Editor: Gió
Beta: Đá bào
Bà Lâm có số điện thoại của Giản Hàng nhưng không gọi trực tiếp cho cô, chuyện hôm nay muốn đến tìm Giản Hàng có chút khó xử.
Bà đã phải đấu tranh nội tâm cả nửa ngày mới quyết định tới đây.
Tiểu Phàn cúp điện thoại, “Bây giờ Giản tổng không bận, để cháu dẫn cô qua.”
Bà Lâm cười mỉm, “Vậy làm phiền cô rồi, thư ký Phàn.”
“Cô khách sáo rồi.” Tiểu Phàn đặt điện thoại trên tay xuống, đưa bà tới phòng làm việc của Giản Hàng.
Tiểu Phàn không đoán được tuổi tác cụ thể của Lâm phu nhân, ngoại hình rất đẹp lại giữ dáng tốt, khí chất cao quý thanh lịch toát ra từ tận bên trong.
Ở phía Giản Hàng, sau khi cúp điện thoại, cô nói với Tần Mặc Lĩnh, “Mẹ Lâm Kiêu đến tìm em.”
Tần Mặc Lĩnh gật đầu, cầm cuốn sách anh vừa đọc lên rồi đứng dậy, “Hai người nói chuyện đi.” Anh rời khỏi văn phòng Giản Hàng.
Bà Lâm nhìn thấy Giản Hàng, vẫn là dáng vẻ thân thiết như trước kia.
Bà rất thích Giản Hàng, từng hy vọng Giản Hàng sẽ trở thành con dâu mình, tiếc là Lâm Kiêu lại không biết phấn đấu.
Giản Hàng pha cà phê đón tiếp bà, “Lâm Kiêu sao rồi ạ?”
Bà Lâm thở dài một tiếng, “Thằng bé ấy à, một lời khó nói hết.”
Giản Hàng cười cười, “Qua hai năm nữa trưởng thành hơn sẽ ổn thôi ạ.”
“Cô không hy vọng gì việc nó có thể trưởng thành hơn.” Đây là lời tự đáy lòng của Lâm phu nhân.
Giản Hàng bưng ly cà phê đã được pha xong qua, ngồi xuống đối diện bà Lâm.
Hôm nay nóng như vậy, nếu như không có việc gì quan trọng, sẽ không có ai muốn ra ngoài cả, “Có phải Lâm Kiêu lại làm cô tức giận rồi không?”
Bà Lâm lại thở dài một lần nữa, “Từ khi Doãn Lâm đổi giám đốc, cô bắt đầu thấy Lâm Kiêu ủ rũ đi, về nhà cũng không nói gì, ngoài chơi game ra thì không làm gì cả, mấy ngày trước còn bắt đầu hút thuốc nữa.”
“Buổi sáng ngủ đến tám giờ vẫn chưa dậy.”
Bà Lâm nhấp một ngụm cà phê, “Có thể người khác không biết, nhưng Giản Hàng, chắc cháu cũng biết, lúc cháu còn ở Doãn Lâm, hai năm nay ngày nào nó cũng dậy sớm đến công ty, cả người tràn đầy năng lượng, cuối tuần ở nhà vùi đầu hì hục viết tổng kết của tuần, viết viết hoá hoá, có những lúc chỉ có hơn trăm chữ nhưng nó cũng ngồi viết vài tiếng đồng hồ.
Trong mắt cô và bố nó, còn cảm thấy con trai mình là một người bình thường.
Giản Hàng: “….”
“Thằng bé không có bản lĩnh gì lớn, cô chú là người làm bố làm mẹ cũng biết được rõ.
Không giáo dục được con trai cho tốt, cô và bố thằng bé cũng vô cùng tự trách.
Nói thực thì bây giờ cô vẫn không biết nên giáo dục con cái ra sao, vô cùng thất bại.”
Bà Lâm vẫn luôn nhìn ly cà phê mà nói, “Cô không mong thằng bé thành tài, trở thành người xuất sắc, cô chỉ mong con mình thành người.”
“Nhưng dấu hiệu gần đây của thằng bé không được tốt cho lắm.”
“Một khi con người bắt đầu sa sút, dần dần cũng sẽ trở nên vô dụng.”
Bà Lâm ngẩng đầu nhìn Giản Hàng: “Người thằng bé sợ nhất là cháu, sợ từ trong đáy lòng.
