Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 428 : Xông Tới Cửa

“ Bụp bụp!” mấy tiếng đột nhiên vang lên trong phòng, ông Mã còn chưa kịp nhìn rõ diện mạo người đến, thì đèn trong phòng toàn bộ tắt hết rồi, dây nối cameras trong phòng cũng toàn bộ bị cắt đứt. - Chuyện gì thế này! Vương Bá đà tử lập tức bắn lên từ ghế sô pha, trốn ở đằng sau ghế sô pha, dùng gối kê trên ghế sô pha chắn ở đầu, để tránh bị người đến dùng súng bắn trúng. Trần Tam Béo và thanh niên răng vàng cũng nhất thời phản ứng, đều trốn sau ghế sô pha, không dám lên tiếng, bọn họ không rõ người đến đây vì ai. Mặt đen cao gầy và ông Mã cùng đứng lên, ông ta cũng lấy súng lục từ trong lòng ra, cùng ông Mã dựa lưng đến phía sau ghế sô pha. - Các vị sao lại sợ hãi như vậy, tôi không có ác ý, chỉ là muốn tham gia cuộc đấu giá thôi, tôi thấy cô gái kia diện mạo không tệ, cảm thấy dùng để hưởng thụ một chút hẳn sẽ rất thích thú, chỉ là không muốn cô ấy rơi vào tay chó của mấy vị mà thôi. Trong bóng đêm trong phòng người đó tiếp tục cười nói, giọng nói này làm ông Mã chau mày, bởi vì âm thanh không giống như truyền đến từ nơi nào đó, mà là tràn ngập toàn phòng, từ chất giọng mà phán đoán, hẳn là người trẻ tuổi, nhưng thiết bị quay phim, đèn đều bị làm hư rồi, ông ta nhìn không rõ người đó trốn ở đâu. Mặt đen cao gầy thấp giọng nói với ông Mã: - Ông Mã, ông mau gọi thuộc hạ của ông vào đây, tên này không đơn giản đâu! Ông Mã trong bóng tối gật đầu, tìm di động ra, “Bốp”, trong bóng tối đột nhiên không biết từ đâu nhảy ra thứ gì đó, trong nháy mắt đem di động của ông Mã đánh rớt, trượt vào trong bóng tối, màn hình tinh thể lỏng sớm đã tắt, bây giờ phòng tối đen một mảnh. - Điện thoại của ông Mã cũng thật xịn nha, chậc chậc, điện thoại Nokia hạng sang, không tệ không tệ điện thoại này thuộc về tôi, sim của ông tôi trả ông! Âm thanh trong bóng tối như ác quỷ, ông Mã nghe đến dựng tóc gáy, “A!” ông ta còn suy nghĩ lung tung, trên mặt đột nhiên bị thương nặng, một thứ như mảnh vỡ nhỏ, tự nhiên đâm vào mặt phải của mình, đâm vào trong thịt, máu tươi chảy ròng, đau đến ông ta nhe răng nhếch miệng. - Rốt cuộc là ai! Ra đây cho tao! Ông Mã không thể tỏ ra nho nhã nữa rồi, sự đau đớn dữ dội làm ông ta sắp ngất đi. Mấy người khác trong phòng đều không dám lên tiếng, Vương Bá đà tử nhát gan nhất, sau khi nghe tiếng kêu thảm của ông Mã, bây giờ đang sợ tới ôm gối trốn sau ghế sô pha run lên. Trong lòng Vương Bá đà tử thầm nghĩ, tên này rốt cuộc là ai, từ tiếng kêu thảm của ông Mã phán đoán ông ta nhất định bị thương không nhẹ, bảo vệ câu lạc bộ này Vương Bá đà tử rất rõ ràng, ở Linh Sơn là nhất, chỉ một tầng đã có mười mấy tay bảo vệ chuyên nghiệp, khi mình bước đến lầu hai, cũng thấy có hai mươi mấy bảo vệ, chỉ là mấy chục người đã hơn hai mươi mấy anh em của mình rồi, người đến đây có thể dễ dàng vào phòng này, còn làm cameras, đèn các loại hệ thống hỏng hết, thực lực không thể tưởng tượng được. Xem ra hắn tới đây vì ông Mã, hy vọng đừng liên lụy đến ta, nhà của ta còn hơn một triệu chưa xài, nếu mà tính theo số lần “nã pháo” còn có thể chơi được bảy tám năm, xin đừng lấy đi tính mạng bé nhỏ của