Cưỡng Bức Vợ Yêu

Chương 47 : 47

Mộ Thương Nam lạnh lùng, từng bước từng bước bước đến chỗ Diệp Phi. Diệp Phi ngạc nhiên nhìn Mộ Thương Nam, không hiểu sao anh ta lại đến đây, anh ta không phải ra ngoài ăn tối cùng Bắc Minh Phong rồi sao? “Ăn tối cùng học trưởng?” Mộ Thương Nam đưa tay hất những sợi tóc lơ thơ trước trán cô. Hành động ấm áp của anh và cái lạnh lùng từ trong ra ngoài toát ra, hoàn toàn khác biệt. Diệp Phi bị hỏi thần người ra, làm như cô là bạn gái anh, đến đón cô về nhà. “Tôi xong rồi, tôi về nhà trước đây” Cô bị lời nói của anh làm cho phát bực, chỉ muốn biến mất khỏi tầm nhìn của anh. Ngón tay Mộ Thương Nam túm chặt lấy tóc cô, anh ta đến đây rồi, chạy đi đâu được. “Cô muốn về nhà nào?” Giọng nói anh trầm xuống. Đến đây Diệp Phi mới hiểu được vấn đề, cô là trợ lý đặc biệt của anh, phải theo sát anh 24/24 giờ. Cô ngại ngùng mấp môi nói “Về, về nhà anh”. “Phi Phi, nếu em không muốn về, anh đưa em đi” Cung Trấn Vũ bước một bước chen giữa Mộ Thương Nam và Diệp Phi. “Gọi thân mật thật, Phi Phi là để cậu gọi sao? Đi, lên xe” Mộ Thương Nam ra lệnh cho cô gái trước mặt. Diệp Phi trợn mắt lên nhìn anh, rõ ràng là bắt nạt Cung Trạch Vũ. “Học trưởng, trợ lý đặc biệt chính là phải theo sát anh ta. Anh về trước đi. Dù sao anh cũng về nước rồi, mình có thể thường xuyên gặp nhau mà” Cô giải thích với Cung Trạch Vũ. “Anh ta trả lương cho em bao nhiêu, anh trả gấp đôi”. Cung Trạch Vũ ngay lập tức nói thêm vào, không chịu được thái độ bá đạo của Mộ Thương Nam với Diệp Phi. “Muốn tuyển cô ta, trước tiên hãy bồi thường một nghìn vạn tiền vi phạm hợp đồng cho công ty tôi, trong hợp đồng ghi rất rõ”. Mộ Thương Nam lạnh lùng nói. Diệp Phi bị dọa há hốc mồm, trong hợp đồng có điều khoản này sao? Cô ân hận vì lúc ký hợp đồng, không xem kỹ, nhưng ai mà ngờ được vi phạm hợp đồng tiền bồi thường lại lớn như vậy. “Tại sao tôi vi phạm hợp đồng không làm nữa, lại phải bồi thường cho anh một số tiền lớn như thế? Cái này không hợp lý” Cô suýt nữa chửi ra tiếng, đem cô bán cũng không đủ một nghìn vạn. “Tại vì vị trí của cô quan trọng, Trợ lý đặc biệt của tôi Mộ Thương Nam chả nhẽ lại không đáng một nghìn vạn? Lên xe” Tay Mộ Thương Nam vỗ lên vai cô. Một nghìn vạn là còn ít, Người phụ nữ của Mộ Thương Nam là báu vật vô giá, chỗ tiền đó chỉ để mua vài sợi tóc của cô. Diệp Phi không còn gì để nói với cái cách giải thích này nữa, rõ ràng có tranh luận nữa cũng chả có nghĩa lý gì, hợp đồng ký cũng ký rồi. “Học trưởng em đi trước đây, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi” cô chào tạm biệt Cung Trạch Vũ. Mặt Cung Trạch Vũ căng như sợi dây, anh kích động muốn bỏ ra một nghìn vạn chuộc Diệp Phi về, tiếc là tiền bạc gia đình anh do ba anh nắm giữ, trong tay anh không có nhiều tiền như thế. Tay anh nắm chặt thành nắm đấm, đành nhìn người con gái mình muốn bảo vệ rời đi. “Ừm, em đi trước đi. Sau này nếu một ngày nào đó em muốn chuyển việc thì nói với anh, bệnh viện nhà anh lúc nào em cũng có thể đến làm việc”. Anh nói với Diệp Phi. Anh phải về nhà gặp ba để lấy một nghìn vạn. Diệp Phi khua tay hất tay người đàn ông túm tóc cô không chịu buông ra, đi ra xe của Mộ Thương Nam. Cái hành động này của anh ta thật đáng ghét, cứ làm như cô là con chó hay con mèo của anh. Cung Trạch Vũ đột nhiên nghĩ ra, hoa anh tặng cô còn ở trên xe “Phi Phi em chờ chút, anh lấy hoa cho em”. Anh chạy đến xe, lấy bó hoa đưa cho Diệp Phi”. Diệp Phi định đưa tay ra lấy bó hóa thì bị tay của Mộ Thương Nam chặn lại. Tay còn lại Mộ Thương Nam với lấy bó hoa trên tay Cung Trạch Vũ “Cảm ơn nhiều”. Nhưng anh lại không đưa