Bắc Việt trong nhát mắt đứa vài dây thần kinh trong đầu, đáng yêu con mẹ nó, nam nhân đáng yêu! Chiến Bắc Việt hoảng sợ hoài nghi, hay là bổn vương mắc phải chứng trong truyền thuyết kia ‘Đoạn tay áo chi phích’ *? * Đoạn tay áo là có dựa theo điển cố này: Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì vậy Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này. ‘Bốp’ một tiếng giòn tan ……. Lãnh Hạ và Niên Tiểu Đao đồng thời nhìn lại, liền thấy Chiến Bắc Việt sắc mặt trắng bệch, tự tát mình một cái, hoảng sợ nhìn Niên Tiểu Đao, sau đó, xoay người, chạy như điên …… Niên Tiểu Đao gãi gãi đầu, chỉ vào Chiến Bắc Việt đã chạy xa khuất bóng, nghi hoặc hỏi: “Tiểu bá vương này, mắc bệnh gì sao?” Lãnh Hạ trong mắt ẩn chứa sự hiểu rõ, thần bí cười cười, cười đến mức Niên Tiểu Đao nổi cả da gà mới nghiêng đầu nhún vai nói: “A, ai biết được!” Ra khỏi sòng bạc, Lãnh Hạ tới biệt viện Vương phủ. Lúc này đã là buổi chiều, bốn trăm người đã hoàn thành xong huấn luyện cơ bản, sáng sớm hôm nay đã chạy bộ xong, đội đánh lén thắng. Chu Trọng vuốt vuốt chòm râu, ngồi dưới đất với đội thứ hai, cười khanh khách nhìn đội thứ nhất đang phải huấn luyện gấp đôi. Tề Thịnh với đội thứ nhất đang huấn luyện trên võ trường, ánh mắt sắc như dao nhìn về phía Chu Trọng, lão tiểu tử vô sỉ hạ lưu âm độc này, ngày mai không đánh lén các ngươi cho tốt thì thật có lỗi! Lãnh Hạ bước chậm đến bên cạnh người Chu Trọng, cười hói: “Làm sao mà thắng?” Đúng lúc này, đội thứ nhất không biết ai phát ra tiếng vang nhỏ, sau đó như dây chuyền cả đội ôm bụng. ” Ha ha ha ………. ” Đội thứ hai cười to không ngừng. Chu Trọng cười tủm tỉm nhìn nàng, không thấy sỉ nhục mà rất quang vinh: “Chúng ta hạ dược trong cơm canh, lúc vừa lên núi bọn họ cả đội tìm bụi cỏ đi.” Lãnh Hạ khiêu mi cũng trắng trợn tán thưởng nói: “Tốt lắm!” Lâm Thanh đứng ở cuối hàng, lau mồ hôi trên trán, cô nương nói đi theo đội nào tùy thích, may mà hôm nay mình theo Chu Trọng, không thì thật thê thảm. Lãnh Hạ gọi hắn, hỏi thời gian này, hai đội bởi vì có ý thức cạnh tranh, mỗi ngày sau khi huấn luyện xong buổi tối tự phát tổ chức hội nghị, thảo luận kinh nghiệm, và chiến thuật ngày hôm sau, bởi vì đa số có tâm lý trả thù nên thủ đoạn đánh lén ngày càng nham hiểm. Chung quy mà nói, qua một thời gian này, hai đội bất luận năng lực, tốc độ, lực lượng, còn có trình độ âm hiểm, đều nâng cao rất nhiều. Đợi đội thứ nhất luyện xong, Lãnh Hạ đứng trước mặt bốn trăm người gật đầu nói: “Trong khoảng thời gian này các ngươi tiến bộ rất lớn, xem ra đều thực cố gắng.” Bốn trăm người trên mặt có vài phần vui sướng ngạo nghễ, Lãnh Hạ giọng điệu lập tức chuyển, có vài phần hàn ý, lạnh lùng nói: “Nhưng còn cách yêu cầu của ta quá xa! Ta không khách khí nói cho các ngươi, nếu lúc này chống lại ta, các ngươi vẫn là bốn trăm  người biểu diễn võ thuật như cũ. Một chiêu! Chỉ cần một chiêu, ta có thể lấy mạng các ngươi.” Tề Thịnh không phục hỏi: “Chúng ta còn phải huấn luyện gì nữa?” Lãnh Hạ biết tính tình hắn cũng không để ý nói: “Các ngươi huấn luyện thân thủ nhưng  thiếu phương pháp và kinh nghiệm! Hoặc là không ra tay, hoặc là một chiêu trí