Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 154 : Sát thủ lại xuất hiện

- Vĩnh viễn lưu lại! - Vĩnh viễn lưu lại! Năm chữ kia rơi vào trong đầu khiến Hà Phương Nhã chấn động mấy lần, dấy lên sóng to gió lớn, tên nhóc chưa thành niên trước mặt này, không ngờ lại đưa ra lời hứa hẹn trầm trọng như vậy. - Hứa hẹn không phải dễ dàng nói ra như vậy. Hà Phương Nhã nhẹ giọng nói, cô không dám nhìn Tiêu Thần, không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng kia, nó tràn ngập mê hoặc, đàn ông đối với đàn bà cũng có một loại lực mê hoặc độc đáo. Buồn cười chính là, bản thân đã sắp bốn mươi rồi, hắn mà mới mười bảy, càng buồn cười hơn là, chính mình thậm chí có chút động tâm rồi, còn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của thằng nhóc này. Buồn cười nhất chính là, tên này lại là bạn trai của con gái mình. “Thế nhưng mình đối với hắn rất tán thưởng, cũng chỉ là yêu thích, tuyệt đối không phải tình yêu, tuyệt đối không phải tình yêu. Không thể nào là yêu, mình là mẹ của bạn gái hắn, hắn yêu thích mình cũng chỉ là một loại tình cảm đối với mẹ, cũng không có ý tứ gì khác, không cần nghĩ lung tung, không cần nghĩ lung tung.” Hà Phương Nhã trong tâm trở nên hỗn loạn, càng để ý càng loạn. - Vừa rồi người mà tôi nói chính là… Tiêu Thần dừng một chút, hắn quyết định đem những gì mình trải qua nói cho người mẹ vợ này, nói: - Chính là bản thân tôi. - Cậu? Hà Phương Nhã bị kinh sợ đứng bật dậy, cả kinh nói: - Cậu nói đó là bản thân cậu? Cậu đã từng chơi qua phụ nữ của mấy chục nước? - Ách, chị sao lại không nhớ tới đoạn ký ức uy mãnh trước kia của tôi, lại nhớ rõ chuyện tôi đã từng chơi qua phụ nữ của mấy chục nước thế? Đoạn đó là tôi nói dối đó, những thứ khác đều là sự thật. Tiêu Thần vội vàng giải thích, chuyện này nếu thừa nhận thì nguy mất. - Mau nói cho ta chuyện xưa của ngươi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hà Phương Nhã rốt cuộc cũng trực tiếp hỏi Tiêu Thần, vừa rồi cô nghe được vô cùng rõ ràng, cái gì giết người, chơi gái, vì huynh đệ, vì quốc gia các loại, một chuyện nào trong đó cũng không phải tuổi này của Tiêu Thần có thể trải qua. Thời gian từ từ trôi qua, Tiêu Thần từ một khắc khi mình sinh ra bắt đầu kể ra, nói tới thời gian thơ ấu mình ở Tiêu Gia thôn lấy khoai lang ăn, nói tới mình bị Tạ Đông mang tới đội lính đánh thuê ở ngoại quốc, lại nói tới mấy năm mình bị huấn luyện thành sát thủ, nói chính mình đã từng giết người, tay nhuốm máu, nói đến trường hợp máu tanh, Hà Phương Nhã có chút khẩn trương, Tiêu Thần liền nhân cơ hội giữ bàn tay nhỏ bé của cô lại. - Không thể tưởng tượng được Tiêu Thần cậu thậm chí đã trải qua những chuyện như vậy. Thật sự không dễ dàng nha, thật không biết cậu làm cách nào trải qua được. Hà Phương Nhã thở dài. Một thiếu niên mười bảy tuổi giống Tiêu Thần như vậy, không nên trải qua nhiều chuyện như vậy. - Ha ha, bây giờ không phải là tốt sao, có Thi Nhu và… chị đây Tiêu Thần lôi kéo Hà Phương Nhã, cười nói. Vừa mới nghe chuyện hăng say, bị Tiêu Thần chiếm tiện nghi Hà Phương Nhã cũng không phát hiện, lúc này mới phản ứng, liên tranh thủ rút tay mình ra khỏi bàn tay to của Tiêu Thần, trời đã sáng rồi, ánh mặt trời đã chiếu vào đại sảnh, Hà Phương Nhã vội vàng nói: - Được rồi, chuyện của cậu sau này hãy nói, nhanh đi ngủ một giấc đi, buổi tối lớp các cậu còn phải đi KTV, Thi Nhu của chúng ta làm chủ, cậu không thể làm mất mặt mũi con gái ta. - Hử, cái đó, yên tâm đi, tôi nhất định không đánh mất thể diện của ngài. Tiêu Thần cười ha ha nói, biết rõ chuyện cùng Hà Phương Nhã không phải ngàymột ngày hai có thể giải thích, còn có một con đường dài phải đi, liền chào Hà Phương Nhã, tiến đến phòng ngủ để nghỉ ngơi. - Ta nên làm cái gì bây giờ. Nhìn Tiêu Thần vui sướng hài lòng vào phòng ngủ, Hà Phương Nhã thở dài một hơi, đơn giản không nghĩ nữa, cũng đi nghỉ ngơi. Một học kỳ tra tấn cũng đã kết thúc, các học sinh đều muốn sử dụng đủ cách để phát tiết, các học sinh lớp 11/7 trung học số 6 lựa chọn cách thời thượng là tổ chức hát karaoke, kêu đủ người, tiến tới KTV, mang theo vài phần món ăn nguội, mang