Lát sau, Chu Phúc hổn hển chạy về, ngập ngừng nói: “Vương phi, các nàng………..các nàng nói……… đang sửa sang lại phòng ở của mười hai thị thiếp!” Giọng nói càng về sau càng nhỏ, Mai Lan Cúc Trúc bốn người có võ nghệ, theo lý mà nói, các nàng xem như thị vệ của Vương gia, không phải nha hoàn, ngay cả ngày đó bị phái tới chỗ Vương phi đều mang một bụng oán khí, luôn cười nhạt không tin tưởng bọn thị vệ gần đây đàm luận Vương phi bưu hãn. Tâm cao khí ngạo như vậy, làm sao có thể sửa sang phòng ở cho mười hai thị thiếp? Rõ ràng là lấy cớ, như vậy các nàng còn chưa biết mười hai nữ tử kia đã chạy trối chết trốn khỏi Vương phủ, thậm chí là Vương gia đang ở Thanh Hoan Uyển. Nhưng hắn cũng không tiết lộ, Vương phi rõ ràng là muốn tìm các nàng hỏi tội, nếu hắn giúp bọn họ, Vương phi sao có thể đòi được công bằng? Chiến Bắc Liệt sắc mặt âm trầm, hắn thực ra không biết, Mai Lan Cúc Trúc bốn người kiêu ngạo như vậy. Đang muốn nói thì thấy Lãnh Hạ thản nhiên đứng dậy, khóe môi gợi lên một độ cong lạnh lẽo, vừa đi vừa nói: “Tốt lắm, núi không đến với ta, ta lên núi.” —— Liệt Vương phủ, Đình Vân Các. Lãnh Hạ ba người rảo bước trong viện, bỗng nhiên, Thanh Mai giọng nói mỉa mai mang theo nồng đậm khinh thường từ trong truyền ra: “Các ngươi quá buồn lo vô cớ rồi, chẳng qua là một phế vật mà thôi, có gì phải lo lắng.” Chu Phúc ngẩn ra, đây không phải khiêu khích sao? Mồ hôi lạnh vã ra như tắm, sắc mặt khẩn trương đang muốn mở miệng thì bị Chiến Bắc Liệt ánh mắt lãnh ý mười phần dọa im miệng. “Đúng vậy, chúng ta là người bên cạnh Vương gia, sao có thể để nàng quát nạt, sai bảo? Cũng không tự xem xem mình là cái dạng gì?” Thanh âm Thanh Trúc cao ngạo lộ rõ vẻ không phục đáp lại. Thanh Lan nhỏ giọng nói: “Dù là phế vật nhưng cũng là Vương phi……….” Lời còn chưa dứt đã bị Thanh Trúc cắt đứt: “Hừ! Nàng được thừa nhận là Vương phi sao, Vương gia căn bản không bái đường cùng nàng.” Chiến Bắc Liệt giận tái mặt, ưng mâu khẽ chớp, chợt nghe tiếng cười hèn mọn của Thanh Mai vang lên: “Phế vật kia, nghe nói Vương gia còn chưa viên phòng với nàng đâu.” Mày kiếm giương lên, đôi mắt thâm thúy, tràn đầy ý vị đảo qua một vòng trên người Lãnh Hạ, tay phải vuốt ve cằm, viền phòng? Đáng giá để cân nhắc. Cảm nhận được ánh mắt hắn, Lãnh Hạ bĩu môi, tao nhã quay đầu khinh thường, ý tứ là: nằm mơ! Chiến Bắc Liệt oán hận: Chuyện sớm muộn! Hai người ở bên ngoài mắt to trừng mắt nhỏ, sài lang với hổ báo, cảnh tượng khốc liệt, tia lửa đỏ bắn ra bốn phía. Thanh âm Thanh Cúc không đồng ý lại truyền đến: “Hai người các ngươi khéo mồm khéo miệng a! Mười hai thị thiếp kia sao đi lâu vậy còn chưa về?” Thanh Mai ngữ điệu đắc ý nói: “Nữ nhân mộng tưởng hão huyền. Chẳng qua nói vài câu, liền thực sự cho rằng có thể làm chủ nhân Vương phủ! Không quay lại càng tốt, một phế vật Vương phi, mười hai thị thiếp ngu ngốc, cho các nàng chó cắn chó đi.” Chu Phúc nhìn phía trước một màn ‘liếc mắt đưa tình’ của hai vị chủ tử, âm thầm ai thán một tiếng, mấy cô nãi nãi không biết trời cao đất rộng này, những lời này có thể gióng trống khua chiêng không cố kỵ chút nào nói ra sao? Đợi bên trong yên lặng, hai người đồng thời thu hồi tầm mắt, ánh mắt lợi hại bắn về phía đối diện. Lãnh Hạ khóe môi gợi lên một độ cong lạnh lẽo, nghe cũng đủ rồi, vốn không để bốn người vào mắt nhưng cũng không ngại trừng trị các nàng, uy nghiêm của Sát thủ chi vương, còn chưa tới lượt mấy tên hề này đến khiêu khích! Lúc này, trong điện  Mai Lan Cúc Trúc cắn hạt dưa uống chè xanh, mặt mày vô cùng đắc ý. ‘Kẹt’ một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng người cao lớn bước vào, oai hùng tựa như thiên thần giáng thế, tất cả ánh sáng, phong cảnh đều làm nền cho hắn. Người vừa tới quanh thân tản ra lệ khí lạnh như băng, hung ác, nham hiểm, hàn khí lấy hắn làm trung tâm lan tràn trong điện, trong nháy mắt trong điện tràn ngập hàn ý âm trầm làm người ta nổi da gà. Đợi thấy rõ người vừa tới, bốn người sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng