Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
Chương 268 : Mẹ nuôi
- Yên tâm đi, tôi thật sự không muốn giết bọn họ, để tiểu nhân như vậy mà vào ngục giam, tôi cũng sẽ không ngu như vậy.
Tiêu Thần cười nhạt một tiếng, đi tới trước mặt một gã đang ngất, y bị thương cánh tay trái.
Tiêu Thần dùng tay trái dựng cánh tay trái của y lên, còn tay phải mạnh mẽ lôi khớp xương phía tay trái của gã bị thương ra ngoài, “ba" một tiếng giòn nhẹ vang lên.
- A.
Gã bị thương vừa mới ngất xỉu, bị Tiêu Thần lôi kéo, lập tức đau quá đã tỉnh lại, nước mắt nước mũi cùng nhau tuôn trào.
- Tỉnh mộng rồi hả, làm cho bố mày giật mình.
Tiêu Thần nhìn gã khóc nhè một cái, gã khóc nhè muốn khóc rống, lại không dám làm, đành phải quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn nữa.
Tiêu Thần cười thoả mãn, hừ một cái khẽ nói:
- Vậy mới tốt chứ, tôi là người rất thích hoà bình, từng xém chút nữa giật giải Nobel hoà bình, đừng cho là tôi hại anh, đây là tôi ngẫu nhiên cứu anh.
Dứt lời, tay phải mạnh mẽ của Tiêu Thần đẩy lên.
- A…
Gã khóc nhè lại la lên một tiếng, nước mắt lại tuôn trào như bão táp.
- Mẹ nuôi ơi, cứu mạng à.
Gã khóc nhè là một tay đấm chuyên nghiệp khá nhát gan, khi đối diện với nguy hiểm tính mạng, đã gọi tên mẹ nuôi của y.
Gã khóc nhè cho là lúc này bất kể chạy như thế nào cũng chạy không khỏi, vị sát thần này không thể trêu.
Tiêu Thần lôi không được, bỏ rơi cánh tay trái của gã khóc nhè, kinh ngạc hỏi:
- Mẹ kiếp, mày ngay cả mẹ cũng gọi hả? Thật sự là đồ sinh súc, so với mày, tao mới biết tao thuần khiết biết bao.
- Tôi không có mẹ? Tôi gọi là mẹ nuôi của tôi được không?
Gã khóc nhè nghe vậy lập tức nổi giận, mẹ của y là một trong những người mà y yêu nhất, y làm sao làm ra những chuyện ác tâm như vậy.
- Anh ngay cả mẹ nuôi cũng làm rồi hả?
Tiêu Thần không thể không bội phục gã khóc nhè này, quả nhiên là đừng trong mặt mà bắt hình dong, mỗi người đều có một cách bảo vệ riêng, vị huynh đệ kia đẩy ngã ngay cả mẹ còn cả mẹ nuôi, thật sự là. . .
Gã khóc nhè nóng nảy, giận dữ nói:
- Tôi chưa hề làm gì với mẹ nuôi của tôi, tôi chỉ làm với con gái của mẹ nuôi của tôi. Anh không cần nói xấu tôi có được không. Mẹ nuôi của tôi và con gái của mẹ nuôi tôi lại không phải cùng là một người.
Tiêu Thần không biết chính là, mẹ nuôi của gã khóc nhè này là mẹ của bạn gái, cho nên mới nói ra như vậy.
- Cái gì! Anh ngay cả con gái của mẹ nuôi cũng làm rồi hả?
Tiêu Thần ba người đều há to miệng, vị huynh đệ này hóa ra là một thần nhân à. Mẹ, mẹ nuôi, con gái của mẹ nuôi, không ngờ cùng nhận ba người. Đây là một công trình vĩ đại biết bao.
- Không thể nào? Ồ? Gã này thật là ác tâm.
Tạ Tiểu Như cũng cảm thấy khó tin, nhanh chóng trốn sau lưng Tiêu Thần, biến thái như vậy, không thể đứng gần y, bằng không sẽ bị lây bệnh đấy.
Lưu Hằng Khôn đứng một bên cũng không khỏi giơ ngón tay cái lên với gã khóc nhè, cười mắng:
- Mẹ của anh là người có tài! Nghe nói mẹ của anh là bà Nguyệt Nguyệt, mẹ nuôi của anh là La Ngọc Phượng, con gái của mẹ nuôi của anh là chị Phụng Tiên phải không?
- Ồ? Làm sao anh biết mẹ nuôi của tôi tên là La Ngọc Phượng?
Gã khóc nhè lau khô nước mũi, thất kinh hỏi.
- Nhưng bạn gái của tôi không phải là Phụng Tiên, cô ấy tên là Quách Phù Dung.
- Oẹ
Tiêu Thần và Tạ Tiểu Như ba người đều làm cùng một động tác, cùng lúc nôn oẹ ra, gã này thật sự là ác tâm.
- Mau cút ngay cho tôi.
Tiêu Thần thật sự là không chịu nổi, gã này thậm chí ngay cả con gái của chị Phượng cũng làm, hơn nữa có một yêu sách là, mẹ nuôi gọi là La Ngọc Phượng còn có một đứa con gái là Quách Phù Dung, ách, quả là đáng ghê tởm.
- Ngươi…
Gã khóc nhè đang muốn cãi lại, vừa mới lau khô con mắt, hóa ra là vị sát thần này đâu dám nói nhiều, như nhặt được đại xá, té chạy ra ngoài.
. . .
Tiêu Thần cũng không thật sự phế bỏ cánh tay của bảy người kia, chỉ có điều tháo khớp bọn chúng mà thôi, sau khi gắn lại cánh tay của sáu người còn lại, kêu bọn chúng thuận tiện khiêng Trương Tinh Minh đi, và bảo bọn họ nói cho y biết.
- Nói cho tiểu tử này, nếu về sau còn dám dây dưa Tần Vận, tôi sẽ cắt đứt cổ của y, dùng nước tiểu của heo súc ruột của y.
Sáu người nâng Trương Tinh Minh lên nhanh chóng bỏ chạy, an ủi Tạ Tiểu Như một chút, Tiêu Thần lại lần nữa lên lầu.
. . .
Quay lại phòng, nữ hoàng Elizabeth đã ngủ rồi, hơn nữa còn ngủ chung với hoa hồNgân Ti, điều này khiến cho bạn học Tiêu Thần buồn bực một phen. Vốn hắn chuẩn bị tối nay trước tiên đẩy ngã cô, lại đẩy ngã người chị kia của cô, về sau sẽ không phiền toái.
Đáng tiếc chính là, nghênh đón Tiêu Thần là cái lạnh giá trong đại sảnh, mấu chốt chính là bên cạnh còn một người đàn ông đang ngủ, bạn học Tham Lang.
. . .
Cái cảm giác ngủ này thực là khó chịu, đêm qua bạn học Tham Lang không biết có phải đang nằm mộng xuân hay không, hơn nửa đêm luôn la hét:
- Tôi muốn Địch Á, Ny Á
Vừa sáng sớm, Tiêu Thần liền nhận điện thoại của Chủ tịch quận Nguỵ Trung Quốc, muốn hắn trước tiên đi đến chiến khu của vùng ngoại ô BJ của nước Cộng hoà.
Chiến khu nằm cách dưới chân Trường Thành Bát Đạt Lĩnh BJ không xa, là một trụ sở lớn có tường cao bao quanh phạm vi ba cây số, khi Tiêu Thần ngồi xe đến nơi này, đã bị giật mình.
Truyện khác cùng thể loại
439 chương
72 chương
12 chương
4 chương
107 chương