Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
Chương 153 : Vĩnh viễn lưu lại
Hà Phương Nhã xuất thân từ một gia đình tri thức ở Giang Nam Nước cộng hoà, cha trước kia là giáo viên của đại học Yến Kinh, đã qua đời ở năm trước rồi, mẹ cũng là một vị cán bộ của đại học Yến Kinh, bây giờ còn đang ở Yến Kinh vì người cha già của cô trông coi ngôi nhà tràn ngập ký ức kia.
Tịch mịch, hư không, những chữ đó dùng để hình dung người phụ nữ một lần kết hôn mười bốn năm, không có tình yêu làm dịu, chỉ có điên cuồng cố gắng trong sự nghiệp, kỳ thật rất thích hợp.
Một người xuất thân từ nông thôn, đã sớm trải qua cuộc sống đau khổ, máu tanh. Một người phụ nữ lớn lên lại cao nhã như tiên nữ im lặng ngồi trên Hà Phương Nhã uống ly cam vắt, cònTiêu Thần lại thích thú ngồi ở bên cạnh ngửi mùi vị của người phụ nữ.
- Cậu biết không, bất động sản của quốc gia này có tới 0.5 phần trăm thị trường thuộc về hắn. Ngành khai thác mỏ của quốc gia này có tới một phần trăm thuộc về hắn, thị trường của ngành trang phục, ngành sản xuất hắn là chúa tể.
Ánh mắt của Hà Phương Nhã cũng không dừng lại trên người của anh nhưng chàng đẹp trai này, cô nói rất tập trung, cũng không chú ý tới Tiêu Thần ở bên cạnh, ánh mắt giống như một con sói, tùy ý quét qua cơ thể mình.
- Ở trên thương trường, hắn hô mưa gọi gió, ở trong quan trường, hắn lại như cá gặp nước, hai năm trước, công ty của hắn thâu tóm hơn mười ngành sản xuất cùng loại, trong năm năm, tập đoàn của hắn trở thành tập đoàn đầu tư lớn nhất ở trong quốc nội, trong mười năm, của cải mà hắn tích lũy không đếm xuể, hắn từng làm bảo an, từng đi lính, từng đánh trận, từng phóng hỏa, giết người ..
Hà Phương Nhã nói ra những lời này, trên mặt của nàng lộ ra nụ cười hạnh phúc, miệng đang từ từ nói về một chuyện xưa dường như không liên hệ tới mình, nhân vật chính trong chuyện xưa dường như rất mạnh mẽ, hung hãn. Tiêu Thần ở bên cạnh càng nghe càng nhíu lông mày lại.
- Đương nhiên, hắn cũng đi tìm những tiểu thư, phú bà, đồng thời một chân đạp vô số thuyền, từng tới cửa hàng mát xa, trung tâm tắm hơi …
Hà Phương Nhã chậm rãi nói:
- Ở Nước cộng hòa, không ai có thể động tới hắn, trừ đảng, trừ quốc gia, hắn là một kiêu hùng.
- Ha ha, vì thế vào một mùa hè, có lẽ là mùa đông, có lẽ là một mùa xuân chết tiệt, hai người gặp nhau, chị nhìn trúng hắn, sau đó cùng hắn kết hôn, thành gia lập thất, sinh con?
Tiêu Thần giọng điệu lạnh như băng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hà Phương Nhã.
Hà Phương Nhã buông chén xuống, nhìn Tiêu Thần, khẽ cắn môi, chẳng biết tại sao, nhìn bộ dáng của Tiêu Thần hiện tại cô có chút đau lòng.
- Chị bị sự kiêu hùng của hắn chinh phục, nhưng hắn lại đùa bỡn chị, sau khi chơi chán, hắn liền quăng chị đi, mà chị lại ở nơi này hằng năm nằm mơ, ngày ngày tưởng niệm, tưởng niệm vị đại nhân vật kia ngày nào đó, ngày nào đó sẽ hiện diện trên giường của chị? Lại trở về thế giới của chị, chân thành nói với chị một tiếng: “Phương Nhã, xin lỗi, anh vẫn yêu em, chẳng qua khi đó tình thế bắt buộc.” Sau đó chị sẽ lại vui mừng đáp ứng, lại nhào vào lòng hắn, khiến hắn trở về làm đại anh hùng của chị?
Tiêu Thần đã có chút nổi giận, tức giận tới đỏ mặt tía tai.
- Cậu không hiểu, cậu không có quyền nói.
Hà Phương Nhã thở dài, né tránh ánh mắt sắc bén của Tiêu Thần.
- Tôi cũng nhận biết một người đàn ông, hắn sinh ra ở nông thôn, dựa vào ăn cơm của người ta mà lớn lên, sau đó được một vị lão nhân tướng mạo vô cùng thiện lương nhưng trong nội tâm lại hết sức hèn mọn mang tới đoàn lính đánh thuê ở nước ngoài, giết vô số người, tắm qua máu tươi của vô số người, phần lớn là đáng chết, cũng có một số ít là vô tội. Hắn mười bốn tuổi liền lên giường với phụ nữ, sau khi hưởng qua mùi vị phụ nữ liền không thể vãn hồi, đến nay từng ngủ với phụ nữ của hơn ba mươi mấy quốc gia, vì quốc gia, hắn sẵn sàng đổ máu, vì huynh đệ, hắn dốc hết tâm can, vì phụ nữ…
Nói tới đây, Tiêu Thần dừng lại một chút:
- Hắn hiến tặng chân tình, bỏ cả tính mạng.
