Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
Chương 269 : Quân khu ngầm
Căn cứ quân sự, trên từ điển giải thích là, số lượng nhất định của lực lượng vũ trang đóng quân, tiến hành hoạt động quân sự riêng biệt, xây dựng địa khu có cơ sở thiết bị kết cấu tổ chức thích hợp.
Trong ấn tượng của Tiêu Thần, vùng đất trọng yếu của quân sự có vị trí rất đẹp, hơn nữa được bảo vệ nghiêm ngặt.
Nhưng vừa xuống xe, Triêu Thần đã trợn tròn mắt, trước mặt quả thật là một trụ sở với bức tường cao, nhưng khi bước vào trụ sở này, Tiêu Thần mới phát hiện bên trong không ngờ là một sa mạc nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy bão cát bay lên, một mảnh vàng óng ánh. Cũng không nhìn thấy một toà nhà, một cọng lông cũng nhìn không thấy, đừng nói gì đến vùng đất quân sự trọng yếu.
- Haiz! Anh phải chăng dẫn sai đường rồi phải không.
Một trận cát bay xẹt qua, Tiêu Thần thiếu chút nữa bị cát thổi vào mắt, may mà trước đó vì giả trang nên hắn đã đeo cặp kính mát.
Chiếc xe mà dẫn Tiêu Thần đến, ngay khi Tiêu Thần vừa xuống xe đã quay đầu đi, khiến Tiêu Thần đành phải đưa ngón tay giữa về phía y, Tiêu Thần cũng không có ý hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của gã lái xe kia. Phóng ra Cầm Long chân khí tạo thành một tầng chân khí chung quanh, chặn cát đá bên ngoài bay vào, móc điện thoại ra gọi cho Nguỵ Trung Quốc.
- Này, tới rồi đúng không? Tới rồi thì tự mình vào đây.
Ngụy Trung Quốc ra vẻ như đang bận bịu, giọng nói cũng mang kiểu cách của người làm quan, nếu không phải Tiêu Thần gọi lại, y lập tức đã cúp điện thoại.
- Mẹ kiếp, lão già Ngụy, tôi nể mặt anh mà tới. Anh gọi gã lính cần vụ kia dẫn lão tử đến một sa mạc chim không thèm ỉa rồi trốn mất, muốn đùa giỡn với tôi à?
Tiêu Thần cũng không có thiện ý với lời mời này, hắn vốn thấy Ngụy Trung Quốc không thoải mái lắm, nếu không vì có nhiệm vụ bên mình, hắn cũng không thèm bận tâm.
Muốn lôi kéo hả, anh mày cũng không nợ mày một cần câu.
- Cậu là Tiêu Thần phải không?
Ngụy Trung Quốc nghi ngờ hỏi.
Tiêu Thần sợ run vài giây, lập tức quát:
- Không phải tôi thì là ai chứ! Anh còn tưởng là cô bé của đảo quốc nào đến tìm anh chụp ảnh à.
- Địt mẹ! Lão già ta chưa bao giờ chơi gái ở đảo quốc, hoen ố đại huynh đệ của ta.
Ngụy Trung Quốc phải mở miệng nói một câu đùa giỡn, rất có ngạo khí của người đàn ông nước Cộng hoà.
- Vậy vẫn còn tốt.
Tiêu Thần hừ nói.
- Lão già ta bình thường chỉ thích cảnh đảo quốc, lúc còn trẻ thử qua không ít phụ nữ ở đảo quốc, đã từng phóng ra mũi tên đầu tiên bắn chết ba cô gái ở đảo quốc, bị tổ chức xử phạt, bằng không hiện tại nhân vật số một của quân khu nhất định là….
Ngụy Trung Quốc lão đầu ăn nói khá nổ, bản lĩnh cũng lợi hại.
- Mịe! Anh đức hạnh vậy mà một mình xử lý ba cô gái ở đảo quốc, một người cũng quá sức.
Tiêu Thần cũng không khách khí với gã lão đầu này, hừ nói.