mạng, giết người không cần chiêu thức ba hoa chích choè, không sợ trong tay ngươi là cành cây, thanh sắt, hay một tảng đá, không sợ ngươi không có vũ khí, cũng chỉ cần một chiêu!” Bốn trăm người nghe tới đây, một lĩnh vực bọn họ chưa từng nghe qua, một đám nín thở, chăm chú, chờ mong nhìn Lãnh Hạ, nếu cô nương đã nói như vậy, nhất định sẽ dậy bọn họ. Lãnh Hạ khoanh tay đứng, lớn tiếng nói: “Muốn giết người, đầu tiên phải hiểu biết người! Một người trưởng thành toàn thân có sáu trăm ba mươi chín khối, xương cốt hai trăm linh sáu khối, trong đó xương sọ hai mươi chín khối, xương thân năm mươi mốt khối, xương cổ một trăm hai mươi sáu khối ……..” Nàng tìm tòi một lát rồi kêu: “Lâm Thanh, bước ra khỏi hàng!” Sau khi Lâm Thanh bước ra khỏi hàng đứng trước mặt nàng, Lãnh Hạ lấy hắn làm mô hình, bắt đầu giảng bài: “Đầu tiên, tìm ra điểm trí mạng của đối thủ, cho một kích trí mệnh! Bộ vị yếu hại là dễ bị đả kích hoặc đè ép bộ vị trí mạng, hoặc chỉ cần nhẹ nhàng đánh bộ vị yếu hại, liền có thể khiến người khác bị thương mà chết, nơi yếu ớt nhất của con người có huyệt Thái Dương, cổ họng, tai, bụng, hạ bộ, sườn, phần eo, xương sống ……..” Thời gian chậm rãi trôi qua, bốn trăm người, trợn mắt há hốc mồm đồng thời cũng bị Lãnh Hạ thuyết phục, càng nghe càng nhiệt huyết sôi trào, ngay cả ánh mắt cũng không dám chớp một cái, chỉ sợ bỏ lỡ cái gì, Đợi Lãnh Hạ giảng giải xong một câu cuối cùng, nhìn thấy bốn trăm người mở to mắt không nói nên lời, trong mắt tràn đầy sùng kính, nói: “Hôm nay ta nói, các ngươi tất cả phương pháp. Sáng mai bắt đầu, nhiệm vụ của các ngươi là trong lãnh thổ Đại Tần, tìm tất cả các đạo phỉ hung hãn tàn bạo, dùng phương pháp ta dạy cho các ngươi ………” Lãnh Hạ thản nhiên cười: “Tiêu diệt!” Mọi người cùng hét lớn: “Rõ!” Buổi chiều, ánh nắng chan hòa, không nóng bức, ấm áp dễ chịu, vì mọi người tạo nên một tầng ánh vàng rực rỡ. Lãnh Hạ nhìn thấy một đám thị vệ nóng lòng muốn thử, cười nói: “Tốt lắm, hiện tại là giờ Thân, hai đội, đội thứ nhất lên núi săn thú, đội thứ hai chuẩn bị nhóm lửa và vào thành mua đồ, đêm nay cho phép các ngươi cuồng hoan, uống rượu thịt nướng, không say không về!” Mọi người hoan hô rầm trời, bốn trăm người kinh hỉ tươi cười, đều đứng lên bắt đầu làm. Đại Tần hoàng cung, Ngự thiện phòng. Chiến Bắc Liệt đứng ở cửa, khó hiểu nhíu nhíu mày. Vô số đầu bếp, gã sai vặt vây quanh ở cửa phòng, biểu tình trên mặt rất rối rắm. Mà trong Ngự Thiện phòng, Đại Tần hoàng đế Chiến Bắc Diễn không mặc long bào, đeo tạp dề, cầm dao thái thái, vẻ mặt vui vẻ chịu đựng. Hắn liếc mắt một cái thấy Chiến Bắc Liệt, nửa phần ngượng ngùng đều không có, vẫy tay nói: “Ngươi võ công tốt, mau tới hỗ trợ!” Chiến Bắc Liệt run rẩy khóe miệng rảo bước tiến lên tới, quét mắt con dao trong tay hắn, hèn mọn bĩu môi,  cầm trọng kiếm vung lên một chút,  một núi rau xanh trước mặt nhất thời được xắt thành từng miếng, xếp chồng ở phía trước. “Hay!” Chiến Bắc Diễn dùng bàn tay dính đầy bột mì vỗ vỗ vai hắn, kinh hỉ nói: “Có trời cho a!” “Ngươi tới để làm gì?” Hỏi xong đẩy hắn sang bên cạnh, chuyên tâm làm việc. Chiến Bắc Liệt nhìn Đại Tần hoàng đế bộ dạng