Cuồng Ma Tà Hoàng: Thần Phi Nghịch Thiên Hạ
Chương 2 : Đệ Nhị Phán Hạ (2)
Đệ nhị Phán Hạ giữ chặt vị trí của mình, kiểm soát máy bay, khó khăn duy trì độ cao dòng xoáy, hiện giờ cô, hoàn toàn không biết được bên trong trang viên Mục Lặc Phỉ Nhĩ, Đệ nhất Huyền Lăng và Đệ ngũ Quý Thanh đang bàn luận, cô cũng sẽ không biết được một âm mưu đang được sắp đặt mục đích nhằm vào cô...
Trên khuôn mặt khác thường đầy khiêu khích hiện ra một chút ý cười sáng tỏ, cô rất thích cảm giác nắm bắt được số mệnh. Vì chỉ có không ngừng nỗ lực trong khó khăn gian khổ, trong lòng cô, mới cảm thấy chân thật, dạt dào và bình thản.
Cô là nữ sư phụ một đời đấng sáng thế trong số những phụ nữ, đấng sáng thế "đoàn lính đánh thuê tâm huyết" như truyền thuyết về Thiết Huyết đoàn xưa kia, gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhĩ không ai dám xem thường, nhị tiểu thư.
"Thứ hai", không tính làm gì, đó chỉ là địa vị của cô ở gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhĩ thôi. Tên cô, "Phán Hạ", gợi nhớ về chuyện tình nhớ nhung giữa một người con gái cùng một chàng trai một đời chung tình.
Cô năm nay đã hai mươi lăm tuổi, trải qua vô số cuộc tranh đấu sinh tử, có vô số thân phận, nhưng suốt đời lại cô đơn không hề có lấy một thứ gọi là "người yêu". Nhiều năm như vậy cô chỉ sinh sống một mình, vẫn chưa tìm được chàng trai tâm đầu ý hợp.
Có lúc cô không nhịn được thầm nghĩ, cái này có phải gọi là cao thủ đơn độc hay không đây?
Đệ nhị Phán Hạ không nhịn được cười nhạo bản thân, nhưng giây tiếp theo nét mặt cô chợt biến đổi! Động cơ máy bay phát ra một tiếng vang ầm ầm cực lớn, tiếp theo liền nghe thấy một tiếng "ẦM" cực lớn, máy bay nổ tung, mà thân thể cô cũng theo máy bay mà tan xác.
Trước lúc chết, cô thấy linh hồn của mình đang mỉm cười.
Cô dùng thời gian hai mươi lăm năm để trải nghiệm hết thảy cuộc sống, nắm giữ được rất nhiều thứ mà người người ngày ngóng đêm mong. Bây giờ cô lại dùng tính mạng mình kết thúc để giải thích cho mọi thứ đã làm ra trước kia.
An Uyển Tâm, mẹ của con, một đời của mẹ đến cùng có đáng hay không?
Phán Hạ, Phán Hạ, hai người gặp nhau vào mùa hè, sau mười năm xa cách nhau, người chờ mong mùa hè cả đời, nhưng cũng chỉ có thể phí thời gian cả đời chờ đợi mà thôi.
Máy bay gặp rủi ro tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, một đời chiến hạm chuyên dụng Mục Lặc Phỉ Nhĩ nếu anh ta không toan tính thì ai có thể dám giở trò động vào chứ?
Vào thời khắc tôi biến mất thì tập thể gia tộc Mục Lặc Phỉ Nhĩ lại chúc mừng, còn ở thế giới dưới đáy vùng trung tâm vẫn có một người chờ đợi cô, đang khóc sao?
...
...
Đau quá! Rất đau! Từng thớ da thịt trên người kịch liệt đau rát.
Đệ nhị Phán Hạ nhíu mày, mở hai mắt ra, đập vào mắt là một tòa viện lạnh lẽo hoang vu.
Viện hoang vu kèm theo vài loại cây thấp bé được trồng cùng với mấy đóa hoa loa kèn rất bình thường, làm nổi bật phong cảnh hoang vu trong viện, mấy đóa hoa loa kèn kia lại hờ hững lười nhác nở ra. Đóa màu đỏ tía tự cho là thanh cao kia dần dần suy sụp, cuốn hoa con bị bỏ đi lúc này có chút bi thương hiện lên.
Một vại nước bị nứt một miệng lớn, có lẽ là bị giập vỡ lâu rồi, vết nứt khô cằn bị ánh nắng vàng chiếu xuống phía sau hiện ra.
Ngoài ra, còn có một "bà thím" trước mặt cô lớn tiếng mắng nhiếc.
Viện hoang vu, "bà thím" chửi rũa...
Máy bay nổ tung, Mục Lặc Phỉ Nhĩ vô tình...
Tự động đem cái bà nào đó đang líu ra líu ríu bỏ ngoài tai, chỉ xem đó là một con chó đang tức giận sủa mà thôi.
Không để ý đến cái người đang đùng đùng tức giận nào đó, Đệ nhị Phán Hạ cúi đầu nhìn thân thể bị thương của mình.
Thân thể gầy yếu suy nhược như xác chết cùng quần áo rách rưới, cái miếng vải dính đầy máu do xây xát đầy lỗ hỏng này đã không thể gọi là "quần áo" nữa rồi. Máu đỏ tươi không kiêng kị mà không ngừng chảy ra từ thân thể gầy yếu suy nhược, tỉ mỉ mà chăm chú quan sát lại, chỉ thấy mấy chỗ vết thương máu đã đọng lại, chắc hẳn là thân thể này đã từng bị thương rất nhiều rồi.
Đệ nhị Phán Hạ, người cũng đã từng trải qua nhiều cảnh tượng hoành tráng, đối với tình trạng trước mắt đương nhiên vẫn là tiếp nhận.
Cô đã sớm không để ý sống hay chết, cũng không để ý rốt cuộc mình là ai, càng không đi để ý ngày mai mình sẽ thế nào. Cái chết đến cô cũng sẽ không chống cự, mà lúc có thể được sống thì đương nhiên cô sẽ cố gắng sống sót.
Chuyện tình xuyên qua này, dưới cái nhìn của cô kỳ thực rất bình thản.
Truyện khác cùng thể loại
467 chương
85 chương
71 chương
84 chương
72 chương
131 chương