lại cho Diệp Phi, mà lại ném nó đi, bó hoa rơi trúng thùng rác cách đó không xa. “Mộ Thương Nam, anh quá đáng lắm rồi đấy!” Diệp Phi tức giận hét lên, dù sao đây cũng là lần đầu cô được tặng hoa. Cánh tay dài của Mộ Thương Nam ôm vào eo cô, kéo cô vào trong xe, tiếng nói lạnh lùng sau lưng anh “ Diệp Phi thích hoa gì, sẽ có người mua cho cô ấy, không cần cậu hao tâm tổn trí”. Cung Trấn Vũ tức đến tái mặt, Mộ Thương Nam rõ ràng đang sỉ nhục danh dự của anh. “Giận rồi à? Muốn hoa gì, tôi mua đền cho cô?” Anh đưa tay định sờ gương mặt nhỏ bé của cô. Diệp phi cắn vào ngón tay anh, cắn thật mạnh, làm cô giận sôi máu, chưa từng gặp một người đàn ông nào mất lịch sự như anh, anh dựa vào cái gì mà vất hoa của cô đi. Mộ Thương Nam đau, nhưng anh không rút tay ra, mặc cho cô cắn “ Giận thật à? Tôi đền cho cô cả một tiệm hoa” “Vấn đề không phải là một tiệm hoa, là anh đã sỉ nhục người ta” Diệp Phi tức giận hét lên. Mộ Thương Nam nâng cằm cô “Tôi sỉ nhục cậu ta, cô xót à?” hừmmm...”Giọng anh lạnh đến ghê người, anh không thể chịu được người khác dành tình yêu cho cô, càng không thể chịu được cô yêu người đàn ông khác”. Sự đố kỵ giống như cỏ dại điên cuồng mọc trong trái tim anh. “Đương nhiên tôi thương học trưởng rồi, chả nhẽ lại thương một kẻ gây sự vô cớ như anh?” Diệp Phi nói dõng dạc. “Đem cái lòng thương của cô về cho tôi, bằng không tôi đảm bảo cậu ta sẽ thảm hơn bây giờ”. Mộ Thương Nam nói lớn, dám cướp người con gái của anh, anh sẽ khiến Cung Trạch Vũ không biết mình sẽ chết như nào. Anh ấn vào màn hình điện thoại, gửi đi một chỉ thị cho Đỗ Xán. Diệp Phi tức giận quay mặt đi không thèm nhìn anh nữa, tiếc là cô đánh không lại anh, cũng không có một nghìn vạn để thôi việc. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, mới phát hiện ra con đường này không phải về nhà họ Mộ.Cô đột nhiên nghĩ ra, hôm nay Liễu Họa có nói, cô không được phép bước vào nhà họ Mộ dù chỉ một bước. Anh đưa cô đi đâu? Nhưng đang tức giận, cô cũng chả buồn hỏi. Xe đi một đoạn đường, rồi đi lên sườn núi, cô cuối cùng cũng biết đây là đâu, là nơi ở của những người giàu có nhất nước ZH, có tới nửa núi là biệt thự. Nghe nói bước vào khu vực nhỏ này, chính là bước vào sân sau của ông chủ trong Top 100 tập đoàn đứng đầu thế giới. Biệt thự rải rác trên nửa sườn núi, mật độ rất thấp, lâm viên tư gia rất rộng, giữa các biệt thự không có làm phiền lẫn nhau. Xe đi vào một biệt thự sang trọng, trong nhà đèn sáng rực rỡ, từ ngoài nhìn vào đẹp giống như những căn phòng trong chuyện cổ tích. Cô xuống xe theo Mộ Thương Nam, không cần hỏi cũng đoán được, đây chỉ có thể là nhà riêng của Mộ Thương Nam. Cô đi vào phòng khách, một phòng hoa tươi đập vào mắt cô. “Đây đều là hoa đền cho cô, thích hoa gì, lúc nào cũng có thể gọi điện cho Nhiếp Hạo. Sau này, tôi và cô sẽ sống ở đây. Tan làm về, cô chịu trách nhiệm làm cơm, làm việc nhà. Bây giờ cô đi làm cơm cho tôi.” Mộ Thương Nam ra lệnh. Diệp Phi nhìn anh kỳ quoặc “Anh không phải đi ăn cơm rồi sao? Tại sao còn phải làm cơm?” “Chỉ mới uống rượu còn chưa ăn cơm” Mộ Thương Nam nói. Anh nhìn thấy bức ảnh liền đi đón cô. Làm gì có thời gian ăn, chỉ sợ anh đến muốn, Cung Trạch Vũ lại làm ra hành động thân mật hơn. Diệp Phi buồn bực đi xuống phòng bếp rộng thênh thang, chưa từng nghe một bữa tiệc chỉ uống rượu không ăn cơm. Càng buồn bực hơn, trong tủ lạnh hai cánh, lại trống không chỉ có mỳ sợi. “Không có cơm, tôi nấu mỳ cho anh ăn?” Cô hỏi Bụng dưới của Mộ Thương Nam thắt lại, ánh mắt anh nhìn xuống phần dưới của cô, phần dưới của cô rất ngon...........................................