Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 203 : Khu làm việc.

- Cục trưởng Lưu? Đội trưởng Lục nhất thời không kịp phản ứng, suy nghĩ một lát, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch. - Vị bạn học này, thật ngại quá, lần này hoàn toàn là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm! Đội trưởng Lục nhanh chóng cười làm lành, nói đùa với Tiêu Thần, Cục trưởng Lưu kia là Cảnh quan cao nhất ở cục cảnh sát thành phố BJ, đối phương mời được cả ông phật lớn như này, hơn nữa còn có vẻ rất không để ông phật này vào trong mắt, quá kinh khủng. - Đội trưởng Lục, cái này… làm sao… Trưởng phòng Hạ cảm giác bản thân hình như nghe lầm rồi, Đội trưởng Lục này sao lại thay đổi nhanh như vậy, vừa rồi còn mạnh mẽ muốn động thủ, sao trong chớp mắt liền biến thành như vậy. - Cái gì mà này kia! Vị bạn học này bộ dạng thanh tú, làm sao có thể tùy tiện làm bị thương người, nhân phẩm của một người tốt hay xấu có thể nhìn ra từ diện mạo! Đội trưởng Lục khuôn mặt biểu cảm, nhẹ giọng quát Trưởng phòng Hạ, sau đó lập tức quát đồng bọn của mình, - Còn không mau đồ lại! Cảnh sát trẻ cũng ngẩn người ra, thấy Đội trưởng của mình như vậy cũng chỉ có thể thành thật thu lại còng tay. - Được rồi, không còn chuyện gì ở đây nữa, tất cả giải tán đi! Chuyện gì cũng không có! Đội trưởng Lục nghiêm mặt, cảnh sát xung quanh đều bị phân phó đi xua những người xem xung quanh. - Móa, không thể nào! - Không phát bệnh chứ, cái tên này! - Nghe xong một cuộc điện thoại liền biến thành một con chó không có tính cách! …. Người xem cảm thấy rất mất mát, không thấy được trò phấn khích hơn, nhưng cũng chẳng có cách nào, dưới âm uy của cảnh sát đành phải tản ra đi làm việc của mình. - Vị bạn học này, thật có lỗi, sai lầm lần này hoàn toàn là của Phân Cục chúng tôi, ngài có việc thì cứ đi trước đi. Thấy mọi người đều tản ra, Đội trưởng Lục nịnh nọt cười cười với Tiêu Thần, hy vọng Thái tử gia thần bí này mau chóng biến mất trước mặt mình, đừng tiếp tục gây thêm phiền toái gì cho mình. - Ha ha, không sao, Đội trưởng Lục cũng là làm đúng trách nhiệm. Tiêu Thần cười nói, cũng không làm ra vẻ không tha cho người ta, khá nhã nhặn. - Ngài có thể hiểu được là tốt rồi, cảm ơn ngài đã hiểu cho. Đội trưởng Lục chắp tay nói, gã bình sinh nói chuyện không hề có vẻ như vậy, nếu đối phương là lãnh đạo hơn tuổi mình hay bề trên, gã còn có thể vượt qua ngưỡng đạo trong lòng. Nhưng đối phương chỉ là một thiếu niên tuổi còn nhỏ hơn so với mình, bản thân còn phải cung kính như vậy, hết sức uất ức không được tự nhiên. - Vậy ngài đi mau lên, tôi có chút việc đi trước. Tiêu Thần nói, - Ngoài ra còn có ông chủ họ Lý kia, nếu ông ta tỉnh lại từ trong bệnh viện thì gọi điện báo cho tôi, nếu ông ta tiếp tục đến làm phiền bạn tôi, tôi đây không ngại khiến ông ta kiếp sau nằm thưởng thức trần nhà. - Ách. Đội trưởng Lục và Trưởng phòng Hạ sắc mặt tái đi, Đội trưởng Lục liên tục vội vàng gật đầu cười nói, - Ngài yên tâm, cái loại cháu con rùa kia, một lát nữa tôi sẽ đi giáo huấn một bài! - Được, vậy các anh cứ đi làm việc. Tiêu Thần khoát tay, kéo theo Lâm Vũ Đình và Dương Dao Dao hai cô vào