Hiện tại mọi người nhất định đều cho rằng cậu điên rồi! Như vậy cũng tốt, cậu có thể vĩnh viễn chìm vào dư âm của giấc mơ đó, không cần để ý bất luận kẻ nào, cũng không cần ai phải quan tâm… Giương mắt nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, vẻ mặt Khải Nhạc điềm nhiên, không ai biết rõ trong lòng của cậu đang suy nghĩ cái gì, có lẽ cái gì cũng không nghĩ đi! Không thấy Khải Nhạc trả lời, Ô Nạp Tư cũng không cảm thấy ngạc nhiên, bởi vì hắn biết không thể nóng vội, hắn đang đợi, đợi Khải Nhạc từ trong mộng kia tỉnh lại, dù sao hắn cũng không hi vọng Khải Nhạc lại bị kích thích mà làm ra những chuyện không cách nào tưởng tượng được. “Khải Nhạc! Cậu không muốn đi ra ngoài cũng được. Vậy tôi bật tin tức cho cậu xem nha?” Biết rõ không được đáp trả, Ô Nạp Tư vẫn cứ hỏi Khải Nhạc không một chút phản ứng, bác sĩ đã từng dặn dò qua, hãy tận lực ở bên cậu thật nhiều, để cậu từng chút tiếp nhận hiện thực, cùng cậu nói chuyện phiếm, nghe radio hay xem tivi... Bởi vì đây phòng bệnh đặc biệt, cho nên cơ sở vật chất đều rất đầy đủ, Ô Nạp Tư mở kênh tin tức mà mỗi ngày đều cùng Khải Nhạc xem. “Xin chào mọi người đang xem tin tức, vị trí hiện tại là lưu vực biên giới Giza Sông Nile, sáng hôm nay, các nhà khoa học đã đào được một pho tượng tại đây, theo đo đạc, thân tượng dài vỏn vẹn 11m, nặng 340 tấn, là pho tượng nhỏ nhất từ trước tới nay từng đào được, mà điều làm cho các nhà khoa học khó hiểu nhất chính là pho tượng này bia chỉ được tạc bằng bằng đá, thân tượng đã có vài khe hở, phía trên được điêu khắc chữ viết cũng khá là đơn giản, nhưng lại cơ hồ không cách nào phân tích rõ được, các nhà khoa học suy đoán có khả năng pho tượng này là của Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ, bởi vì Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ trong lịch sử vẫn là chỗ trống, nếu như đúng như các nhà khoa học suy đoán thì điều này chính là điều đột phá trong giới nghiên cứu Ai Cập cổ đại, cũng chính là…” Lúc nhìn thấy tin tức này Ô Nạp Tư vốn định lập tức đổi đài, cũng vì nhìn Khải Nhạc đang chuyên chú khiến hắn một hồi ngây ngốc. Ánh mắt Khải Nhạc như lập tức sáng lên, yên lặng nhìn kỹ màn hình, cho dù đã chuyển qua tin tức tiếp theo cũng không nháy mắt… Đây là lần thứ nhất sau ba tháng hắn nhìn thấy bộ dạng Khải Nhạc có một chút dao động, mặc dù nhìn như là hiện tượng tốt, nhưng mà không biết cậu lại đang nghĩ việc ngốc gì nữa! Khải Nhạc cũng là bởi vì quá mê luyến Ai Cập cổ, mới trở nên khác thường như vậy, thật hi vọng tin tức này không kích thích đến cậu! “Ô… Nạp tư…” Lúc này, Khải Nhạc như kỳ tích mà chậm rãi quay đầu nhìn Ô Nạp Tư bên cạnh, thần sắc bình thản, ánh mắt không hề ngốc trệ đờ đẫn, mà là tràn đầy chờ mong cùng khẩn cầu, mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn nghe được, làm cho Ô Nạp Tư nghẹn họng nhìn chăm chăm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong ba tháng Khải Nhạc chịu mở miệng nói chuyện mà không có biểu hiện hành vi thác loạn. “Khải Nhạc! Là cậu đang gọi tôi sao?” Ô Nạp Tư không thể tin đưa mắt nhìn Khải Nhạc, run rẩy mà hỏi, chẳng lẽ… Khải Nhạc đã bình phục rồi sao? Không lên tiếng, Khải Nhạc chỉ nghênh nhìn Ô Nạp Tư nhẹ nhàng gật gật đầu. Ô Nạp Tư một hồi cuồng hỉ, tâm tình kích động không thôi, cầm chặt tay phải không bị thương của Khải Nhạc, bức thiết nói: “Khải Nhạc! Thật tốt quá, cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện rồi, cậu…” “Đưa tôi đến biên giới Giza đi!” Trái ngược với Ô Nạp Tư đang hưng phấn, Khải Nhạc nhàn nhạt cắt ngang lời hắn nói. Toàn thân không tự giác mà khẽ giật mình, Ô Nạp Tư cảm thấy hơi hụt hẫng, không nghĩ tới Khải Nhạc đối giấc mộng kia vẫn nhớ mãi không quên, không! Hẳn là đối với nam nhân không tồn tại kia nhớ mãi không quên, không chần chờ chút nào, Ô Nạp Tư bén nhọn mà thốt ra: “Không! Không được! Tôi sẽ không đưa cậu đi hết! Từ lần trước sau khi đưa cậu trở về, cậu liền trở nên… Trở nên… Dù cậu nói cái gì câu trả lời vẫn là không…” Lời Ô Nạp Tư vừa nói liền bị hành động của Khải Nhạc lập tức cắt đứt, hắn khiếp sợ trừng mắt nhìn miếng thủy tinh trong tay Khải Nhạc, giờ phút này chính cậu đem miếng thủy tinh sắc bén tiến đến cổ của mình. “Khải Nhạc! Cậu…” “Cầu xin cậu hãy đưa tôi đến đó đi…” ngữ khí Khải Nhạc mặc dù là cầu khẩn, nhưng ánh mắt của cậu lại rất kiên định, nước mắt trong hốc mắt cũng bắt đầu lập loè: “Xin cậu…”