mê muội, chính vụ cũng lười báo, ngạc nhiên nói: “Khi nào thì bột mì trong Ngự thiện phòng cũng đến lượt ngươi quản lý?” Chiến Bắc Diễn vừa làm hăng hái vừa giải thích: “Phượng nhi gần đây nôn nghén nhiều lắm, cái gì cũng không ăn, chờ ta mang bữa tối tình yêu lên, nàng sao có thể không cảm động? Sao có thể không vui? Sao có thể không yêu ta nhiều hơn?” Chiến Bắc Liệt rợn tóc gáy, hèn mọn nói: “Đây là đạo lý gì?” Chiến Bắc Diễn bày ra một bộ dạng ‘ Ngươi không hiểu nữ nhân’ lời nói thấm thía giáo dục: “Muốn có lòng người phụ nữ, đầu tiên phải nắm được dạ dày các nàng! Trách không được ngươi đã lâu như vậy cũng chưa viên phòng cùng Lãnh Hạ, học một chút đi!” Chiến Bắc Liệt ưng mâu chợt lóe tinh quang, trầm mặc hồi lâu, ho khan một tiếng nói: “Trong phủ còn có việc, ta đi về trước!” Chiến Bắc Diễn cũng không giữ hắn, tùy ý vung tay lên, tay còn chưa hạ xuống, Đại Tần Chiến thần đã phi thân ra ngoài như gió, bị bám vô số bột mì. Chiến Bắc Liệt lòng như lửa đốt chạy như điên về phủ, về đến nơi không nói hai lời chạy xuống phòng bếp. Sau thời gian nửa nén hương, gã sai vặt đầu bếp bị đuổi hết ra ngoài. Sau thời gian một nén nhang, bên trong phát ra một tiếng nổ, khói nhẹ lượn lờ bay lên. Nhóm người hầu nghe tiếng vội vàng chạy tới, Chu Phúc, Chung Thương, Mục Thiên, Mục Dương, nghe được thanh âm cũng vội vàng lao đến, khóe miệng đều co quắp, kinh hoàng ……….. sau đó một người cả người đen tuyền, khí tức âm trầm đi ra. Mọi người khóe miệng đã co quắp đến lệch đi rồi, mí mắt mở lớn làm con ngươi cũng sắp rơi rồi, liền nhắm mắt, một bộ dạng ‘Ta cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng không biết’ giống như mộng du đi ra ngoài. Mọi người ở đây lập tức muốn đi ra sân, đang mừng thầm, chợt nghe một tiếng quát chói tai của Đại Tần Chiến thần ở phía sau: “Quay lại cho bổn vương!” Mọi người run lên, run rẩy xoay người sang chỗ khác, Chiến Bắc Liệt đen đến nỗi không nhìn ra mặt nữa, âm trầm phân phó: “Sau một nén nhang, bổn vương muốn phòng bếp khôi phục nguyên trạng!” Đồng loạt kêu rên, mọi người nhìn phòng bếp như địa ngục, bắt đầu nghĩ ngơi cách hồi phục. Sau một nén nhang, Đại Tần Chiến thần tắm rửa thay quần áo xong, nhìn phòng bếp rực rỡ hẳn lên, lập tức khí phách hiên ngang, hào hùng bước vào …….. Chung Thương hầu ở cửa, giận dữ nói: “Chuẩn bị tốt đi, lát nữa không biết còn phải sửa chữa mấy lần đâu.” Mục Thiên Mục Dương liếc nhau, lệ rơi đầy mặt nỉ non: “Thiểm Điện a! Ngươi không biết mình hạnh phúc cỡ nào đâu!” Xa ở ngàn dặm ‘Tiên Vu Bằng Phi’ hắt xì một cái, hai mắt nhìn về phía Trường An rưng rưng ……. Biệt viện. Màn đêm ở biệt viện bị lửa trại chiếu sáng, trong không khí chứa đầy mùi rượu thịt. Mọi người một đống một đống vây quanh đống lửa, ăn thịt uống rượu từng ngụm lớn, Lãnh Hạ bị vây ở giữa, không còn vẻ lãnh mà sắc mặt cũng mỉm cười, tay cầm vò rượu, hào sảng uống cùng bọn thị vệ. Những người này là đội ngũ thứ nhất của nàng, tương lai sẽ đi theo nàng rong ruổi khắp ngũ quốc, hữu nghị giữa nam nhân phần lớn là trên bàn rượu tạo thành, điểm ấy Lãnh Hạ hiểu hơn ai hết, nên thời điểm thả lỏng nàng cũng không cần phải quá khó