Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn
Chương 350
Vô số cơn gió lạnh phất qua người hắn, Chiến Bắc Diễn nhìn văn võ bá quan lao qua hắn vọt đến trước mặt Lãnh Hạ, người nào người nấy cũng vô cùng kích động, nịnh hót không ngừng, khác hoàn toàn với hắn.
“Đệ muội đã về rồi? Đi đường có mệt nhọc không, thật sự là cực khổ, cực khổ!” Đây là Chiến Bắc Diễn.
“Vương phi a, cuối cùng cũng chờ được người về, cựu thần vô cùng nhớ a!” Đây là Tả Trung Trạch.
“Vương phi dọc đường vất vả cực nhọc, vì Đại Tần mà lao tâm khổ tứ, vi thần kính phục a!” Đây là người qua đường Giáp.
Nhìn tức phụ bị một đám người vây lấy hỏi han ân cần nịnh bợ liên tục, Chiến Bắc Liệt im lặng nhìn trời, buồn rầu a, bực tức a, không vui a……..
Tiểu Ca Dao trong lòng gặm vạt áo hắn, cười khanh khách muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu, tiểu Phượng mâu giống y Lãnh Hạ chớp chớp, ít nhiều khiến mỗ nam thoải mái hơn chút ít, hắn quay đầu lại, đang định nhắc nhở những kẻ không có nghĩa khí thấy tiền là sáng mắt kia, còn chưa kịp mở miệng.
Rầm!
Một đám người xô hắn suýt ngã, vây lấy Lãnh Hạ vui mừng phấn khởi rước nàng vào thành, Chiến Bắc Liệt đội mũ vào cho con cho khỏi lạnh, nhìn đám người đã đi xa, không khỏi nhớ lại đích tình quay về Trường An lần trước, bi kịch tái hiện a!
Này này, không phải chỉ là một phù dung bảo tàng sao?
Không khí tiết, không khí tiết a!
Trong ưng mâu bắn ra vô số dao nhỏ nhưng không hề ảnh hưởng đến đám người đang khuất dần kia, Đại Tần Chiến thần trợn mắt hồi lâu mà đều vô dụng, không thể làm gì khác ngoài yên lặng một thân một mình bay vào thành Trường An.
Sau khi về đến Liệt Vương phủ, oán khí biến thành oán linh.
Ở cửa phủ không có một bóng người, khác hoàn toàn với tưởng tượng nghênh đón nhiệt liệt của hắn, tạo phản tạo phản hết rồi, người trong phủ cũng không ra đón hắn!
“Chu Phúc!”
“Chung Thương!”
Mỗ nam hét lên, hận ngứa răng.
Rốt cuộc, thân thể mập mạp của Chu Phúc cũng xuất hiện, thở hổn hển chạy tới, không đợi Chiến Bắc Liệt nói đã tuôn rào rào, tiên phát chế nhân: “Ai nha Vương gia người về rồi sao? Về thì về thôi còn gào thét gì thế, không thấy nô tài đang bận sao? Hoàng thượng Thừa tướng văn võ bá quan đều ở đây, Vương gia a, lão nô nói này, con trai con gái có cả rồi mà sao càng ngày càng không bình tĩnh thế? Ai nha đây là tiểu chủ tử phải không, giống hệt Vương phi, lớn lên nhất định cũng sẽ là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!”
Nói xong, hai mắt chớp chớp nhìn tiểu Ca Dao làm bé cười vui vẻ, rồi lao đi nhanh như chớp.
Chiến Bắc Liệt há hốc miệng, nói cũng không kịp nói, Chu Phúc đã biến mất dạng.
Ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ: “Chung Thương!”
Vút!
Chung Thương xuất hiện trước mặt hắn.
Đại Tần Chiến thần nghẹn một cục tức từ lúc nãy đến giờ, cuối cùng cũng có thể phát tiết: “Bản vương rất thất vọng về ngươi!”
Chung Thương mặt than.
“Bản vương rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!”
Chung Thương mặt than.
“Bản vương…. Bản vương……..” Chiến Bắc Liệt tức đến nỗi nói lắp, không thể làm gì với tên thuộc hạ mặt than này được.
Chung Thương mặt than, cuối cùng cũng cho hắn một câu: “Tiểu chủ tử rất đáng yêu.”
Ưng mâu lập tức sáng ngời, Đại Tần Chiến thần bị một câu nói làm tình thương bao la của cha bộc phát, vô cùng vui mừng và đắc ý: “Cũng không xem là ai sinh, tiểu Ca Dao của ta đương nhiên phải đáng yêu rồi, đây chính là kết tinh tình yêu của lão tử và mẫu sư tử!”
Chung Thương mặt than.
Đại Tần Chiến thần nâng tiểu Ca Dao lên, nghe tiếng cười thanh thúy của bé mà rất vui sướng: “Nhất là đứa con gái này, cả ngày luôn dính lấy ta, không có cha bế liền khóc, đừng thấy nó cười ngọt như thế mà lầm, chỉ cần rời ta ra là khóc ngay! Ngươi không biết đâu, cho ăn thay tã…… Vương phi ngươi muốn làm cũng không làm được, phải là ta, không thì nó liền khóc, tối ngủ cũng phải là ta đưa nôi…..”
