Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 172 : Tranh cãi

- Tao sẽ không quản con tiện nhân đó. Lý gia muốn mang nó đi thì để nó đi đi, đi rồi cho khuất mắt tao. Bà lão vô cùng kiên quyết, hất tay người đàn ông trung niên ra, người đàn ông có vẻ yếu đuối, lão bà đẩy một cái đã lùi xa mấy mét, ngã ngồi trên đất. - Mẹ! Dù nó có thế nào thì cũng là cháu ngoại mẹ mà! Người đàn ông trung niên nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc kinh thiên động địa, hai tay đánh trên nền đất, tạo thành một cái hố nhỏ. - Cháu ngoại? Bà lão sửng sốt vài giây, dừng bước, đột nhiên cười phá lên: - Nó coi tao là bà nó sao? Động tác của bà lão vô cùng nhẹ nhàng, quay đầu bước đến trước mặt người đàn ông, nhăn mặt chất vấn: - Lúc đầu tao đã khuyên nó, đừng nuôi loại súc sinh kia, nó lại cố tình không nghe, lại còn lén lút giấu đi, lén lút nuôi dưỡng nó, bây giờ thì sao? Sinh ra cái gì rồi? - Hơn 100 con dê trong thôn trang. - Hơn 100 con dê đấy. - Toàn bộ đều bị đồ súc sinh kia ăn hết rồi, mày nói xem có gì có thể bảo vệ được nó , Lý gia muốn đem nó đi, vậy thì bảo Lý gia bỏ tiền ra mua 100 con dê , 100 con dê đổi lấy một con tiện nhân, đáng lắm. Bà lão quát lên, phủi tay đi về phòng, ‘oành’ một tiếng đóng chặt cửa lại, ‘két’ một tiếng âm thanh của gỗ va chạm nhau vang lên, cửa phòng bị bà lão thốt chặt bên trong. - Mẹ! Tại sao mẹ lại nhẫn tâm như vậy. Nó là cháu gái mà mẹ từng yêu nhất mà, 100 con dê là gì chứ, không còn chúng thì chúng ta có thể tiếp tục nuôi nhưng cháu gái không còn nữa chúng ta sẽ hối hận cả đời. Mẹ cũng biết, tên con trai nhà Lý gia là một tên ngốc, ai cũng biết điều đó mà. Người đàn ông vẫn không chịu từ bỏ, đứng lên chạy tới trước cửa phòng, dùng chân đá vào cửa. - Tên ngốc càng tốt, nói không chừng còn không biết cách chà đạp nó! 100 con dê đổi lại một đứa trẻ, đáng lắm! Lão bà nhẫn tâm nói, rồi cầm một chiếc bát vỡ vứt xuống đất, hét lên với con trai đang đứng ngoài cửa: - Mau cút đi. Đừng quấy nhiễu tao nghỉ ngơi. - Hazzz - Giờ phải làm sao mới được! Người đàn ông nản lòng, không cam lòng nhìn về phía cửa phòng, lê bước chân nặng nhọc ra khỏi vườn. - Súc sinh gì có thể ăn hết 100 con dê? Tiêu Thần nằm trong góc vườn cảm thấy có chút hứng thú, lặng lẽ theo sau người đàn ông trung niên. Thôn này không lớn, nhà bằng đất chỉ khoảng 20, 30 nhà, cứ coi như mỗi nhà có thể chứa 5 người, vậy cũng chỉ có khoảng 200 người, người đàn ông trung niên đi qua thôn trang, vòng qua đầu thôn, đi khoảng 40, 50 phút đến một bãi cỏ phía Tây thôn, ở đó có khoảng hơn 20 người đang líu ra líu ríu. - Lão Lăng đến rồi, lão Lăng đến rồi. Trong đám người, có hơn một nửa nam thanh niên khi nhìn thấy người đàn ông trung niên đến thì hét to lên, đám người cũng tản ra, ở giữa có một người con gái mặc quần áo trắng đang bị một người đàn ông trung niên lôi kéo đi về phía ao bùn ven đường bên kia bãi cỏ. Người đàn ông trung niên không cao, khoảng hơn mét bảy, đứng thẳng bụng, híp mắt lại, bên cạnh có mấy người thanh niên dáng vẻ lưu manh, con gia súc bên cạnh người đàn ông trung niên thu hút nhất, nhìn có vẻ đã mười mấy tuổi, râu cũng vô cùng dài nhưng lại vẫn cầm một bình sữa cười hì hì không ngừng mà mút. - Cha, mau cứu con. Người