"Quận chúa, tiễn quân ngàn dặm cũng phải chia ly, ngươi đưa ta đến đây là được rồi. Năm ngày sau chúng ta sẽ gặp lại!" Nguyệt Hiểu đứng trước cửa vương phủ, nói lời từ biệt với Lượng Vũ. Mà Lượng Vũ giờ đây như một người thê tử, ôn nhu mỉm cười dịu dàng thay Nguyệt Hiểu chỉnh lại vạt áo. "Nguyệt Hiểu ngốc, cố gắng chăm sóc chính mình, nếu không lúc trở về sẽ có gia pháp hầu hạ. " Trên trán Nguyệt Hiểu đổ đầy mồ hôi lạnh: "Ngươi với Vương gia đi Đông Giao săn bắn cũng phải tự biết chăm sóc chính mình, ta biết võ công của ngươi hơn người nhưng cẩn thận vẫn hơn, ngươi nhớ không?" Không có ta bên cạnh, nếu ngươi xảy ra chuyện gì ta nhất định rất đau lòng. Nhìn hai người ly tình lả lướt, nếu thật sự không làm gì thì chắc đến tối cũng chưa thể ra khỏi thành, Phong Dạ Hiểu đành làm người xấu, chia rẽ uyên ương. "Quận chúa, ngươi cũng nên xuất phát? Ngươi không thấy Vương gia trừng mắt oán hận nhìn chúng ta từ nãy đến giờ hay sao? Tiểu tam, còn không chịu đi? Đều đã dừng lại lâu như vậy, là không bỏ được hay là không muốn bỏ chứ!" Dạ Hiểu ý tại ngôn ngoại, Nguyệt Hiểu nghe cũng hiểu được rõ ràng ẩn ý của nàng, trong lòng không khỏi dâng lên một tia mất mát. "Vũ nhi, ngươi bảo trọng. " Nguyệt Hiểu không khống chế được chính mình, nhanh chóng bước về phía trước ôm lấy nữ tử mà một năm nay nàng yêu mến quyến luyến, cũng là người mà nàng không muốn rời xa. Lượng Vũ bất ngờ vì cử chỉ thân mật giữa chốn đông người của Nguyệt Hiểu, trên mặt không khỏi e lệ ửng đỏ. "Ngươi Bắc thượng Doanh Châu, cũng phải cẩn thận một chút, biết không? Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại!" Nói xong, Lượng Vũ rời đi vòng tay ôn nhu ấm áp của Nguyệt Hiểu, hướng về phía đội ngũ săn bắn của vương phủ đang đứng chờ nàng đã lâu. Nguyệt Hiểu nhìn theo bóng lưng của Lượng Vũ, nước mắt cũng không biết từ bao giờ rơi xuống. Chỉ sợ lần này rời đi không bao giờ có thể gặp lại, nàng vẫn không buông được Lượng Vũ, không cam tâm mà bỏ đi đoạn tình cảm giữa hai người các nàng. Tình căn đã sâu, lưới tình đã vướng thì biết đường nào mà thoát ra. . . . -------------------------------------------------------------------------------- Hoàng thành Đông Giao, từ trước đến nay là nơi săn bắn của hoàng gia, hàng năm hoàng thất sẽ tổ chức một lần săn bắn long trọng. Ngoài lý do là muốn thắt chặt tình cảm của hoàng tộc đệ tử, ngày hội săn bắn này càng muốn cho chúng hoàng tử công chúa, vương công hầu tước có thể rèn luyện thân mình. "Vũ nhi, con thật sự thích tiểu tử thối kia sao?" Sở quận vương cưỡi ngựa bên cạnh Lượng Vũ, chậm rãi hỏi nàng. "Phụ vương rất bất ngờ sao?" Lượng Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại Sở quận vương. "Lúc trước chiêu hắn làm quận mã, bản vương là trăm nghìn lần không muốn! Bởi