Mỗ nam toàn nói chuyện lạ, hoàn toàn quên mất một tên ngốc, lại càng quên một màn truy đuổi ở trong hoàng cung Nam Hàn.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy một khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, Chiến Bắc Liệt lập tức im bặt.
Phất tay một cái: “Đi xuống đi.”
Đợi Chung Thương biến mất, Chiến Bắc Liệt nhìn cái sân vắng vẻ trước mặt, ưng mâu chớp chớp, cuối cùng cũng có phản ứng, nghiến răng ken két.
Hắn muốn dạy mắng mỏ mà còn chưa kịp nói!
Cục tức vẫn nghẹn ở đó, giờ còn có xu hướng to hơn, Chiến Bắc Liệt bước nhanh về phía Thanh Hoan uyển.
Đi đến ngoài uyển liền dừng bước.
Nguyên nhân rất đơn giản, Thanh Hoan uyển rất yên tĩnh, rõ ràng là mẫu sư tử không ở đây, rất rõ ràng, hồ ly cũng không ở đây, rất rõ ràng, văn võ bá quan cũng không ở đây.
Vậy thì, cơn giận này đổ lên đầu ai đây? Đó là một vấn đề.
Trong uyển vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, Nghênh Tuyết đi ra, thấy hắn liền hành lễ nói: “Vương gia, vừa nãy Vương phi đã về, đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy người về nên đã tiến cung cùng Hoàng thượng rồi, nghe nói là Hoàng hậu nương nương rất nhớ Vương phi!”
Chiến Bắc Liệt gật đầu, lúc mẫu sư tử chờ hắn, hắn đang……
Bị Chu Phúc dạy bảo, bị Chung Thương đánh trống lảng.
“Thập Thất cũng đi?”
“Vâng, tiểu chủ tử tiến cung thăm tiểu Thái tử.”
Giao tiểu Ca Dao cho Nghênh Tuyết xong, Chiến Bắc Liệt ngửa đầu nhìn trời, đột nhiên cảm thấy quay về Trường An hình như cũng không phải là một ý kiến hay.
Trở về phòng rửa mặt thay y phục rồi nằm xuống giường ngủ một giấc.
Giấc ngủ này, ngủ suốt một ngày, đến lúc dậy Lãnh Hạ vẫn chưa về, chỉ có Chu Phúc mang đến một lời nhắn, Đại cung nữ Minh Nguyệt bên cạnh Tiêu Phượng đến chuyển lời, nói Vương phi sẽ ở trong cung mấy ngày, Chiến Bắc Liệt gật đầu, không có gì không hài lòng, dù sao đối với mẫu sư tử mà nói, Tiêu Phượng……..
Khụ… dù không muốn thừa nhận nhưng địa vị không kém hắn là bao.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, Chiến Thập Thất và Chiến Tiểu Quai hàn huyên xong cũng đã quay lại, nhưng Lãnh Hạ vẫn ở trong cung, tỷ muội tình thâm với Tiêu Phượng.
Đại Tần Chiến thần hòa thành hòn vọng thê, chờ tức phụ quay về.
Mặt trời mọc rồi lặn, chờ suốt hai ngày, hòn vọng thê này tính khó nóng nảy, lửa giận phun loạn, ai gặp liền không may.
Lúc này, xui xẻo nhất chính là Chung Thương.
Hắn đứng trước bàn, nghiêm chỉnh báo cáo: “Gia, ám vệ truyền tin về, ở cửa thành Đạc Châu từng gặp qua một người, hơi giống Nhuận, nhưng chỉ nhìn thấy một cái bóng ở xa, lúc chạy đến thì người kia đã biến mất.”
Chiến Bắc Liệt gõ gõ bàn, nâng mí mắt lên: “Hơi giống? Một cái bóng? Đã biến mất?”
Hỏi một câu, khí thế lại mạnh hơn một phần.
Chung Thương âm thầm giảm sự tồn tại của mình đến mức thấp nhất, yên lặng nguyền rủa hai huynh đệ Mục Thiên Mục Dương, thông báo một câu như vậy xong chạy luôn, ném cho hắn nhiệm vụ gian nan này, không thấy mấy hôm nay, gia chờ Tiểu Vương phi đến xanh cả mắt sao?
Hai người này, rất tiện!
Chiến Bắc Liệt chậm rãi đứng lên, nhìn sắc trời tươi đẹp bên ngoài, càng nhìn càng thấy không vừa mắt.
Nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Chung Thương: “Ám vệ Liệt Vương phủ ta trở nên vô năng như thế từ lúc nào? Tìm có một người mà mất thời gian lâu như thế? Hơi giống? Một cái bóng? Đã biến mất? Ngươi đúng là không biết xấu hổ mới nói được thế! Ngươi nói được, nhưng lão tử không nghe nổi!”
