Tám giờ tối Trì Tảo Tảo về đến nhà, ngoại trừ tóc dài đen nhánh còn ướt ra thì những cái khác đều ổn, cô nghĩ thầm, trở về như vậy, hẳn là sẽ không bị phát hiện chứ? Lúc xe dừng ở cửa biệt thự, cô xuống xe, thuận tiện liền giấu ngôi sao nhỏ ở bồn hoa sau cửa, sau đó căn dặn bác Vương không thể nói cho bất luận người nào, lúc này mới nghênh ngang vào nhà. Không nghĩ tới, trong phòng khách, người một nhà đều ngồi ở trên ghế salông, thấy cô trở về, mỗi người trơ mắt nhìn cô, cũng không nói một câu, như là đang xem một con khỉ. Trì Tảo Tảo liền buồn bực, cong miệng nhỏ lên đi tới, làm như không có chuyện gì, đặt mông ngồi bên cạnh Diệp Khuyết: “Ôi trời, hôm nay làm sao vậy? Sao lại yên tĩnh như thế?" Anh mắt Diệp Khuyết rơi trên người cô đánh giá, anh có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, vì vậy Trì Tảo Tảo thay đổi một bộ quần áo khác, anh không thể nào không biết. "Bên ngoài mưa lớn như thế, em đi đâu vậy?" Diệp Khuyết lên tiếng hỏi, giọng có chút lạnh lẽo. Trì Tảo Tảo không dám nhìn anh, bởi vì sợ bị ánh mắt sắc bén của anh nhìn ra tâm tư của mình. Cô cười cười, kéo cánh tay của anh nói: “Đã lâu trời không mưa, em ở bên ngoài thưởng thức cảnh mưa một lúc." "..." Lặng ngắt. Vẫn là không ai lên tiếng. Vợ chồng họ Diệp càng là mắt cũng không chớp nhìn xem Trì Tảo Tảo, nhìn tới mức cô gái kia, cả người nổi da gà. Cô run lên, cười khổ hỏi: “Ba mẹ, tại sao nhìn con như vậy?" Tiết Dung Chân thu lại ánh mắt, liếc mắt nhìn Diệp Khuyết, lại nhìn Trì Tảo Tảo một chút, ấp a ấp úng nói: “Con... Muốn kết hôn với Diệp Nhị?" Kết hôn? Trì Tảo Tảo vừa nghe, nhíu mày gật đầu: “Đúng vậy, chúng con phải kết hôn, ba mẹ, lẽ nào các người không vui sao?" "Vui, vui chứ, ha ha ~~" Tiết Dung Chân cười khổ hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Khuyết: “Chỉ là mẹ có chút không thể tin được, Diệp Nhị nhà chúng ta, lại đã đồng ý!" Thật sự thật là hiếm có, cái tên người máy này, không gần nữ sắc, lạnh như cúi băng, lại muốn kết hôn? Làm cha mẹ Diệp Chấn Hoa và Tiết Dung Chân, đến nửa ngày cũng không hiểu ra. Sau khi được Trì Tảo Tảo khẳng định, lúc này bọn họ mới tin tưởng. Tuy rằng ngoài mặt không có phản ứng gì, nhưng sâu trong nội tâm, thực sự là vui không ngớt. "Vậy các con định làm hôn lễ này như thế nào?" Tiết Dung Chân hỏi. Trì Tảo Tảo liếc mắt người đàn ông bên cạnh một cái, khều anh: “Ông xã à, anh muốn làm thế nào?" Vẻ mặt Diệp Khuyết rất nghiêm nghị, nhìn xem Trì Tảo Tảo, ánh mắt ít đi nhu tình trước đó. Anh đột nhiên đứng dậy: “Không phải em muốn ra nước ngoài tổ chức sao? Vậy thì ra nước ngoài, kết hôn du lịch." Dứt tiếng, anh xoải bước, trực tiếp liền đi ra. Trì Tảo Tảo nhìn dáng vẻ anh đột nhiên trở nên lạnh như băng, trong lòng có chút không thoải mái. Cô đứng dậy đuổi theo: “Anh sao vậy? Anh không muốn kết hôn với em sao?" Diệp Khuyết dừng bước, nhìn cô, lời nói ý vị sâu xa: “Chẳng lẽ em không biết bên ngoài mưa to, lối đi bộ đều là xe cộ, rất nguy hiểm sao?" Lúc tài xế gọi điện thoại cho anh, anh suýt chút nữa gấp chết. May là cô không có xảy ra việc gì, nếu không, anh sẽ hận không thể chặt tay mình, chặt cái tay đã ném ngôi sao nhỏ của cô đi. Trì Tảo Tảo không biết anh đã biết rồi, hấp háy mắt, nói thật nhỏ: "Xin lỗi, em... em..." Cô muốn nói lại thôi, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Diệp Khuyết nhìn cô, giọng điệu vẫn trầm thấp như cũ: “Nếu như em thực sự muốn những ngôi sao nhỏ kia, em có thể nói cho anh, anh phái người đi kiếm về cho em, Trì Tảo Tảo, lần tới em còn không muốn sống lao ra như vậy, xem anh trừng trị thế nào." Anh cắn răng trừng mắt với cô, thật sự có loại kích động muốn nhét cô vào trong xương mình.