Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 398 : Nước mắt đau lòng

Chuyến du lịch Long Tuyền sơn trang ba ngày của lớp 12/7, đến hôm nay sẽ kết thúc. Trước khi rời đi, là chủ nhân của sơn trang, Long Vũ Sinh tự mình tiếp đãi những học sinh này, khiến cho những học sinh này rất là cảm động. Đồng thời tặng một vài đặc sản của sơn trang, kỳ thật cũng không phải là đặc biệt gì, chỉ là một ít nấm dại trong núi Long Tuyền và mấy con chim trĩ, nhưng điều này cũng đủ để khiến những học sinh này cảm kích rồi. Buổi sáng hơn tám giờ, Long Tuyền sơn trang phái ra một chiếc xe buýt, phụ trách đưa các học sinh lớp 12/7 về Lĩnh Hải. Trên xe buýt, Tiêu Thần vẫn cùng Cao Thi Nhu ngồi ở một dãy ghế, chẳng qua lúc này trước mặt bọn hắn đã đổi thành Ôn Thông và Lương Yến Yến rồi, Đường Diệm Vân thì với Phùng Tiểu Phương cùng nhau ngồi ở dãy đầu, không hề nói chuyện với Tiêu Thần. Có lẽ là chơi ba ngày xong, mọi người đều hơi mệt, hơn nữa bây giờ còn là buổi sáng, trạng thái buồn ngủ của mọi người vẫn chưa qua đi, điều này khiến cho lộ trình gần hai tiếng của xe buýt, trên xe không hề có tiếng nói chuyện nào lớn. Tiêu Thần tuy rằng rất hận Đường Diệm Vân, nhưng vẫn còn nhiều tâm tư, đem vài tia Cầm Long chân khí mon men tới cạnh nàng, vốn là tính nghe lén một chút Đường Diệm Vân và Phùng Tiểu Phương nói chuyện, nhưng bây giờ hai người này căn bản không có nói chuyện. Bạn học Phùng Tiểu Phương ở bên cạnh Đường Diệm Vân ngủ khò khò, Đường Diệm Vân muốn tìm cô thì thầm mấy lời, cũng không có cơ hội rồi. Mười giờ sáng, xe buýt lái vào khu Ngũ Hoàn thành phố Lĩnh Hải, lái xe rất cẩn thận, dựa theo nhà mỗi học sinh xa gần trên lộ trình, vạch ra một tuyến đường, đem mỗi một học sinh đều theo thứ tự đưa đến nơi gần nhà nhất. Lương Yến Yến sống ở nhà bác, ở khu Tứ Hoàn, cô xuống xe trước, khi sắp xuống xe đánh tiếng chào hỏi với người trên xe, lại khá là có thâm ý nhìn nhìn Tiêu Thần, nhìn nhìn Đường Diệm Vân, nhìn nhìn Cao Thi Nhu, cũng không nhìn ra cái gì kỳ quái. Chỉ là khẽ thở dài một cái, sau đó liền xuống xe. Nhà Cao Thi Nhu ở khu Đông Thành, khi cô xuống xe, trên xe đã không còn bao nhiêu người rồi, chỉ còn lại Đường Diệm Vân, Tiêu Thần cùng ba bạn học khác. - Đến nhà gọi điện thoại cho anh Tiêu Thần vẫy tay hướng Cao Thi Nhu dưới xe nói, bởi vì vị trí nhà Cao Thi Nhu cách xe buýt vẫn còn đoạn đường mấy phút, Tiêu Thần vẫn là có chút không yên lòng. Cao Thi Nhu cũng nhiệt tình vẫy tay, lớn tiếng nói: - Anh yên tâm được rồi, em sẽ về đến nhà an toàn. Tiếng hai người ấm áp hỏi han lẫn nhau, cũng đương nhiên truyền vào trong tai Đường Diệm Vân, chẳng biết tại sao nàng cảm thấy rất sốt ruột, trong lòng tựa như có một con sâu nhỏ đang chui tới chui lui, chui tận trong thịt, chui vào trong mạch máu, tóm lại loại cảm giác này rất khó chịu. Nhưng cô cũng chỉ có thể cố nén, không để cho mình lên tiếng, lúc trước khi rời khỏi Long Tuyền sơn trang, cô đã âm thầm quyết định, phải xử lý thỏa đáng quan hệ giữa mình và Tiêu Thần. Mình và hắn dù sao cũng là quan hệ thầy trò, dưới dư luận thời nay ở quốc gia này, chắc là sẽ không được cho phép đâu. Tiêu Thần lần đó phẫn nộ mà bày tỏ với cô, cô quyết định vĩnh viễn chôn vào trong lòng, quyết sẽ không để “hạt giống” không được xã hội chấp nhận kia nảy mầm. Chỉ là quyết định của cô, có thể hữu dụng hay không, thì chỉ có trời mới biết được. - Không nghĩ tới người trẻ tuổi bây giờ còn rất biết quý trọng tình cảm nha, ha hả, thật sự là rất khiến người ta vui mừng. Không nghĩ tới vào lúc đó, nam tài xế trung niên lái xe, lại đột nhiên lấy một thanh âm không lớn không nhỏ nói một câu như vậy, ngồi ở hàng ghế