Sợ Trì Tảo Tảo bị cảm mạo sinh bệnh, Diệp Khuyết cũng không chỉ trích cô nhiều, bắt lấy cô nhanh chóng trở về phòng, mở nước nóng trong phòng tắm, làm cho cô đi vào ngâm nước nóng. "Tắm xong rồi gọi anh." Anh tự mình thử nước ấm cho cô, cảm thấy gần đủ rồi, lúc này mới chuẩn bị rời khỏi phòng tắm. Trì Tảo Tảo kéo tay anh, không cho anh đi. Diệp Khuyết quay đầu lại nhìn cô. Cô bé ngại ngùng nở nụ cười, hai má đỏ bừng, cúi đầu, ngượng ngùng không ngớt nói: "Cái kia... Chúng ta đều sắp kết hôn, lập tức sẽ trở thành vợ chồng, kỳ thực, kỳ thực, chúng ta có thể tắm chung cùng một chỗ." Nói xong, cô sợ anh lại từ chối, vì vậy không dám nhìn tới con mắt của anh, cúi đầu chờ đợi anh quay đầu lại. Không nghĩ tới, Diệp Khuyết chẳm chằm nhìn cô im lặng chốc lát, ngược lại hít một tiếng: “Trì Tảo Tảo." "Hả?" Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Người đàn ông rất cao, một mét tám bảy, mỗi lần ở trước mặt anh, cô đều phải ngẩng đầu mới có thể thấy được khuôn mặt anh. Điểm này, Trì Tảo Tảo cảm giác mình thấp đến rất đau xót. "Em sớm muộn cũng sẽ là của anh, trốn không thoát, nhanh chóng đi tắm rửa, xong rồi lại gọi anh, anh đi xử lý vài phần văn kiện công ty." Dứt tiếng, không nhìn biểu cảm thất lạc của cô, anh xoay người rời khỏi. Trì Tảo Tảo nhìn theo bóng lưng anh, cảm thán mình không tiền đồ, không có năng lực giữ anh lại, không đủ hấp dẫn chinh phục anh. Anh rời đi, cô không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ đi tắm rửa. Gần như tắm nửa tiếng, sau đó khoác khăn tắm đi ra, lên giường ngủ, áo ngủ cũng chẳng muốn thay, gỡ bỏ khăn tắm, trực tiếp ngủ. Diệp Khuyết làm việc xong lúc mười giờ, nghĩ đến anh bảo Trì Tảo Tảo tắm rửa xong thì gọi anh, nhưng chớp mắt một cái đã qua hai tiếng, con bé kia vậy mà không gọi anh? Anh từ trong thư phòng đi ra, trực tiếp đi tới phòng Trì Tảo Tảo, mới vừa vào phòng, ai biết, liền nhìn thấy cô bé đã an tường ngủ trên giường lớn. Anh đi khẽ tới, nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, chăm chú nhìn cô. Cô bé có một khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, tinh xảo, đáng yêu, da dẻ trắng nõn, nhẵn nhụi, cảm giác cực kỳ tốt. Đặc biệt là bờ môi kia, tươi đẹp đến giống như quả anh đào mới vừa chín, mọng nước, làm người ta nhìn thèm nhỏ dãi. Cô hô hấp đều đều, cảm giác được, cô ngủ rất ngon, nhưng cô bé lại chính là ngủ bình yên như thế, càng làm người đàn ông bên giường nổi lên tâm tư không đứng đắn. Này đã không biết là lần thứ mấy, anh không kìm lòng được có cảm giác, có phản ứng. Anh đứng dậy rời khỏi, nhanh chóng đi tắm vội đi ra, tắt đèn chính trong phòng, để lại đèn tường tối tăm đỏ ửng, sau đó kéo áo tắm trên người xuống, lên giường. Vừa tiến vào trong chăn, một sóng nhiệt từ bên trong bao phủ tới, đột nhiên lại làm trên thân người đàn ông tăng thêm mấy phần ham muốn. Anh nghiêng người ôm chầm cô, cúi đầu hôn trên miệng nhỏ của cô, hơi thở nóng rực mê người. Trì Tảo Tảo bị hôn tỉnh lại, mở mắt ra mơ mơ màng màng nhìn thấy người đàn ông trước mắt, cô kinh ngạc trợn to hai mắt, sửng sốt. Má ơi! Này này chuyện này... Là sao vậy? Diệp Khuyết - người đàn ông băng sơn không gần nữ sắc này, lại đêm hôm khuya khoắt bò lên giường cô, đánh lén cô? Cô có chút không thể tin được con mắt của mình, còn đang kinh ngạc, nụ hôn của người đàn ông, đã chuyển đến trong cổ cô, bên lỗ tai, sau đó hơi thở như lan: “Yêu tinh nhỏ, đêm nay có muốn hay không, hả?" Tiếng nói của anh, giống như dây đàn, ưu mỹ cảm động, làm lòng người ngứa ngáy. Trì Tảo Tảo lập tức liền bị say sưa trong đó, mạnh mẽ gật đầu: “Ừ, em muốn, ông xã à, em muốn sinh em bé cho anh." Trên miệng nói muốn, nhưng cơ thể, nhưng lại không biết vì sao, run rẩy dữ dội hơn. Không chỉ có run rẩy, ngay cả khuôn mặt nhỏ trắng nõn như tuyết kia, đều phủ kín một tầng thất kinh.