Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 204 : Con chó con mèo

Hai hoa hậu giảng đường tuyệt đỉnh lại thêm một đại soái đứng ở bên ngoài phòng làm việc của Tần Khác Thủ hơn mười phút, cũng không có lấy một người tới đó phản ứng một chút, người bên trong khu làm việc này, nên làm việc vẫn làm việc, không có việc gì thì đang nghiên cứu tài liệu hình ảnh hoặc máy tính. - Sao vẫn chưa mở cửa! Lâm Vũ Đình hơi mệt thở dài, chân đi giày cao gót trước trước sau sau bận rộn hơn nửa giờ rồi, đến bây giờ bàn chân vẫn chưa được nghỉ, có chút khó chịu. - Đúng vậy, làm cái quỷ gì! Dương Dao Dao oán giận nhìn xung quanh có chút bất bình, đám người kia chẳng lẽ đều là tảng đá làm nên, nhìn thấy hai hoa hậu giảng đường bọn họ ở chỗ này, dù thế nào cũng phải đưa chút nước, đưa cái ghế tới chứ. - Hai người ở đây đợi, tôi đi lấy cái ghế đến. Tiêu Thần khá thương hương tiếc ngọc vẻ đẹp yểu điệu của hai người. Con gái lại bồi hắn ở chỗ này, cũng khá khó khăn cho các cô. - Không cần, bọn tôi đứng ở đây là được rồi, cũng không phải chưa từng đứng, trước kia khi huấn luyện quân sự còn đứng một giờ! Bây giờ mới chỉ một lát, cậu xem tôi vẫn còn tinh thần đây này! Dương Dao Dao liên tục cười nói, còn đứng tại chỗ nhảy nhảy vài cái cho Tiêu Thần xem, cực kỳ đáng yêu. - Đúng vậy, Tiêu Thần, đừng coi chúng tôi là con gái thì ăn không nổi đắng! Lúc nhỏ tôi từng thu gặt lúa nước thay bà ngoại, giữa hè ba mươi tám độ, chỉ đội một cái mũ nhỏ, rất thú vị! Lâm Vũ Đình cùng cười nói, nhớ tới thời nối khố ở nhà bà ngoại vài năm, trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp, chỉ là nghĩ đến năm ngoái bà ngoại đã qua đời, ánh mắt cô lại ảm đạm. - Vũ Đình, chị sao vậy? Không sao chứ? Tiêu Thần thấy Lâm Vũ Đình đột nhiên trở nên có chút thương cảm liền vội vàng hỏi. - Đúng vậy, sao mà mắt lại đỏ như vậy? Dương Dao Dao cũng phát hiện ra vẻ bất thường của Lâm Vũ Đình, mắt to chợt lóe lên. - Ách, không, không có gì. Lâm Vũ Đình cố gắng thu lại nước mắt nói, - Chỉ là nghĩ tới bà ngoại vừa qua đời năm ngoài. - Hóa ra là như vậy. Tiêu Thần có chút thương tiếc nhìn Lâm Vũ Đình, mắt đỏ đỏ, lại cố xoay mặt đi không cho hai người thấy nước mắt trong mắt cô, là một cô gái rất kiên cười, từ hồi ức lúc nhỏ cô vừa nhớ lại có thể biết cô và bà ngoại mình tình cảm sâu nặng. - Người ở bên kia! Nhanh ra ngoài đi! Đứng ở đó làm cái gì! Mau đi ra! Tiêu Thần đang định nói vài câu an ủi Lâm Vũ Định, trong khu làm việc đột nhiên vang lên một giọng nam vô cùng chanh chua. Tiêu Thần ngẩn ra, quay đầu thì thấy một người hơn hai mươi tuổi đeo mắt kính, vóc dáng rất cao, hơn 1m8, chỉ là có chút gầy yếu, thấy Tiêu Thần quay lại nhìn, anh ta trừng mắt nhìn Tiêu Thần vài lần quát: - Nói cậu đó! Nhìn cái gì! Chưa thấy người đẹp trai bao giờ à! Mau đưa hai người kia đi, đứng ở đây khoe khoang cái gì! Tên mắt kính vừa mắng, mọi người trong khu làm việc đều dừng công việc đang làm nhìn về bên này, lúc này có vài người mắt sáng ngời, mới chú ý tới hóa ra khu làm việc này có hai em xinh đẹp vào từ lúc nào. Quá mức xinh đẹp, càng quá đáng chính là đứng bên cạnh hai em này là một gã trẻ tuổi bảnh bao, đúng là đẹp trai xứng người đẹp, khiến người đố kỵ, hâm mộ. Rất rõ ràng, loại như vị đeo mắt kính đứng trước mắt này đang vô cùng đố kỵ, đố kỵ đến nỗi không thể chịu được mà phát nổ! Ông đây, 27 tuổi, mắt thấy sắp đến hàng ba rồi, bằng