vì Vũ nhi của chúng ta ưu tú như thế, tự nhiên quận mã cũng phải phi phàm chi tài, mà không phải như Phong Nguyệt Hiểu, nhu nhược yếu đuối tài đức kém cỏi. " Sở quận vương kịch liệt nói lên suy nghĩ của hắn, Lượng Vũ cười đến bất đắc dĩ. "Thế nhưng hắn cũng là người duy nhất có thể thay đổi con, còn có thể làm cho con bình thường tính tình lạnh nhạt thể hiện ra sự vui buồn mừng giận, điều đó bản vương không phải là không thấy. " Hơn nữa có Phong Nguyệt Hiểu bên cạnh, càng phụ trợ biểu hiện ra Vũ nhi vô song tài hoa, có gì không thể cơ chứ? Haizzz, chỉ là nuôi dưỡng nữ nhi lớn như vậy, nhưng cuối cùng lại thâm hụt tiền sinh ý! Thật là người xưa vẫn nói không sai. . . đúng là nữ sinh ngoại tộc, đem nàng nuôi lớn, rốt cuộc phải đưa cho cái tên tiểu tử thối Nguyệt Hiểu kia, thật là đau lòng kẻ làm phụ thân. Thây rõ ràng là trên mặt Lượng Vũ đang rất vui vẻ, mỉm cười không thôi. "Phụ vương, ý của người là đồng ý tiếp thu Nguyệt Hiểu sao?" "Tiểu tử thối kia đều đã đổi giọng gọi phu nhân là mẫu phi, tại sao lại không chịu gọi ta là phụ vương? Về nhà cũng kêu hắn sửa đổi xưng hô mới được!" Sở quận vương càng nói càng nhỏ, may là Lượng Vũ tai thính mắt tinh nên mới có thể nghe rõ những lời hắn nói. "Báo!" Một tên lính liên lạc hét lớn, cắt đứt cuộc nói chuyện của Lượng Vũ và Sở quận vương. "Có chuyện gì?" Sở quận vương tự nhiên hồi phục bản sắc của một Vương gia, uy phong mười phần hỏi thuộc hạ có chuyện gì xảy ra. Lính liên lạc vội vã xuống ngựa quỳ xuống. "Khởi bẩm Vương gia, quận chúa, tiền phương thám tử hồi báo, trên quan đạo Doanh Châu xuất hiện một đám giặc cướp, bọn chúng đã giết quan viên triều đình. Hoàng thượng mong muốn Vương gia lập tức điểm binh mã, đi trước tiêu diệt!" Doanh Châu?! Lượng Vũ tự nhiên cảm thấy bất an. "Quan viên bị giết là những ai? Có quận mã trong đó không?" "Hiện nay chỉ xác nhận có công bộ thị lang Cổ Phi Phàm, còn lại những quan viên khác hạ lạc bất minh, còn chưa tra rõ. " Lính liên lạc đem tin tức tiền tuyến truyền đến, một chữ không sai thuật lại cho quận chúa nghe. Cổ Phi Phàm?! Kia không phải là đội ngũ cùng Nguyệt Hiểu lên đường hay sao? Hắn chết còn Nguyệt Hiểu thì sao? "Giá!" Lượng Vũ cảm giác kinh hãi, lập tức giục ngựa chạy đi về hướng Doanh Châu, mà Sở quận vương lo lắng Lượng Vũ quá kích động không biết sẽ làm ra chuyện gì. "Gia tướng Sở vương phủ, mau đi theo quận chúa!" Kết quả là một hồng nhan nữ tử tuyệt mỹ dung nhan, nàng dẫn đầu đám gia tướng, một thân y phục tung bay trong gió, thân ảnh phiêu dạt nhưng gương mặt lại nhiều vẻ ưu tư, mong muốn sớm nhìn thấy người nọ vẫn bình an vô sự. Chẳng bao giờ nghĩ đến có một ngày ta sẽ mất đi ngươi, không có khả năng tin tưởng, cũng không muốn tiếp thu. Không có ngươi, ta không còn là ta. . . .