- Nhanh chóng phái người đến đón tôi. Đây là địa phương khỉ gió gì, thiếu chút đã làm dơ quần áo của tôi, tôi đã tốn hàng trăm ngàn mua nó. Đến lúc các anh đền tiền cho tôi, đây đều hàng hiệu thế giới đấy.
- Cậu đợi hai phút, tôi gọi thư ký Trần đón tiếp cậu, đứng ở chỗ đó đừng lộn xộn, coi chừng giẫm phải bom ngầm, lúc đó đừng trách người khác.
Dứt lời Ngụy Trung Quốc tức giận cúp điện thoại.
Tiểu tử kia cũng dám hoài nghi năng lực của Lão Nguỵ này, xem anh mày sẽ làm cho mày hổ thẹn thế nào.
- Thật sự là một gã lão đầu quái dị! Muốn lừa lão tử coi chừng bị sét đánh trúng.
Tiêu Thần hung hăng nguyền rủa mấy câu trong điện thoại với Nguỵ Trung Quốc, tiếp theo quan sát cẩn thận chỗ trụ sở lớn này.
Trong phạm vi ba cây số, diện tích không coi là nhỏ, nhưng cũng không phải đặc biệt lớn. Nhưng khiến người kỳ quái là, không có một công trình xây dựng nào nơi trụ sở này, càng ngạc nhiên hơn chính là tường cao bao vây bốn phía của trụ sở, vì sao trong trụ sở này vẫn có bão cát nổi lên.
“Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn, Tiêu Thần sợ hết hồn, trong nháy mắt trước mắt hắn đã sụp xuống, dưới chân Tiêu Thần có một cái hố sâu.
- Mẹ kiếp, còn có cơ quan.
Tiêu Thần thầm mắng một câu, chỗ mà hắn đứng cũng lún xuống tiếp nữa.
Mắt thấy sắp rơi vào hố sâu, Tiêu Thần nhảy thẳng lên không trung, lộn vòng vài mét, vững vàng đứng ở trên đất cát.
Sau vài giây, Tiêu Thần ngạc nhiên, toàn bộ cát bụi mù mịt trong đại viện đã biến mất.
Trong hố sâu đen cũng đã sáng lên rồi hoá ra đây là một lối đi hơn mười mét vuông, đèn trong lối đi cũng sáng lên, đứng ở một bên lối đi, có thể nhìn thấy hơn mười bậc thang lầu kéo dài xuống.
Lộp cộp lộp cộc,từ trong lối đi truyền đến từng đợt bước chân có quy luật, một người có thân hình cao lớn dần dần từ bên trong xuất hiện.
Đây là một người đàn ông cao to gần hai mét, mặt thẹo, đầu hói, trong tay cầm một quả cầu màu xanh lá có kích thước giống như quả bóng rổ màu xanh biếc.
- Chào ngài, Tiêu Thần tiên sinh, tôi là Trần Tiểu Phương, là thư ký số một thủ trưởng Nguỵ, xin đi theo tôi, Thủ trưởng Nguỵ đang chờ ngài.
Gã đàn ông nói năng thận trọng, lời nói của y khiến cho Tiêu Thần cứng lưỡi.
- Gã đàn ông này là thư ký? Tên cũng ghê quá? Tiểu Phương? Chẳng lẽ đó là một ngụy nam?
Tiêu Thần liếc mấy cái, kẻ như vậy thấy giống loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hai bàn tay to của y, cũng có thể làm tốt công tác thư ký văn thư à?
- Được, đi thôi.
Tiêu Thần thản nhiên đáp một câu, liền đi theo bạn học Trần Tiểu Phương này vào đường hầm ngầm, hơn nữa ánh mắt còn đánh giá Trần Tiểu Phương, đang quan sát xem y rốt cuộc có phải là một nguỵ nam hay không.
Truyện khác cùng thể loại
439 chương
72 chương
12 chương
4 chương
107 chương