thang máy. - Tiêu Thần! - Tiêu Thần! Cửa thang máy vừa đóng lại, hai cô gái liền vội vàng hỏi Tiêu Thần. Tình cảnh vừa rồi là đang diễn kịch hay là đọc tiểu thuyết, làm sao lại quỷ dị như vậy. - Ha ha, không cần phải gấp, đi đến văn phòng Giáo sư Tần đã. Tiêu Thần vươn hai đầu ngón tay đặt bên môi hai người, động tác này khá ám muội. - Ah. Tuổi hai cô gái đều lớn hơn Tiêu Thần, nhưng kỳ lạ là, không có người nào ý kiến dị nghị, ba người liền yên tĩnh trong thang máy đi tới tầng 8. Văn phòng của Tần Khác Thủ nằm ở góc Tây Bắc tầng 8, chiếm diện tích 20%, là một Giáo sư có thể có được một khu làm việc như vậy, đây cũng có quan hệ với uy danh của lão ta. Lâm Vũ Đình trước kia từng cùng Uông Tiểu Kỳ tới văn phòng Tần Khác Thủ, cho nên rất nhẹ nhàng đưa Tiêu Thần và Dương Dao Dao tới trước phòng làm việc. Thay vì nói đây là một văn phòng, không bằng nói đây là khu làm việc dạng lớn, là một khu làm việc chuyên thuộc đoàn đội Tần Khác Thủ, một khu làm việc ước chừng hơn hai trăm mét vuông. Trong khu làm việc có mười mấy cái bàn làm việc nhỏ, bên trong còn có một vài nghiên cứu sinh, trợ thủ đang bận làm việc. Thậm chí khi ba người Tiêu Thần đi vào khu làm việc cũng chỉ có vài người ngẩng đầu lên nhìn, cho dù có hai hoa hậu giảng đường ở đây, bọn họ cũng không nhìn thêm chút, lại tiếp tục làm việc của mình. - Hai chiếc bàn trống này chính là vị trí hai đệ tử sau này của Giáo sư Tần. Đi ngang qua hai bàn trống cạnh góc ở khu làm việc, Lâm Vũ Đình chỉ vào cái bàn nói, trên bàn không đặt bất cứ thứ gì, chỉ đơn thuần để trống, đây cũng là hai chỗ ngồi trống duy nhất trong khu làm việc. - Xem ra Giáo sư Tần này vẫn là rất chú trọng thao tác thực tế đấy. Tiêu Thần trong lòng âm thầm gật đầu, người trong khu làm việc này đều bận thành cái dạng kia, hoặc là nhìn chằm chằm vào máy tính xem tư liệu, hoặc là nhanh chóng trở mình lấy dấu đóng vào văn kiện. Xem ra đi theo Giáo sư Tần này đúng là có nhiều cái lợi, ít nhất là có được trợ giúp và rèn luyện rất lớn đối với Uông Tiểu Kỳ. Phòng làm việc của Tần Khác Thủ ở trung tâm khu làm việc này, là một nơi được dùng những tấm ván gỗ màu rám nắng phân thành một phòng lớn, cửa phòng là thủy tinh công nghiệp. Ba người tới trước cửa, cửa phòng đóng chặt, đẩy cũng không được, ba người đành phải đứng chờ ở bên ngoài. - Bọn chị Tiểu Kỳ có phải ở đây không? Dương Dao Dao nghi vấn nói. - Hẳn là ở chỗ này! Lâm Vũ Đình gật đầu nói, - Em nhớ lúc chị Tiểu Kỳ nghe điện thoại, nói là đến văn phòng Giáo sư Tần, bây giờ mới qua nửa canh giờ, không chừng vẫn còn ở đây. - Đây cũng không có chỗ cho hai người ngồi một chút, rõ là rối rắm. Tiêu Thần nhìn hai cô gái có chút mệt mỏi đứng nguyên tại chỗ, vừa rồi ở dưới còn trải qua chuyện như vậy, hai cô gái đều đi giày cao gót, chân cũng sẽ mỏi. - Ha ha, đứng một lát cũng không sao. Lâm Vũ Đình âu yếm cười, lặng lẽ liếc mắt Tiêu Thần một cái, tiểu tử này còn biết suy nghĩ. - Đúng vậy, đứng một lát cũng không sao, chị Tiểu Kỳ không sao là tốt rồi. Dương Dao Dao vui vẻ cười cười, cũng liếc Tiêu Thần một cái. Người này khi hống hách đặc biệt có khí chất bá vương, khi ôn nhu lại rất có mùi vị.