lúng túng quỳ trên mặt đất, lắp bắp: “Vương...... Vương gia?” Lãnh Hạ  dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, khẽ cười, bày ra một bộ dạng không liên quan đến mình, tư thái trêu tức, thản nhiên xem trò hay. Chiến Bắc Liệt sắc mặt âm trầm không nói một câu, tay áo vung lên, ngồi xuống tọa ỷ, ngả lưng, bày tay gõ gõ trên mặt bàn. Nhất thời, trong điện ngoại trừ thanh âm gõ trên mặt bàn, không còn một tiếng vang, trong phòng vốn trầm mặc, nay lại càng trầm mặc. Mai Lan Cúc Trúc quỳ trên mặt đất, run rẩy, Chu Phúc vài lần muốn mở miệng cầu tình hộ, bị Chiến Bắc Liệt cảnh cáo bằng ánh mắt, nhất thời câm như hến, không dám nói một tiếng. Hồi lâu, Thanh Mai chịu không nỏi cảm giác áp bách trầm trọng này, thử thăm dò, kêu một tiếng: “Vương gia………..” “Tốt lắm, các ngươi còn nhớ rõ ta là Vương gia, bổn vương còn tưởng rằng……….” Chiến Bắc Liệt ánh mắt sắc nhọn nhìn bốn người, tiếng nói trầm thấp: “Các ngươi đã sớm quên chủ tử của Liệt vương phủ là ai!” Bốn người nhất thời trầm xuống, đồng loạt trả lời: “Nô tỳ không dám!” “Không dám? Xúi giục mười hai thị thiếp, bịa đặt gây chuyện, gièm pha chủ tử………” Chiến Bắc Liệt nhay nhay huyệt thái dương, trầm giọng nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tự mình lĩnh phạt, về sau các ngươi đi theo Chung Vũ, Liệt vương phủ không chứa được các ngươi.” Mỗi tội danh hắn nói ra, bốn người sắc mặt tái nhợt dần, câu cuối cùng rơi xuống, cả bốn nhất thời kinh hãi, không thể tin nói: “Vương gia?” Chu Phúc bên cạnh thở dài, thủ hạ của Vương gia có ở cả ngũ quốc Chung Mặc, Chung Trì, Chung Ngân, Chung Vũ, phụ trách Sở Yến Vệ Hàn tứ quốc, vẫn chưa đuổi bốn người mà phái tới cứ điểm Chung Vũ phụ trách, đây đã là nhẹ nhàng nhất. Mai Lan Cúc Trúc đã theo Chiến Bắc Liệt nhiều năm, biết Vương gia đã quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi, khuôn mặt trắng bệch chỉ có thể lĩnh mệnh tạ ơn, hồn phi phách lạc đi ra ngoài. Đi tới cửa đồng thời dừng lại, hận ý trong mắt như dao găm bắn về phía Lãnh Hạ, như muốn chém nàng thành từng mảnh nhỏ. Nếu không vì nàng, các nàng sẽ không bị sung quân đến Hàn Quốc, cũng sẽ không biết dùng đến những thủ đoạn bỉ ổi, bây giờ chỉ vì nàng mà lại khiến cho Vương gia không để ý tình cảm nhiều năm đi theo người! “Không phục?” Lãnh Hạ nhíu mày, sắc mặt hàm chứa ngạo nghễ khó có thể nói thành lời, ánh mắt đảo qua bốn người phẫn hận, cười lạnh nói: “Ta cho các ngươi cơ hội……….” Nàng ngừng lại một chút, cằm giương lên, phượng mâu bắn ra hàn quang lạnh thấu xương, chậm rãi từng chữ từng chữ một phun ra: “Cả bốn người cùng lên!” Mai Lan Cúc Trúc nghiến răng, bàn tay gắt gao nắm chặt thành quyền, bị thái độ cuồng vọng ngạo mạn của Lãnh Hạ làm cho giận xanh mặt. Chẳng qua chỉ là một phế vật, không có chút nội lực cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn. Thấy Chiến Bắc Liệt sẵc mặt không đổi, không có ý kiến, bốn người liếc nhau, bằng bất cứ giá nào, hôm nay không cho nàng một bài học, nàng sẽ không rõ bản thân mình là ai, ngoài danh hiệu Vương phi, nàng cái gì cũng không phải! Bốn người khóe môi gợi lên ý cười trào phúng, khinh thường nói: “Vương phi, đắc tội!” Thanh Mai trước tiên rút ra trường kiếm bên hông, Thanh Trúc theo sát, sau đó, Thanh Lan, Thanh Cúc đồng thời ra tay, bốn thanh kiếm đồng loạt chỉ hướng Lãnh Hạ, khí thế ngút trời! Trong đôi mắt hiện tia lệ khí, bốn người cùng nhảy lên, như bốn con chim ưng, tràn ngập ganh ghét đánh thẳng Lãnh Hạ! Bốn thanh trường kiếm chia ra tấn công Lãnh Hạ bốn nơi yếu hại, ra tay vô cùng ăn ý lại rất tàn nhẫn! Mà Lãnh Hạ vẫn như cũ khoanh tay, tư thái thản nhiên, trong mắt khẽ cười. Chu Phúc vô cùng hoảng sợ, Chiến Bắc Liệt vốn thản nhiên ngồi tựa lưng, cũng hơi nhíu mày, Mai Lan Cúc Trúc tập võ nhiều năm, không phải dạng công phu mèo quào gì, hắn biết Lãnh Hạ thân thủ sắc bén nhưng thảnh thơi như vậy có phải khinh địch quá không? Ngay tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Lãnh Hạ động………