theo vé mời trong túi quần, cứ như vậy giải quyết. KTV Quạ Đen, là một KTV khổng lồ khá chính quy ở Lĩnh Hải, ông bố chết tiệt của tên mập Ôn Thông có một cổ phần nhất định tại công ty chi nhánh này, tới hát karaoke vào giờ cao điểm liền được cấp cho hai gian phòng vô cùng xa hoa. Lớp 11/7 tổng cộng cả nam lẫn nữ có ba mươi mấy người, giáo viên thì chỉ có chủ nhiệm lớp Đường Diệm Vân một người tới, hai nhóm người chia ra hai gian phòng lớn. Lương Yến Yến, Ôn Thông, Cao Thi Nhu còn có ba nữ sinh khác, Đường Diệm Vân cùng bốn nam sinh khác ở một phòng, những người khác phân ra ở một phòng vách khác. Phòng riêng rất xa hoa, trung tâm phòng có một sàn nhảy nho nhỏ, mấy dãy ghế lớn, tủ lạnh, điều hòa, ở giữa có một cái đèn nê ông đang không ngừng xoay tròn, phát ra nhiều màu, vô cùng đẹp mắt, một màn hình tinh thể lỏng thật lớn treo trên vách tường, phía trước màn hình tinh thể lỏng lớn đó đặt một máy chọn bài hát cực lớn. Học sinh thời nay trên cơ bản đều rất sành sõi, nhưng Tiêu Thần trong phương diện này lại vô cùng lạc hậu, tìm tới tìm lui ở trước máy chọn bài, cũng không tìm được bài hát mình biết hát, bài duy nhất có thể hát là Mỹ nhân kế thì máy lại không có, không có biện pháp, cuối cùng chỉ có thể bắt buộc hát cùng Cao Thi Nhu bài ‘Tiêm Phu Đích Ái’, miệng vừa cất tiếng, lập tức mém giết người, ách, người này ngũ âm thật không được tốt. Giọng hát của Cao Thi Nhu không tệ, mấy ca khúc được yêu thích hát rất tốt, nhất là bài ‘Truyền kỳ lại ‘àng khiến mọi người kinh sợ, trực tiếp được cả sảnh đường ủng hộ, sau đó còn phá giọng hát mấy bài dân ca Thiểm Tây, cũng có thể nói là có chút khoe khoang, thật sự là một người sành điệu. Đường Diệm Vân có giọng hát bình thường, đúng là người không có tế bào âm nhạc, hát mấy bài hát quân ca học ở đại học liền xong việc, còn Ôn mập thi triển thần uy, điên cuồng hét lên bài ‘Đơn Thân Tình Ca’, đừng nói hát không tệ, mà là hát ra cảm giác tuyệt vọng bất lực của người đàn ông độc thân. Ở trong phòng, Tiêu Thần cũng hướng về phía Lương Yến Yến, Ôn mập, Đường Diệm Vân đám người nói chuyện, nghỉ hè mình ra ngoài mấy tháng, hơn nữa đi khá xa, khả năng ngay cả sóng điện thoại di động cũng không có, hy vọng mọi người đến lúc đó không cần liên lạc với mình, cũng không cần lo lắng. Một đám người ha ha nhốn nháo tới mười một giờ đêm, Đường Diệm Vân thức thời tuyên bố hoạt động lần này chấm dứt, tan cuộc đều tự về nhà. Bởi vì xe BMW của Đường Diệm Vân không được lái ra, nhà của cô cùng Cao Thi Nhu và Tiêu Thần tiện đường, Tiêu Thần cũng rất vinh hạnh dùng xe máy của mình chở hai người đẹp một lớn một nhỏ, chậm rãi chạy về Lĩnh Hải -Ta nói Tiêu Thần này, em bình thường không phải thích đua xe nhất sao? Sao hôm nay lại đi chậm như vậy? Đường Diệm Vân ngồi ở sau xe máy, xe máy này có thể đi chậm như vậy quả thật cũng cần tới kỹ thuật. - Vội cái gì. Cảnh đêm đẹp như vậy, gió đêm lạnh như vậy, và có một gã bảnh bao ngồi chung xe, Cô giáo Đường, cô không cảm thấy rất có ý thơ sao? Rất vinh hạnh sao Tiêu Thần cười nói, hắn ước gì xe này đừng ngừng lại, khiến Cao Thi Nhu vĩnh viễn ôm eo của mình như vậy, rất hạnh phúc, đi nhanh để làm gì chứ. - Em tự kỷ quá đi, bộ dạng giống như thùng nước vậy, đẹp trai gì chứ. Còn ý thơ cái gì, ta sắp bị xe của em ném xuống đường, vừa rồi một tấm giấy ở không trung xém chút nữa bay vào mặt ta đó. Đường Diệm Vân phiền muộn nói, hai tên phía trước cũng thật là, ôm quá chặt, chính mình đành phải dùng sức nắm lấy chỗ ngồi phía sau, nhưng Tiêu Thần người này lại lái xe chậm như vậy, thỉnh thoảng lại né phải tránh trái, làm người ta khó hiểu chính là xe này còn không bị ngã, chỉ có điều vẫn duy trì tốc độ vô cùng chậm. Sớm biết như vậy mình đã bắt xe đi về. Làm bóng đèn thật sự là khó chịu mà. Rầm rầm rầm. Đúng lúc này, phía sau vang lên một tiếng nổ vang, thông qua kính chiếu hậu Tiêu Thần nhìn thấy một tên đàn ông mặc áo đen đang cưỡi xe máy, dùng đủ mã lực đụng vào mình. Đúng là tên sát thủ ngoại quốc lần trước. Trên vai tên kia không ngờ lại có một quả pháo xung kích mini, họng pháo đã nhắm ngay vào ba người Tiêu Thần.