khăn với họ. Bốn trăm người lúc đầu còn không yên tâm sau cũng thoải mái hẳn, Tề Thịnh lảo đảo bước đên trước mặt Lãnh Hạ quát to: “Cô nương! Tề Thịnh ta kính ngươi một vò!” Dứt lời ngửa đầu ùng ục ùng ục uống hết sạch, bị cảm giác say và ánh lửa trại làm mặt đỏ bừng, vô cùng hưng phấn, cười ha ha đem vò rượu đưa cho Lãnh Hạ: “Cô nương, uống!” Trì Hổ gào lên theo: “Như đàn ông, uống!” Thị vệ xung quanh cũng ồn ào lên kêu to: “Cô nương, uống!” Lãnh Hạ cũng không nhăn nhó, nhận lấy vò rượu, ngửa đầu liền uống, sắc mặt có vài phần ửng đỏ, ngọc thủ dốc vò rượu xuống, uống không chừa một giọt. Bọn thị vệ đều vỗ tay hoan hô, không khí lập tức sôi trào, trong đám người không biết ai hô một tiếng: “Cô nương, đủ đàn ông!” Mọi người đều cầm một bình rượu hét lớn: “Cô nương, đủ đàn ông!” Chu Trọng ‘bịch’ một tiếng ngồi phịch xuống đất, vuốt vuốt râu hì hì  cười: “Cô nương, đặt cho chúng ta một cái tên đi, muốn đi tiêu diệt cũng phải có cái danh hào.” Mọi người vừa nghe, đều hưng phấn không thôi. “Đoàn kết một lòng quân đoàn!” “Phi, tên này rất không khí phách, phải gọi là quân đoàn đệ nhất thiên hạ duy ngã độc tôn!” “Ta phi! Một chút đặc sắc đều không có, còn không bằng gọi người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, nhân nghĩa ngọc diện Tiểu Bạch long, Bạch Long bang!” Lãnh Hạ một cước đạp qua, cười mắng: “Chờ các ngươi đọc xong tên, trời đã tối rồi, còn đánh cái rắm!” Đám người phá lên cười ha ha, Lãnh Hạ suy nghĩ nửa khắc, đề nghị: “Thí thiên?” “Thí thiên?” Hai mắt sáng lên, lại lập lại mấy lần tên này, đồng loạt gật đầu, hào khí tận trời kêu lên: “Khí phách, thật phí phách, về sau chúng ta chính là đại danh đỉnh đỉnh Thí Thiên quân đoàn.” Trì Hổ ôm bình rượu, nhếch miệng cười: “Cô nương, vì Thí thiên, làm một vò.” Bên kia mọi người uống rượu ăn thịt vui vẻ, mà bên này Chiến Bắc Liệt cô đơn chiếc bóng, một mình một người ngồi trong Thanh Hoan Uyển chờ Lãnh Hạ. Đại Tần Chiến thần mặt ngày càng đen, trừng mắt nhìn điểm tâm đen xì trên bàn, khó chịu nhìn ra ngoài cửa, đã trễ thế này mẫu sư tử còn chưa về. Lát sau, Chiến Bắc Liệt vỗ mạnh lên bàn, làm thứ miễn cưỡng có thể gọi là điểm tâm kia nảy lên, cao giọng hô: “Chung Thương!” Đợi hắn tiến vào liền cau mày hỏi: “Vương phi ở đâu?” Chung Thương nhìn thần sắc buồn bực kia, không dám chậm trễ, nhanh chóng trả lời: “Gia, buổi chiều Vương phi đi biệt viện phía Tây, bây giờ hẳn là vẫn còn ở đó.” Chiến Bắc Liệt buồn bực phất tay, Chung Thương thở phào nhẹ nhõm cẩn thận lui ra ngoài, bên ngoài, Mục Thiên Mục Dương khẩn trương nhìn hắn. Chung Thương bất đắc dĩ lắc đầu, bĩu môi nhìn về hướng biệt viện phía Tây, ngoại trừ vị kia, còn ai có thể khiến cho gia không bình tĩnh như vậy. Mục Thiên nhún nhún vai, lo lắng, không phải phá phòng bếp rồi lại phá Thanh Hoan Uyển đi. Mục Dương buông tay nhìn trời, có lẽ nào lại vậy, chúng ta đành cụp đuôi làm người, đúng, chính là như vậy. Ba người dựng thẳng tai nghe tiếng động bên trong, tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dồn dập …….. Bỗng nhiên cừa bị mở ra, đằng sau cửa là Chiến Bắc Liệt vẻ mặt u ám, chỉ thấy hẳn điểm nhẹ mũi chân, lao