cái gì mà một người cũng không có, tiểu tử này một người mang hai, hơn nữa cả hai đều xinh đẹp như vậy, quá không công bằng! - Anh nói chuyện kiểu gì vậy! Dương Dao Dao hai tay chống eo, tiến lên lý luận với anh mắt kính này, gặp qua kiêu ngạo rồi, nhưng chưa thấy kiêu ngạo như này bao giờ! - Mấy người là người trong khu làm việc? Mắt kính thấy chọc giận đối phương trái lại cảm thấy rất thích thú, anh ta muốn chính là hiệu quả này, nếu như không có lấy một người phản ứng thì ngược lại lại thấy xấu hổ. - Không phải thì sao! Không phải thì không thể đứng ở đây sao? Đây là nhà anh à! Lâm Vũ Đình lấy đau buồn đổi giận dữ, ba người các cô đứng đây nói chuyện âm thanh cũng không lớn, cũng không gây ra động tĩnh gì, người này há mồm liền nói lời thô tục, vừa thấy đã biết không phải loại gì tốt. - Ha ha, khu làm việc của Giáo sư Tần mấy người nghĩ muốn vào là có thể vào sao? Đây là khu làm việc cấp bí mật quốc gia, bên trong có rất nhiều văn kiện cơ mật, nếu mất mấy người có phụ trách nổi không? Đây không phải là nhà tôi, nhưng đây là chỗ làm việc của thần thánh tôi, nếu một con chó con mèo cũng tùy tiện có thể đi vào thì còn nói là cái gì cơ mật! Mắt kính giọng điệu cực kỳ sắc bén, há mồm liền không có ý định tha người, cặp mắt nhỏ kia dưới tấm mắt kính dày ánh lên tia lửa nhìn hai mỹ nữ. Cuộc chiến của phụ nữ rốt cuộc cũng bị mình châm ngòi, đem lực chú ý tập trung lên trên người mình, loại cảm giác thành tự và biến thái này không lời nào diễn tả được. - Anh mắng ai con chó con mèo đấy! Con người anh sao tố chất lại thấp như vậy chứ! Dương Dao Dao hoàn toàn bị chọc giận, không thể tiếp tục làm thục nữ chịu đựng người khác vô lý mắng chửi người. - Anh mới là con chó con mèo! Nhìn tướng mạo thế kia! Khuôn mặt như cái đế giày, còn nghĩ muốn giả làm voi! Lâm Vũ Đình chỉ thẳng vào mắt kính mắng, hai bạn học hoa hậu giảng đường này đều bị tên mắt kính làm cho tức giận. - Ha ha, đôi giầy còn hơn cái đồ hồ ly yêu quái các cô trang điểm xinh đẹp ra ngoài câu dẫn đàn ông! Biến thái trong tên k mắt ínhđã hoàn toàn bị kính hoạt, giống như tế bào ung thư điên cuồng khuếch tán, không có thuốc nào cứu được! - Anh! Anh! Hai cô gái đã tức giận đến muốn điên rồi, hôm nay thật sự là vận rủi, vừa ra khỏi cửa thì gặp chó điên, đầu tiên là tên họ Lý kia, bây giờ lại là tên mắt kính hèn này! - Tiểu Thôi, đừng nói nữa! - Hạ nhiệt, Tiểu Thôi! - Mấy người vẫn là mau đi đi, đây không phải là nơi mấy người có thể ở lại! … Thấy tên mắt kính họ Thôi này càng nói càng quá đáng, một vài nhân viên trong khu làm việc vội vàng chạy tới hòa giải. Trực tiếp nói Tiểu Thôi này thì không tốt lắm, tiểu tử này cũng coi như là nhân viên lão làng ở đây rồi, bình thường thần kinh có chút vấn đề. Ba vị trước mặt này, một nam hai nữ, nhìn quả thật không thể nói gì, đoán chừng Tiểu Thôi này chính là lòng dạ hẹp hòi, không muốn nhìn người khác gặp vận tốt. - Nơi này quả thật không phải chỗ chúng ta có thể ở lại, nơi này là nơi chó mèo ở thôi! Tiêu Thần rốt cục mở miệng nói chuyện, nhếch môi nhìn Tiểu Thôi nói, - Loại người bình thường như chúng ta, sao có thể mỗi ngày đều có thể sinh hoạt chung một chỗ với con chó con mèo, chưa nghe qua gần đây bệnh cúm gia cầm rất nhiều, đều là do mấy con chó con mèo súc sinh này mang tới, đi vệ sinh tùy tiện không nói thì thôi, lại còn há mồm cắn người. Ai! Thật là thế sự khó lường, lòng người dễ đổi!