Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 397 : Cuộc nói chuyện của hai người say

Một giờ sau, trong phòng Đường Diệm Vân và Lương Yến Yến. Bốn lon bia Blue Ribbon dung tích lớn, đã bị hai cô uống cho chỉ còn được mỗi người một ngụm nhỏ, mặt hai nàng đều đỏ ửng, đều là kiểu nữ giới uống rượu là đỏ mặt, trong bốn chai Blue Ribbon, có hai chai rưỡi là Đường Diệm Vân uống, Lương Yến Yến chỉ uống hơn một chai, nhưng mà đây cũng đã là tới cực hạn mà cô có thể thừa nhận. Đường Diệm Vân cũng chẳng tốt gì, nàng bây giờ cũng cảm thấy nằng nặng trong đầu, trước mắt còn có những hoa là hoa, cả người nằm sấp trên sô pha, cũng đã khá say rồi. Uống bia bình thường không làm người ta say được, cho dù là học sinh, hiện giờ ý thức trong đầu Lương Yến Yến vẫn còn, nhưng cô nói năng tỏ ra có chút không suy nghĩ rồi, chắc chắn bây giờ đầu óc cô cũng không tự chủ cho lắm. - Chị Diệm Vân, sao em luôn cảm thấy chị có chút ý tứ với Tiêu Thần của lớp chúng ta thế, có thể nói với em không? Cô cũng lười vòng vo với Đường Diệm Vân, trực tiếp nói ra thắc mắc trong lòng mình. Đường Diệm Vân vừa nghe Lương Yến Yến hỏi như vậy, không hề tức giận, mà là cười ha hả, chậm rãi nói: - Ai... Ai có ý tứ với hắn kia ... Em tưởng rằng ánh mắt chị có... có kém như vậy sao? ... Chị mới sẽ không có gì gì đó với hắn! - Thật không? Lương Yến Yến rõ ràng không tin, nghe vào tai cô, Đường Diệm Vân ngược lại giống như là cô gái nhỏ làm nũng. Cô ta với Tiêu Thần chắc chắn có chuyện gì đó, chắc chắn có, tuy là bụng rất trướng, nhưng đầu óc bạn học Lương Yến Yến vẫn tỉnh táo ah. Đường Diệm Vân vẫy vẫy tay, vỗ lên vai Lương Yến Yến, cười lạnh nói: - Đương nhiên là thật rồi! Hắn tưởng hắn là ai chứ, chị mới chẳng thèm quan tâm hắn áh! Trên đời nam nhân tốt rất nhiều, chị sao phải ép mình giống như ‘không có trâu bắt chó đi cày’, cuống lên đi tìm hắn chứ! - Chị Diệm Vân tỷ em nhớ là chị dường như từng nắm cái kia của hắn... cái thứ kia áh... chẳng lẽ... chẳng lẽ trong lòng chị không có cảm giác không bình thường sao? Lương Yến Yến nhỏ giọng hỏi, thấy Đường Diệm Vân như vậy, đích xác là say không nhẹ, xem ra tối hôm nay chắc chắn có thể moi ra không ít bí mật, ha hả, rượu này hôm nay uống thực đáng giá... Đường Diệm Vân hừ nói: - Thế thì có gì đặc biệt! Không phải là nắm chỗ đó của hắn một chút thôi sao, thế cũng là chị coi trọng hắn áh, chuyện này nếu đổi thành thằng đàn ông khác đưa cho chị nắm cũng chẳng sao, chị chính là nữ nhân ưu tú nhất, chỉ là trong mớ ảo tưởng theo đuổi anh chàng của chị đã có mấy chục người, chỉ cần chị vẫy tay một cái, những người kia ai mà không ngoan ngoãn đến bên chị, chị quan tâm hắn làm cái gì! Lại không phải chưa từng nhìn thấy cái thứ kia của đàn ông, có gì kỳ lạ đâu! Cũng là một chú chim nhỏ bên dưới hai cái trứng, có thể có gì đặc biệt đây! Nói đến tiểu huynh đệ của Tiêu Thần, ý kiến của Đường Diệm Vân dường như vẫn rất lớn, Lương Yến Yến nghe được há hốc miệng. Bất cứ ai cũng sẽ không tin, phát ngôn này là từ trong miệng cô giáo Đường Diệm Vân Đường nói ra. “Một chú chim nhỏ bên dưới hai cái trứng?” Ách, câu này ý bên dưới thật sự là quá kiêu ngạo rồi, quá chuẩn xác rồi! Lương Yến Yến mặc dù chỉ là đã kìm lại ý muốn liếc chỗ đó của Tiêu Thần một cái, nhưng hồi tưởng đến, dường như vẫn thật sự là sự việc đó, nhưng mà chú chim kia của Tiêu Thần cũng nên tính là lớn rồi đi, còn có hai cái trứng lớn! - Chị Diệm Vân, ngươi đang hẹn hò với Tiêu Thần phải không? Lương Yến Yến thấy Đường Diệm Vân có loại dấu hiệu uống rượu vào rồi sẽ phun ra lời chân thật, tóm lại cũng không vòng vèo, trực tiếp hỏi vấn đề chính. Đường Diệm Vân nghe xong, đột nhiên ha ha phá lên cười, làm như nghe được chuyện hài hay nhất vậy, nàng cười nói với Lương Yến Yến: - Chị sao có thể hẹn hò với Tiêu Thần được, hắn rõ ràng là bạn trai của Cao Thi Nhu, chị cũng không thể cướp bạn trai của Cao Thi