con gái nhìn thấy cha xuất hiện, muốn nhanh chóng thoát khỏi bàn tay của lão trung niên, nhưng người đàn ông nắm quá chắc, cô ta không thoát ra được. - Lý Vương Tài, mau buông con gái tôi ra. Người đàn ông trung niên này nhìn thấy lão kéo con gái mình, lại thấy tên đó đang cười một cách âm hiểm nhìn vào bộ ngực chưa phát triển hoàn toàn của con gái. Lão Lăng vừa xuất hiện, 1 đám người liền chia thành hai phe, người đàn ông trung niên và 4 tên lưu manh đứng bên cạnh, còn có cả tên ngốc kia là 1 phe, lão Lăng và mười mấy người trong thôn thành 1 phe. - Bỏ ra? Haha. Lý Vượng Tài nhếch mép cười lộ ra cả hàm răng vàng, còn có 1 chiếc màu đen, cũng không biết là có phải răng rắn không nữa, đẩy người con gái trong tay về phía mấy tên lưu manh, chỉ thẳng vào lão Lăng nói: - Ông có biết, 1 con dê bao nhiêu tiền không? Sắc mặt lão Lăng trắng bệch, không trả lời. - Vậy để tôi nói cho ông biết, 1 con dê gầy nhất cũng là 15 cân(15cân TQ bằng 7.5 kg ở Vn), cứ coi như mỗi cân rẻ nhất là 5 tệ, vậy 1 con dê là 75 tệ. - Con súc sinh nhà ông nuôi ăn mất bao nhiêu con dê ông có biết không? Lý Vượng Tài đắc ý giơ ngón tay cái đeo nhẫn ngọc lên, cúi người xuống, liếc mắt nhìn người dân bên cạnh lão Lăng. - Tổng cộng là 124 con, Dương thôn nhà các người có tổng cộng là 32 hộ gia đình, toàn bộ thôn trang 1 năm nuôi 124 con dê đã bị con súc sinh nhà ông ăn sạch sẽ rồi. Lý Vượng Tài ngẩng đầu nhìn lão Lăng, ngữ khí đanh thép, thò ngón tay đeo nhẫn chỉ vào 1 người dân hỏi: - Nhà ông năm nay nuôi bao nhiêu con dê? - Ách, 4, 4 con. Người bị hỏi là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, xanh xao vàng vọt, dáng người không cao. - 4 con? Lý Vượng Tài cười nói: - Toàn bộ đều bị con súc sinh kia ăn hết rồi? - Đúng, đúng. Người đàn ông trung niên đó vô cùng nhát gan, gật gật đầu, ông ta cũng hận, nhà lão không dễ dàng gì mới nuôi được 4 con dê béo, đợi đến cuối năm sẽ mang đi bán kiếm tiền, năm nay có thể đón tết vui vẻ, nhưng không ngờ lại bị con súc sinh mà con nha đầu nhà lão Lăng nuôi ăn mất, mất trắng toàn bộ. Nghĩ đến đó, người đàn ông trung niên thấy dũng cảm hẳn lên, liếc mắt nhìn lão Lăng bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ nhìn vào người con gái bên kia. - Ông, ông, còn ông nữa. Lý Vượng Tài chỉ tay, đắc ý chỉ vào rất nhiều người dân, mắng: - Các người là đồ nhút nhát. - Vất vả 1 năm vì mấy con dê, kết quả lại bị một con súc sinh ăn hết, hi vọng cả năm mất rồi, giờ lại muốn chống đối với ta vì nó sao? Lý Vượng Tài có chỗ dựa nên không thấy sợ, chỉ vào người dân mắng, những người dân này bị Lý Vượng Tài mắng cũng chỉ giận mà không dám nói gì. Thôn trang này là Lý gia thôn, những người trong thôn đều là họ Lý, chỉ có nhà lão Lăng là không cùng họ, bình thường, nhà lão Lăng cũng không tệ, lần này gây ra việc như vậy cũng là điều không ngờ, nhưng mà cả một năm không có thu nhập gì những người dân cũng thấy vô cùng căm tức. - Lý Vượng Tài, ông đừng không biết xấu hổ, ông đừng có giở trò ly gián. Lão Lăng quát to, vốn dĩ lão còn có chút lo lắng nhưng thấy Lý Vượng Tài ngông cuồng như vậy, lão cũng không muốn khách khí với đối phương nữa. - Lăng Bảo Tướng tôi mặc dù họ Lăng nhưng luôn luôn coi mình là người của Lý gia thôn.