Chung Thương cực kỳ tủi thân, trời đất bao la muốn tìm một người đâu có dễ, chỉ cần chọn đường đi hẻo lánh một tý, còn dịch dung thì có phải nói tìm là tìm được đâu, huống chi, người muốn tìm chính là Hoàng đế Đông Sở, là Đông Phương Nhuận lòng dạ thâm trầm, nếu hắn ta muốn trốn thì ai tìm được.
Tủi thân thì tủi thân, oán giận thì oán giận, Chung Thương vẫn tuyệt đối không dám nói ra.
Nam nhân không có tức phụ bị thương không dậy nổi, chỉ có hai chữ: Chịu đựng.
Chung Thương an ủi một câu: “Gia, nếu người và Tiểu Vương phi muốn trốn, Đông Phương Nhuận cũng không tìm được.”
Chiến Bắc Liệt nghe câu này xong liền nhìn thẳng vào mặt Chung Thương, làm khuôn mặt than của hắn suýt thì vỡ nát: “Ngươi so sánh ám vệ Liệt Vương phủ với tên nhãi lừa gạt xảo trá đấy?”
“Gia thuộc hạ lập tức ra ngoài chờ tin tức của bọn họ xem có đầu mối gì không thuộc hạ lập tức đi ngay!”
Chung Thương nói một câu như tên bắn rồi lập tức chạy trốn.
Chiến Bắc Liệt giận dữ ngồi xuống, khắp người đều lộ ra khí tức khó chịu.
“Đạc Châu…..”
Trong đầu lóe lên cái gì đó nhưng lại biến mất ngay lập tức, không kịp túm lấy đã trốn mất rồi, Chiến Bắc Liệt không nghĩ nhiều nữa, cầm một quyển binh thư lên đọc.
Trời mới biết, hắn có vẻ rất chăm chú nhưng hơn nửa canh giờ rồi vẫn chưa lật nổi một trang.
Trời mới biết, trong đầu hắn đang tính toán xem đã bao nhiêu ngày rồi?
Trời mới biết, nhớ tới cái này, Đại Tần Chiến thần nhiệt huyết dâng trào, máu sói sôi trào, tý thì tự làm bỏng mình!
Một lúc sau, hắn gọi: “Vô Ảnh.”
Một bóng đen xuất hiện, hành lễ: “Gia.”
Vô Ảnh là thống lĩnh của tất cả ám vệ, kể cả năm người Chung Thương, năm người kia phụ trách cứ điểm ám vệ ở năm nước, còn Vô Ảnh thì phụ trách chung, Chiến Bắc Liệt ở đâu, hắn sẽ ở đó, vô tung vô ảnh, rất ít khi hiện thân.
“Hôm nay Vương phi làm gì?”
Khóe miệng Vô Ảnh giật một cái, âm thầm rơi lệ chua xót vì bản thân, một thống lĩnh ám vệ giờ lại lưu lạc đến mức đi theo dõi Tiểu Vương phi.
“Gia, sáng sớm hôm nay Vương phi lại mặc cái bộ đồ kia, chạy bộ trong cung.”
Nhớ lại lần đầu tiên mẫu sư tử mặc bộ quần áo bó kia đi chạy bộ, mỗ nam cong cong khóe môi, trong mắt xẹt qua ý cười mềm mại, nhoáng một cái, đã sáu năm!
“Ừm.” Ý là tiếp tục.
“Khụ…. buổi trưa, uống rượu với Hoàng hậu nương nương ở Ngự hoa viên.”
Mỗ nam hơi ngẩng đầu lên, nắm chặt binh thư trong tay, mày kiếm cau lại, nghĩ một lát rồi cũng trở lại bình thường, may mà mẫu sư tử ngàn chén không say.
“Bây giờ?”
“Bây giờ vẫn còn đang uống, tiểu Thái tử cũng đến……”
Còn chưa dứt lời, một cơn lốc đã quét qua, Vô Ảnh mờ mịt nhìn xung quanh, trước mặt làm gì còn Vương gia nhà hắn nữa?
Bất đắc dĩ, ngửa mặt lên trời, rơi lệ, thở dài: Gia a, tiểu Thái tử mới năm tuổi a!
Thật ra là Vô Ảnh hiểu lầm, mỗ nam nhân kia không phải chỉ toàn ghen, dù sao sau nhiều năm bị tên nhóc kia đoạt tức phụ, hắn đã có rèn luyện to lớn với vấn đề ghen này, chỉ là…….
Nếu Chiến Tiểu Quai đến đó, mẫu sư tử lại là sư phụ, nhất định sẽ không về ngay được, phải dạy đồ đệ học vấn, phải dạy đồ đệ công phu, hơn nữa tiểu tử kia chẳng những không thân thiết với Tiêu Phượng mà lại thân thiết với Lãnh Hạ hơn, không chừng còn quấn lấy Lãnh Hạ muốn nàng ở thêm vài ngày.
Như vậy, tính phúc của lão tử chẳng phải không còn sao?
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
35 chương
125 chương
12 chương
32 chương