Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
Chương 171 : Đoán thể cấp 4
Tiêu Thần vẫn không cam tâm, trần truồng tìm kiếm hơn nửa tiếng cũng không tìm thấy bộ phi châm bảo bối của hắn, nghĩ đến Liên hoàn phi châm tác, Tiêu Thần liền cảm thấy đau đớn, nên biết, Liên hoàn phi châm tác là ám khí tấn công, là bảo bối mà đám sát thủ điên cuồng theo đuổi, cứ như vậy mà mất đi.
Tìm một chiếc lá cây lớn che đũng quần và mông để phòng bị muỗi và côn trùng cắn, Tiêu Thần lẩn vào trong bóng đêm, rời xa nơi chết chóc và tanh mùi máu này.
Đây là thảo nguyên, xung quanh là những rừng cây thưa thớt, phía trước có một con suối nhỏ, Tiêu Thần ngồi khoanh chân trên cỏ.
Bốn đường kinh mạch, nội tạng kiên cố, tuần hoàn máu cũng theo tuần hoàn rồi, sức mạnh cơ thể cũng tăng gấp 10 lần so với trước kia, tốc độ càng nhanh hơn so với trước kia nhiều lần, Tiêu Thần kiểm tra đi kiểm tra lại, cười cười, cuối cùng bản thân hắn vẫn không tin vào sự thật này, Đoán thể cấp 4.
Tiêu Thần trong cái rủi có cái may, bị Xà Vương khú của Xà vương tạp đâm trúng lại thúc đẩy ‘Cầm long quyết’ tăng cấp, cảnh giới thể xác từ cấp 2 trực tiếp lên tới cấp 4.
Đoán thể cấp bốn,trong giai đoạn Đoán thể của Cầm long quyết cũng thuộc trung đẳng rồi, cấp 2 chỉ được coi như là sơ đẳng, bởi Đoán thể cấp 2 trực tiếp lên cấp 4, sức mạnh tăng gấp mấy lần so với trước, lực lượng linh hồn cũng gấp mấy lần trước kia, càng quan trọng là, Tiêu Thần bây giờ có thể cảm giác rõ ràng vị trí của các nội tạng trong cơ thể, có thể nhìn rõ ràng tuần hoàn máu đang lưu thông trong cơ thể, có thể nhìn rõ ràng thấy kinh mạch của chính mình.
Tiêu Thần đứng lên, đi đến bên dòng suối, nước suối rất trong, mặt nước phản chiếu diện mạo của hắn.
- Đẹp trai! Gặp phải chuyện như vậy mà có thể gặp may, có thể nhân họa đắc phúc.
Tiêu Thần nhếch miệng thì thào nói, vốc nước lên rửa mặt, mặt nước yên lặng lại phản chiếu hình ảnh của Tiêu Thần.
- Thiên Dương Ngọc của mình đâu!
Lúc này Tiêu Thần giật mình, vừa rồi hắn chưa kiểm tra kĩ, lúc này mới phát hiện, miếng ngọc Thiên Dương trên cổ hắn mất rồi.
Đây là một miếng ngọc lớn đó, không chỉ có thể tẩm bổ mà còn có thể trị thương nữa.
- Ông trời ơi, ông thật sự không có mắt.
Tiêu Thần ngửa mặt lên trời mắng, ‘đùng’ một tiếng, một tiếng sét đánh xuống cái cây bên cạnh con suối.
- Không thể nào! Bá đạo vậy sao?
Tiêu Thần nhìn cái cây bị sét đánh chẻ thành hai, sợ đến mức bịt chặt miệng, cười nói:
- Haha, ông trời thật là khủng bố, như vậy là không cho mình chết còn để cho mình một kinh hỉ như vậy, thật là khủng bố!
Đùa, ông trời trêu đùa người, đó không hàm hồ, vẫn là nên để lại chút đức.
Trời còn chưa sáng, Tiêu Thần cũng không ngủ được, đốt một đống lửa nhỏ, ngồi khoanh chân trên thảm cỏ sạch.
Linh hồn chìm vào trong não, Tiêu Thần lại tiếp tục tìm đến ‘Cầm long bí điển’, tìm một nơi đất trống bắt đầu tu luyện Cầm long quyết.
‘Vù vù vù’ chân khí Cầm long trong đầu vận chuyển cực nhanh, gấp 3, 4 lần so với trước kia, trước kia phải mất hai giờ vận chuyển chu thiên, nhưng vừa rồi chỉ mất có nửa giờ đã xong cả chu thiên, thời gian còn sớm, hắn tham lam tu luyện thêm nửa giờ nữa, tổng cộng hoàn thành ba chu thiên.
