"Giang thái y, Vũ nhi có sao không?" Sở Vương phi nước mắt ngắn dài vội vàng hỏi thăm vị thái y đang chẩn bệnh cho Lượng Vũ.
Giang Hải lắc đầu: "Vết thương trên người quận chúa không có gì đáng lo ngại, chỉ là một chút vết thương ngoài da, vấn đề là hai mắt trúng phải nước thánh thiên nhất của Phái Thiên Huyền, tình hình xấu nhất là hai mắt của quận chúa sẽ không thể nhìn thấy gì nữa, thỉnh Vương phi chuẩn bị tâm lý.
"
"Độc tính của nước thánh thiên nhất đã phát tác nhiều ngày, tình trạng của quận chúa hiện nay sợ rằng chỉ có Dược Vương cốc hoặc người của Bách Thảo đường mới có biện pháp trị liệu.
Nhưng vấn đề là người của hai phái này hành sự rất bí mật, vô ảnh vô tung rất khó mà tìm được bọn họ.
Còn độc trên người quận chúa thì có kỳ hạn, không thể kéo dài, nếu trước hai tháng không thể giải, ngoại trừ hai mắt không thể giữ được thì không nói gì, chỉ sợ độc tính có khả năng lan tràn khắp toàn thân xâm nhập lục phủ ngũ tạng, lúc đó chỉ sợ thần tiên cũng khó có thể cứu được.
"
"Tại sao lại như vậy?" Sở Vương phi nghe xong, cả người đau khổ bèn ngất đi.
Sở quận vương thấy vậy liền nhanh chóng tiến lên ôm lấy nàng, nhìn thấy thê tử rơi lệ đầy mặt, nữ nhi thì nằm yên trên giường bệnh, trong thâm tâm của hắn hối hận không thôi.
Vì sao ngày đó hắn không đến sớm một chút cơ chứ? Nếu như hắn đến sớm một chút, Vũ nhi sẽ không trúng độc mà tiểu tử thối kia nói không chừng cũng sẽ không chết.
Sở quận vương còn nhớ rõ lúc đầu hắn và Lượng Vũ vừa nghe xong tin tức, tự nhiên Lượng Vũ lập tức dẫn chúng gia tướng đang đi săn bắn nhanh chóng phi ngựa Bắc thượng.
Mà hắn cũng nhanh chóng hồi phủ điểm binh, điều khiển binh mã, sáng sớm hôm sau cũng lên đường.
Nhưng đợi hắn đến nơi, đám đạo phỉ kia đã tử thương vô số mà chúng gia tướng Lượng Vũ mang theo bên người cũng không còn là bao nhiêu.
Đây có thể thấy được đã có một hồi quyết chiến đẫm máu.
Khi hắn mang binh muốn tiếp cận Lượng Vũ thì đột nhiên nghe được tên đầu lĩnh đạo phỉ đang bị thương nặng kia hướng Lượng Vũ nói: "Muốn biết tiểu tử thối kia ở nơi nào sao? Tốt, ta nói cho ngươi biết, hắn đã chết! Đã sớm bị ta đem đi cho chó sói ăn rồi, hiện tại thi thể cũng không biết ở nơi nào! Ha ha.
.
.
"
"Ngươi nói bậy!" Lượng Vũ cầm chặt bội kiếm, kiếm phong chỉ vào trước ngực tên thổ phỉ.
"Trước khi hắn chết còn liên tục kêu cái gì quận chúa, ngươi nói ta nói có sai không chứ?"
Nghe đến những lời này, sắc mặt Lượng Vũ trở nên trắng bệch, bội kiếm trong tay cũng không ngừng run run.
『sẽ không đâu, Nguyệt Hiểu sẽ không chết đâu.
.
』
Lượng Vũ thất thần đứng yên, hai mắt không có tiêu cự, lắc đầu không tin những gì hắn nói.
Mà tên đầu lĩnh đạo phỉ kia cũng nhanh chóng tận dụng thời cơ, từ trong người lấy ra thiên nhất nước thánh bắn vào hai mắt của Lượng Vũ, chất độc lập tức xâm nhập da thịt làm nàng vô cùng đau đớn nhưng tâm nàng hiện giờ đâu còn để ý, Nguyệt Hiểu chết, tâm nàng cũng chết theo hắn rồi.
"Vũ nhi!" Sở quận vương thấy thế, vội vã xuất ra cung tên bắn ngay phen vũ tiễn nhưng vẫn đã muộn mất rồi.
Bởi vì đạo tặc mặc dù đã chết nhưng hai mắt của Lượng Vũ cũng chảy ra máu loãng, cả người hôn mê bất tỉnh.
.
.
----------------------------------------------------------------------------
Từ lúc Nguyệt Hiểu mất đi, Lượng Vũ ngây ngốc như người mất hồn, thường thường không ăn không uống khiến cho trên dưới vương phủ nhân tâm hoảng sợ.
Đều không khỏi thương tiếc quận chúa và quận mã của bọn họ.
"Quận chúa, đã hai ngày nay người chưa ăn cái gì rồi, tốt xấu gì cũng nên ăn một chút?" Trên tay Đông Nhi cầm một chén cháo, nàng mong Lượng Vũ mở miệng ăn một chút.
"Đông Nhi, ta không muốn ăn.
" Lượng Vũ lạnh lùng nói.
"Quận chúa, quận mã đã chết, người cũng nén bi thương, nên biết tự lo cho chính mình! Người cứ hại thân như thế này chỉ làm cho Vương phi và Vương gia lo lắng! Quận mã ở nơi suối vàng chắc là cũng không muốn thấy người như vậy.
.
.
"
"Ngươi nói bậy! Ai nói Nguyệt Hiểu đã chết? Một ngày không tìm được thi thể của hắn, không có khả năng chứng minh hắn đã chết!" Nàng không tin cái tên ngu ngốc thích chọc tức nàng, cái tên ngu ngốc Nguyệt Hiểu hắn như thế đã chết.
Hắn còn nói muốn cùng nàng bên nhau cả đời mà, làm sao có thể cứ như thế mà biến mất? Nàng không tin, nàng thật không muốn tin!
"Thì quận mã không chết, người cũng phải hảo hảo chiếu cố mình! Không thì khi quận mã trở về cũng không đồng ý thấy người như vậy đâu.
" Đông Nhi tận tình khuyên bảo, chỉ hy vọng quận chúa nghe lọt tai mà ăn uống chút gì, nàng thật lo quận chúa nhà nàng sẽ ngã quỵ.
Nhớ đến hình ảnh ngày ấy khi nàng và Nguyệt Hiểu chia ly làm cho Lượng Vũ rơi lệ, rõ ràng hắn đã hứa sẽ trở về gặp nàng mà, cùng nàng bên nhau cả đời mà, hắn đã hứa rồi mà.
.
.
.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
87 chương
12 chương
48 chương
126 chương
35 chương
99 chương