- Người đàn ông mà cậu nói đúng là một con người kiên cường.
Hà Phương Nhã gật đầu nói.
- Thật sự hắn là một con người kiên cường, ha ha, chỉ có điều là một con người kiên cường thôi.
Tiêu Thần tự giễu cười nói, hắn đã thật lâu không được nói thống khoái như hôm nay.
Có những lời đã nén lâu rồi không nói vì sợ thương tâm, có một số việc nén lâu không làm sẽ khiến thương thân.
- Nói một chút về ba của Thi Nhu đi, tôi có hứng thú muốn biết.
Tiêu Thần thở dài, nhẫn nhịn liếc mắt nhìn Hà Phương Nhã một cái, cô đã đổi bộ nội y vừa rồi thành bộ áo ngủ rồi, mặc lên váy ngủ màu lam, đôi chân thẳng tắp trông rất tao nhã, chống cằm thoáng suy tư, còn đắm chìm trong hồi ức của bản thân.
- Cậu đoán được.
Hà Phương Nhã cười cười, nhìn khuôn mặt có chút xanh của Tiêu Thần, “phụt” một tiếng thật vui vẻ.
- Cậu ghen sao?
Hà Phương Nhã cười hỏi, hỏi xong cô liền hối hận, lời này là cô nên hỏi sao? Hiển nhiên không nên.
Khiến cô không ngờ chính là, sắc mặt Tiêu Thần cũng không vì những lời này mà trở nên dịu lại, ngược lại càng lạnh như băng, bưng cốc nước cam lên uống một ngụm.
Hà Phương Nhã khẽ mỉm cười, nói:
- Hắn tên là Cao Kiến Hoa, xuất thân từ dân gian, nghe nói ông cha là đại thưởng mã của phương bắc nước cộng hòa. Chỉ trông vào năm trăm đồng tiền trong tay lúc ấy, hắn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sau đó lại ở Lĩnh Hải tạo dựng công ty đầu tiên, là một nhà máy y phục. Hắn không chỉ lăn lộn trong việc kinh doanh trang phục, cũng dựa vào hai nắm đấm của chính mình, ở Lĩnh Hải lập ra uy danh, thành lập bang phái, dựa vào thế lực ngầm, việc buôn bán của hắn càng làm càng lớn, cầm giữ đại bộ phận ngành sản xuất của Lĩnh Hải thị, thành người giàu có của Lĩnh Hải lúc đó. Sau khi có tiền, hắn liền muốn thanh lọc bản thân, thành lập một tập đoàn đầu tư, đem tiền từ quốc nội chuyển ra nước ngoài, rồi lại chuyển về quốc nội, đem toàn bộ tiền đen toàn bộ rửa sạch, ngay sau đó hắn lại bắt đầu đặt chân sang những ngành sản xuất, bàn tay cũng từ Lĩnh Hải bắt đầu hướng ra bên ngoài, không bao lâu sau liền chiếm lĩnh thị trường của vài tỉnh thành, đáng tiếc chính là, cây to đón gió, vẫn chọc tới quan tòa.
- Quan tòa càng ăn càng lớn, người bị liên lụy tới cũng càng ngày càng nhiều, rất nhiều quan lớn đều bị kéo xuống ngựa, Cao Kiến Hoa cũng bị phán tử hình.
Nói tới đây, Hà Phương Nhã thở dài một hơi, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
- Hắn đã chết?
Tiêu Thần không hiểu hỏi, hắn nhớ rõ Cao Thi Nhu từng nói chuyện về ba của nàng, nhưng không nghĩ ổng đã chết.
- Đều nói, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, buổi tối khi thi hành án tử hình, hắn lấy tất cả tiền, có chừng mười một con số, mua chuộc tất cả mọi người xong, hắn lại đi ra, không còn là một hảo hán. Sau khi hắn đi ra, đến Hàn Quốc giải phẫu thay đổi dung mạo, cho đến hiện tại hắn vốn bốn mươi tuổi lại giống một người hai mươi tuổi. Sau khi trở về, hắn dường như thay đổi thành người khác, hắn không hề giống như một người chỉ trông vào quyền cước như dã thú, hắn biến thành một người mười phần âm mưu, dựa vào thân phận mới, hắn xóa bỏ, câu dẫn một phu nhân của vị đại quan, dựa vào quan hệ với phú bà kia, hắn bắt đầu tiến quân vào bất động sản, cho tới hiện tại, khuôn mặt hắn không già, đã là nhân vật quyền thế điên đảo tại Nước cộng hòa, chỉ có nhiêu đây thôi, đó là tất cả những gì tôi biết.
Hà Phương Nhã sắc mặt ngưng trọng, nói về chồng mình trước đây, cô vẫn không tránh khỏi đau lòng, cô tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình chuyển biến của một vị kiêu hùng thành một người tràn ngập âm mưu.
- Chị còn yêu hắn?
Tiêu Thần đột nhiên hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hà Phương Nhã.
Hà Phương Nhã quyến rũ hướng về hắn cười cười, cười hỏi:
- Yêu thì sao? Mà không yêu thì sao?
- Chị nói yêu tôi lập tức đi, chị nói không yêu tôi vĩnh viễn lưu lại.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
4 chương
91 chương
22 chương
70 chương