- Ách, cuộc sống thật tươi đẹp.
Trời sáng, Tiêu Thần mở mắt ra, vươn vai, từ từ đứng lên, bên suối đã có mấy chú nai đang uống nước, đống lửa bên cạnh cũng đã tắt tự bao giờ, ánh mặt trời ấm áp đang chiếu lên người Tiêu Thần.
Đối diện có một cái cây cao hơn 2m, Tiêu Thần nắm tay thành nắm đấm lao nhanh như tên về phía gốc cây, nắm đấm đấm vào cây, ‘lách cách’ gốc cây bị nứt ra, vô số cành lá rơi xuống, Tiêu Thần lại đấm một quyền nữa, ‘đùng’ cây bị gãy làm đôi, Tiêu Thần nhanh chân tránh được những cành cây rơi xuống.
- Sống phải nhờ vào may mắn, chết mới là đáng tiếc lớn nhất.
Tiêu Thần thở dài một hơi, nghĩ đến Tham Lang có thể đã đến cửa, sắc mặt liền trở lên nghiêm trọng, đến bên suối rửa mặt, lại tìm mấy chiếc lá to che người, sau đó bắt đầu chạy về phía rừng.
...
Nhờ có thể lực mạnh, Tiêu Thần chạy một mạch đến 3 giờ chiều mới ra khỏi khu rừng, đi đến ven rừng.
Phì phò
Tiêu Thần thở một hơi, vừa rồi chạy liền 6, 7 tiếng, hắn không cảm thấy mệt, phần lớn là cảm giác chưa chạy thỏa mãn.
Trước mặt là bình nguyên, phía trước có mấy dãy núi nhỏ, phía sau núi đang có khói bếp bay lên.
- Vượt qua mấy ngọn núi nhỏ là có người rồi.
Trên mặt Tiêu Thần lộ ra nụ cười, toàn thân đều chỉ có hai mảnh lá cây che chắn, còn thì trống trơn, bất đắc dĩ cười khổ, nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục chạy.
...
Đây là một thôn trang nhỏ, cả thôn có mấy chục nhà ở, phần lớn là ngôi nhà cũ kỹ bằng đất, nhà bằng ngói dường như là không có, đây là thôn trang đầu tiên Tiêu Thần gặp khi vượt qua núi, nhảy tường vào một cái sân, trong sân có một thanh trúc, trên đó treo quần áo của đàn ông và phụ nữ, Tiêu Thần thấy không có ai liền lấy một bộ quần áo vừa người.
- Ách, nơi này thật sự là nghèo quá.
Tiêu Thần kều nửa ngày vẫn không lấy được một bộ quần áo đàn ông phù hợp, những bộ quần áo treo ở đây đều vá chằng vá đụp, hơn nữa lại cái to cái nhỏ, không có chiếc nào là cả một bộ, tất cả đều là chiếc này kết hợp với chiếc kia thành một bộ hoàn chỉnh.
Không còn cách nào khác, Tiêu Thần cũng không có gì để kều nữa, cuối cùng kều được một chiếc áo rách và một chiếc quần da báo mặc.
Mặc quần áo xong, Tiêu Thần đang muốn rời khỏi thì cửa vườn bị đẩy ra, một bà lão đẩy cửa đi vào vườn.
Tiêu Thần nhẹ nhàng nhảy lên, nhanh chóng chui vào lỗ ở góc tường, nằm sấp xuống không dám lên tiếng.
- Haiz, ngày nay thật không dễ sống, đã thời đại này rồi vẫn còn có chuyện cưỡng đoạt phụ nữ.
Bà lão vô cùng phẫn nộ nói, thân hình run run, tiếng bước chân cũng vô cùng nhẹ.
- Mẹ, mẹ.
Một người đàn ông trung tuổi xông vào trong vườn kéo cánh tay gầy yếu của bà lão.
- Làm sao vậy?
Bà lão mất kiên nhẫn hất tay con trai ra, tiếp tục đi về phòng.
- Mẹ, con xin mẹ, mau ra ngoài xem một chút. Lý gia muốn bắt Y Y đi, mẹ mau ra tay đi.
Người đàn ông trung niên thấy mẹ không để ý đến mình, vội vàng quỳ xuống trước mặt bà lão.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
4 chương
91 chương
22 chương
70 chương