nhanh về hướng phía tây. Chiến Bắc Liệt thi triển khinh công, còn chưa tới biệt viện đã nghe đến mùi rượu nồng đậm, nhíu mày, tốc độ lại nhanh thêm chút nữa. Lúc này trong biệt viện tất cả uống say như chết, ngang dọc nằm trên mặt đất, ôm bình rượu ngủ vùi, ngáy vang trời. Chiến Bắc Liệt sắc mặt càng ngày càng âm trầm, khí tức càng ngày càng lạnh, trong đám thi thể này tìm kiếm Lãnh Hạ. Đột nhiên, hắn mở to mắt, …….. Lãnh Hạ đang xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi dưới một gốc cây, còn ngồi lên một thị vệ ngủ như chết, trong tay cầm vò rượu, ngửa đầu uống ừng ực, bên cạnh trải dài không biết bao nhiêu vò, sơ sơ cũng phải hơn trăm vò, ….. Chiến Bắc Liệt bước lên, đoạt vò rượu trên tay nàng, hung thần ác sát quát: “Ngươi, nữ nhân này!” Lãnh Hạ ngẩng đầu nhìn hắn, phượng hơi hơi híp lại, sắc mặt hồng nhuận, nhưng lời nói vẫn rõ ràng: “Chiến Bắc Liệt! Sao ngươi lại ở đây?” Nhìn nàng, Chiến Bắc Liệt lửa giận ngập tràn cũng tiêu bớt vài phần, kéo Lãnh Hạ lên, một cước đá bay thị vệ bị nàng coi như ghế ngồi, người kịa bị văng ra xa, mở mắt nhìn xung quanh rồi tiếp tục ngủ. Lãnh Hạ bị hắn nắm lấy lảo đảo vài bước, đặt mông ngồi dưới đất, bất động. Chiến Bắc Liệt bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, ngồi xổm trước mặt nàng, vén tóc mai ra đằng sau, tức giận nói: “Sao lại uống nhiều như vậy?” Lãnh Hạ ngả người về phía sau, nằm lên cỏ, ngây ngốc cười, bậm môi nói: “Ngươi đoán xem.” Chiến Bắc Liệt đã bao giờ gặp Lãnh Hạ như vậy, không bưu hãn, không lạnh như băng, không ngoan lệ, lại có vài phần đáng yêu, sự tức giận trong lòng nhất thời mất sạch, cũng nằm xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm nàng, bộ dạng lang sói dụ dỗ tiểu bạch thỏ cười nói: “Đoán đúng được thưởng chứ?” ‘Tiểu bạch thỏ’ Cảnh giác nhìn hắn vài lần, đẩy đầu hắn ra nói: “Ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta.” Chiến Bắc Liệt bị đẩy ra kinh ngạc nhíu mày, mẫu sư tử này, rốt cuộc là say  hay không say, hắn không ngừng cố gắng, nhích gần lại, ngửi được mùi rượu nồng đậm từ nàng gật đầu nói: “Ừ.” ‘Tiểu bạch thỏ’ lại biến thành sư tử, hung tợn nắm lấy vạt áo trước ngực Chiến Bắc Liệt, phượng mâu lạnh như băng trừng mắt, âm trầm hỏi: “Ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta?” Chiến Bắc Liệt nuốt vào một ngụm nước miếng, kiên trì gật gật đầu, còn chưa nói gì đã thấy đôi môi đỏ mọng tiến đến gần. Chiến Bắc Liệt như nằm mơ, đây là tình huống gì? Còn chưa phản ứng lại, môi đã bị phủ kín, mang theo vài tia hơi rượu xâm nhập vào trong miệng, môi Lãnh Hạ thực mềm mại, hơi hơi lạnh, cọ xát ở môi hắn, có ý tứ trừng phạt. Đột nhiên, một cái cái lưỡi thơm tho tiến lên, linh hoạt bá đạo đánh chiếm mỗi góc trong miệng, …….. Chiến Bắc Liệt trừng mắt, sao có thể để mẫu sư tử chủ động! Đang muốn níu cái lưới thơm tho kia thì môi bỗng đau xót, hai hàm răng trắng bóng cắn hắn một cái, đột nhiên ngọc thủ đẩy đầu hắn ra, Chiến Bắc Liệt bị đẩy về đằng sau, môi Lãnh Hạ đã rời đi, níu lấy vạt áo trước ngực hắn, hung tợn quát: “Con mẹ nó, dám muốn chiếm tiện nghi của ta!” Nói xong, chép chép miệng, ngả về đằng sau, ngủ!