đầu lỗ tai Đường Diệm Vân cũng coi như sử dụng tốt, một câu này vừa hay bị cô nghe vào trong tai. Con sâu ở trong lòng kia, dường như đột nhiên trở nên càng hoạt bát, Đường Diệm Vân cảm thấy cực kỳ khó chịu, trong lòng giống như lại nổi lên một mồi lửa, đang thiêu đốt ruột gan, nấu chín máu của mình. Nước mắt trong mắt đột nhiên liền chảy ra, Đường Diệm Vân muốn ngăn cũng ngăn không được, may mà nước mắt nhỏ lên quần áo của cô, cũng không có bị người bên cạnh phát hiện, Phùng Tiểu Phương sớm đã xuống xe rồi, nhà cô trú tại một nơi rất gần ngoài rìa thành phố Lĩnh Hải. - Mình sao thế này? Đường Diệm Vân trong lòng mờ mịt nói: - Chẳng lẽ ta thật sự yêu Tiêu Thần rồi sao? - Không, tuyệt đối không phải như vậy, có lẽ là mình nghỉ ngơi không đủ, thể lực có chút quá giới hạn thôi. Đường Diệm Vân cô không dám nghĩ đến phương diện nào đó, cô chỉ có thể dùng một vài lý do mà ngay cả mình cũng không thể nào tin để lừa dối chính mình, bởi vì cô thật sự cảm thấy mình không thể thừa nhận tất cả những điều đó, hiện thực và lý tưởng chênh lệch rất lớn. Mười phút sau, xe dừng tại góc rẽ của một con phố, lái xe quay đầu cười nói với Đường Diệm Vân: - Cô Đường, tới chỗ cô rồi. - Ô, vâng, làm phiền chú rồi. Đường Diệm Vân có chút ngơ ngác đáp một câu, cầm lấy túi đồ của mình liền đi đến cửa xe, cô thậm chí không dám quay đầu nhìn Tiêu Thần một cái. Tiêu Thần thấy Đường Diệm Vân đứng dậy, liền vẫn chú ý cô, hắn thậm chí có chút hối hận chính mình hôm qua nói lời giận dữ đó với cô, nhưng hiện giờ Đường Diệm Vân thậm chí nhìn cũng không nhìn mình một cái, chào cũng không chào một cái, liền xuống xe. Điều này làm cho Tiêu Thần có chút tức giận, trong lòng tự nhủ không phải chỉ nói vài câu ra vẻ sao? Đến mức như vầy sao! “Hứ! Có cái gì đặc biệt, ông đây thật sự là không lãng phí thời gian với cô thêm nữa! Dựa vào một thân bản lĩnh Tiêu gia này, cùng bộ dạng điển trai ngời ngời lay động trời đất này, ta cũng không tin tìm không thấy người tốt hơn so với Đường Diệm Vân cô!” Tiêu Thần trong lòng hung hăng hừ nói, hắn là một người đàn ông, hơn nữa năm nay mới mười tám, bất luận từng giết bao nhiêu người, từng tham gia bao nhiêu nhiệm vụ đẫm máu, trong loại chuyện tình cảm này, hắn cũng coi như là một người hành xử cảm tính. Bị người mình thích coi thường như vậy, đều sẽ có một loại cảm xúc mâu thuẫn và phẫn hận. Mắt thấy Đường Diệm Vân vội vàng xuống xe, không để mắt đến mình, Tiêu Thần cũng lười phản ứng, lái xe cũng khởi động xe lần nữa, tiếp tục đưa bốn học sinh cuối cùng trên xe này về đến nhà. 20 phút sau, trên xe chỉ còn lại một mình bạn học Tiêu Thần, Tiêu Thần là người cuối cùng rời khỏi. Xe buýt cuối cùng thì dừng tại cửa tiểu khu nơi Tiêu Thần ở, lái xe trung niên nói với Tiêu Thần: - Tiêu Thiếu Gia, tới nhà cậu rồi. Tiêu Thần thì y quen, lúc trước trước khi đi, Chủ tịch tập đoàn Long Nhân Long Vũ Sinh đã đích thân dặn dò lái xe trung niên này, biết Tiêu Thần là bạn tốt của Chủ tịch, y cũng không dám bỏ bê. - Chú quá khách khí rồi, lần này làm phiền chú rồi, còn đưa từng người chúng tôi về đến nhà, vất vả cho chú rồi. Tiêu Thần khẽ cười nói, từ trong túi rút ra hai tờ tiền, đưa tới. - Tiêu Thiếu Gia ngài ngài đây là... Lái xe trung niên nhanh chóng đẩy trở về khó xử nói: - Ngài đây là làm gì vậy ah! Tiêu Thần mỉm cười nói: - Chú dọc đường vất vả rồi, đây là một chút tâm ý của tôi, coi như mời chú uống trà. Xe của tài xế trung niên lái tương đối ổn, hơn nữa đối với các bạn học của mình chiếu cố như vậy, từng người đều đưa đến cửa nhà hoặc cách đó không xa, chỉ với một phần tâm tư tế nhị này, Tiêu Thần cũng cần phải cho chú ấy chút tiền tip gì đó.