Nhu người ta chứ? - Vậy là chị thừa nhận chị thích Tiêu Thần rồi nha? Lương Yến Yến nhanh chóng hỏi tiếp. - Chị làm sao có thể thích hắn đây! Đường Diệm Vân thanh âm đột nhiên thấp xuống, cả người ghé vào trên người Lương Yến Yến, thì thầm nhẹ giọng nói: - Hắn dù gì cũng là học sinh của chị, mà chị là cô giáo của hắn, chị sao có thể thích hắn. - Hắn lại làm sao có thể sẽ thích chị, cho dù thích thì như thế nào, chúng ta lại không thể ở cùng với nhau. Hắn là học sinh, chị là cô giáo, hắn đã có bạn gái, hơn nữa cũng là học sinh của chị, chúng ta vĩnh viễn đều không thể cùng nhau... Đang nói , Đường Diệm Vân ghé vào trên người Lương Yến Yến ngủ luôn rồi, mà mày Lương Yến Yến thì nhíu lại, trên mặt cũng lộ ra vẻ mặt phức tạp. Nghe Đường Diệm Vân vừa nói như vậy, giống như nàng đích thực là có gì đó với Tiêu Thần, chỉ là bởi vì hai người là quan hệ thầy trò, điều này mới khiến nàng cảm thấy thương tâm như vậy Lương Yến Yến đại khái cho ra một cái kết luận như vậy, dưới một ít tác dụng của cồn, cô kiên định cho rằng, sự tình từ đầu đến cuối hẳn là Tiêu Thần súc vật này muốn bắt cá hai tay, mà Đường Diệm Vân là cô giáo của Tiêu Thần, không bao giờ đáp ứng yêu cầu của Tiêu Thần, sau đó hai người sinh ra một tí chuyện không vui, cái này mới khiến Đường Diệm Vân buồn lòng đây. - Tiêu Thần đáng chết, tên bại hoại nhà ngươi, tên háo sắc, ta nhất định sẽ không cho ngươi đạt được mục đích Lương Yến Yến trong lòng hung hăng thì thầm, loạng choạng đỡ Đường Diệm Vân giúp nàng ngả xuống giường, cô cũng thật sự là không có dư thừa sức lực, kéo qua một tấm mền phủ lên thân thể hai người, quay đầu liền ngủ. … Giống với Đường Diệm Vân, hôm qua Tiêu Thần sau khi trở về phòng, vô cùng buồn bực và rối rắm, liền đến trong tủ lạnh đem hết thảy toàn bộ rượu có thể uống tìm ra. Không biết có phải là nhân viên phục vụ đối với Tiêu Thần đặc biệt chiếu cố hay không, trong tủ lạnh ở phòng Tiêu Thần, để tám chai Blue Ribbon, còn có năm cái ly. Bia thêm rượu trắng, cho dù có là vò rượu như Tiêu Thần, cũng bị hạ gục, thế là liền ngủ ở trên sô pha. Ngày thứ hai vừa rạng sáng, trong phòng Tiêu Thần. - Móa, cuộc sống thực con mẹ nó vớ vẩn! Vừa mới mở mắt ra, Tiêu Thần liền thẳng hướng trần nhà mắng to một câu, bởi vì hắn ngửi thấy một cỗ hương vị vô cùng gay mũi. Tiêu thần ngồi dậy vừa thấy, lúc này mới phát hiện, chính mình không biết làm sao lại ngủ ở trên sô pha, trên sô pha trước bàn trà, trên sàn nhà lăn lóc bảy tám cái lon chai, đều là blue Ribbon đã uống hết sạch, mặt khác trên sàn còn nằm bốn năm cái ly. Trên sàn nhà và trên sô pha, đều dính mùi rượu, trở nên hết sức khó ngửi. TV cũng vẫn chưa tắt, lúc này trong kênh đang phát chương trình buổi sáng, khiến Tiêu Thần càng nổi giận chính là, chương trình này không ngờ là đang bán thuốc tráng dương. - Ngài chỉ cần một viên Thiên đường hoàn" liền có thể làm cho bạn gái ngài, vợ ngài lên Thiên đường, phúc âm của nam nhân, ... của nam nhân... Trên màn hình, một cô gái ăn mặc hở hang, trên tay đang cầm một hộp "Thiên đường hoàn" có vỏ màu đỏ hướng tới màn hình hết mình gây chú ý, trước mặt cô gái còn để một cái bàn, trên mặt bàn không ngờ còn cố định một mô hình dương cụ bằng nhựa, chẳng được bao lâu, đã đem một viên thuốc bỏ vào trong một cái lỗ nhỏ (giống như niệu đạo của nam nhân) ở đỉnh cái mô hình đó, tiếp theo cái mô hình giả này lại đột nhiên nảy lên... - Thiên đường hoàn, thật sự sướng ah... Cô gái đột nhiên phát ra một vài tiếng kêu ớn người. Tiêu Thần nhịn không nổi nữa, đem điều khiển TV trên bàn trà một phen đập trên mặt đất, ngoắc miệng mắng to: - Nhổ vào, ông đây hận nhất mấy thứ bán thuốc tráng dương giả này áh! Thật sự là hại người mà, nam nhân ăn vào chẳng những không dậy nổi, chỉ sợ nửa thân dưới bất lực luôn! Mắng xong, lại vươn tay tới trên màn hình, để lên chỗ hai bộ phận cao ngất của cô gái trên màn hình xoa nhẹ một cái...