tôi! - Ha ha, ông Mã gấp cái gì, nửa đêm ông gào thét ở đây, không sợ dụ ma quỷ đến sao! Người đó cười hi hi, ông Mã đột nhiên cảm thấy mình hô hấp khó khăn, trong đầu “Oanh” nổ một tiếng, sau đó thân thể mình giống như bay lên, một cái tay to bóp lên cổ của mình, mình cũng bị người đó ném tới dưới màn hình. - A! Mặt đen cao gầy đột nhiên mất chỗ dựa, mới phát hiện ông Mã ở phía sau đột nhiên biến mất, sợ đến xém la to lên, nhưng may là anh ta thông minh, biết người đó rất mạnh, cố nén sợ hãi trong lòng trốn sau sô pha, không dám thở mạnh. - Ha ha, ông Mã hình như chảy máu rất nhiều, , phải mau đưa bệnh viện, hình như bị thương ở mặt, sợ lần này sẽ hủy dung! Ai, thật ngại quá, vừa mới tắt đèn, tôi cũng nhìn không rõ, làm sao biết làm ông bị thương chỗ này! Người đó thản nhiên cười nói, hất ông Mã lên, ông Mã đập mạnh vào trên màn hình tinh thể lỏng, “Ầm” một tiếng vang lớn, màn hình tinh thể lỏng “Rầm” một tiếng nát ra, đập vào người ông Mã. Phụt! Máu tươi phun ra từ miệng ông Mã, ông ta đã tái mét rồi, trong lòng tràn ngập hơi thở chết chóc, thần chết đến rất gần. “ Má ơi, xảy ra chuyện gì vậy, ta đến để chơi gái, sao tôi lại xui xẻo đến vậy!” Trần Tam Béo trốn sau sô pha không ngừng run lên, sắc mặt trắng bệch, xém chút nữa tiểu ra quần, tiếng kêu thảm thiết vừa rồi của ông Mã, tiếng nứt màn hình tinh thể lỏng, còn tiếng ông ta phun máu, Trần Tam Béo nghe rất rõ ràng, càng làm người ta sợ là phòng này là không gian kín, tiếng đều có hồi âm, làm người ta nghe tới toàn thân phát sợ. “Người đó rốt cuộc là ai, hắn lợi hại vậy, xem ra ta phải mau chuồn thôi, nếu không sẽ chết ở đây!” Trong lòng thanh niên răng vàng cũng sợ, anh ta ló nửa cái đầu ra sô pha, vị trí bây giờ của anh ta cách cửa phòng gần nhất, khoảng ba mét, cửa phòng bị khóa, không thấy tí ánh sáng, nhưng thanh niên răng vàng dựa vào trí nhớ, đang tính toán khoảng cách và khả năng chạy trốn của mình, anh ta đang chờ đợi cơ hội, khi người đó ra tay với mấy người khác, thì chính là thời cơ tốt để anh ta bỏ chạy. - Mày, mày rốt cuộc là ai. Ông Mã đang ở đống tinh thể lỏng nát vụng định giãy dụa bò lên, bất đắc dĩ phần chân phần eo đều vừa mới bị đập thật mạnh, muốn bò cũng bò không nổi. Người đó cười hi hì, trong bóng tối bước đến trước mặt ông Mã nói: - Tôi là ai không quan trọng. Dứt lời hắn cúi người đến tai ông Mã thấp giọng nói: - Quan trọng là Vũ Đại Nhi! Ông Mã vừa nghe, thân mình cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, cà lăm mà nói: - Mày, mày là người, người nhà họ Vũ? Người đó dĩ nhiên là Tiêu Thần, ở VoIP trấn Song Lâm nghe được tin tức không rõ ràng, tên tóc vàng nói là tìm người tên Mã Lục Giáp (Malacca) như đó, còn nói là hội hộp ở chỗ nam hải hay cảng đông nam gì đó, sau khi Tiêu Thần đến thành phố Linh Hải nghe ngóng một phen, bây giờ ở đây không ai tên Mã Lục Giáp, cũng không có quán ca múa Đông Nam Hải gì, nhưng có một câu lạc bộ là ca múa Đông Nam Hải Âm, ông chủ của câu lạc bộ là Mã Liễu Giáp, chính là ông Mã đây, vì thế Tiêu Thần xông tới cửa. Bốp! Một tiếng nhỏ đột nhiên vang lên, thanh niên răng vàng trốn sau ghế sô pha đột nhiên xông lên, thẳng hướng đến cửa phòng