Cô và bố nó đã thương lượng qua, định để nó ứng tuyển vào bộ phận số Bốn, không dựa vào quan hệ, chỉ dựa vào năng lực của thằng bé, nó lại là đứa nhanh mồm nhanh miệng, nộp đơn vào ban quan hệ công chúng bên bộ phận thị trường, chắc…cũng được nhận thôi.”
Giản Hàng: “….”
Chính bản thân bà Lâm cũng cảm thấy ngại ngùng, lại cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, “Không phiền cháu phải chiếu cố nó, chỉ muốn nhờ cháu quản thúc nó nhiều hơn, quản chết nó cũng được.”
Giản Hàng đã quen với việc quản lý Lâm Kiêu, gần như không cần phải nói gì, chỉ cần một ánh mắt nhìn qua, Lâm Kiêu cũng không dám lên tiếng, quản thúc cậu ta căn bản không hề tốn chút công sức nào, chỉ là, “Lâm Kiêu thích công việc đầu tư, để cậu ấy đến ngành hàng tiêu dùng nhanh, lại là bên quan hệ công chúng, chưa chắc cậu ấy đã đồng ý.”
“Vậy thì đơn giản rồi, khoá thẻ tín dụng của nó là xong, bắt nó đến đâu phải đến đấy.”
“….”
Giản Hàng không có quyền tham gia đánh giá, cũng không thích nói ra những lời đạo lý sáo rỗng.
“Đương nhiên, nếu như thắng bé không muốn cô cũng không có cách nào khác, cũng không thể trói nó qua được.
Cô trở về sẽ bàn bạc với nó xem.” Bà Lâm uống xong ly cà phê, “Không làm phiền cháu nghỉ trưa nữa, làm phiền cháu hết lần này đến lần khác, quả thực ngại quá.”
Giản Hàng đứng dậy tiễn bà, “Lâm phu nhân cô đừng nói như vậy, ở Doãn Lâm, Lâm Kiêu mang lại tài nguyên cũng như các hạng mục, cậu ấy không nợ ai cả.
Có cậu ấy ở đây, bầu không khí trong đoàn đội của cháu sẽ tốt hơn nhiều.
Tài nguyên cũng là một phần của thực lực, có thể khuấy động không khí cũng là một loại năng lực.”
Lâm phu nhất thích nhất là sự thấu tình cũng như rộng lượng của Giản Hàng, lời cô nói khiến lòng bà cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Bà và Giản Hàng sóng vai bước ra ngoài, “Đã bảo cháu gọi một tiếng dì, mà cháu vẫn cứ khách sáo gọi là Lâm phu nhân.”
Giản Hàng cười: “Cháu không thốt ra được, ai bảo cô lại trẻ như vậy chứ.
Gọi là chị còn hợp lý hơn.”
*Giản Hàng gọi Lâm phu nhân là 您 (nín), cách gọi kính trọng, lịch sự nên mình dùng từ ‘cô’ ở đây là muốn chỉ cách xưng hô lịch sự, chứ không phải vì Lâm phu nhân lớn hơn nhiều tuổi mà Giản Hàng gọi là ‘cô’.
Bà Lâm cười, “Vậy thì gọi chị là chị đi, cho Lâm Kiêu gọi em là dì nhỏ, sau này để chồng dì nhỏ quản thúc nó nhiều hơn.”
Giản Hàng: “….”
Trong tất cả những người mà cô quen biết, duy chỉ có bà Lâm khiến cô không biết nên tiếp lời ra sao, bởi bà Lâm luôn khiến cô dở khóc dở cười.
Sau khi tiễn Lâm phu nhân ra về, Giản Hàng quay lại phòng làm việc.
Vừa đến cửa phòng làm việc, bước chân cô chậm lại, nhìn thấy người đang ngồi ở sô pha, “Anh…vẫn chưa về sao?”
Tần Mặc Lĩnh: “Anh chưa, vừa rồi ở phòng đón khách bên cạnh.” Nghe thấy hai người họ nói chuyện ngoài cửa, biết được Lâm phu nhân đã ra về, anh lại qua đây, “Lâm phu nhân lại muốn nhét Lâm Kiêu qua bộ phận số bốn?”
“Là muốn để Lâm Kiêu tự ứng tuyển, nhân sự của bộ phận số Bốn do Liêu Vịnh Mân phụ trách, có được thông qua hay không sẽ do chị ấy quyết định.” Không phải là vị trí quan trọng nên cô sẽ không qua hỏi.
Giản Hàng đánh giá Lâm Kiêu một cách khách quan, “Đến Doãn Lâm, bằng cấp và năng lực của cậu ta đều không đạt tiêu chuẩn, cần bố mẹ nhờ vào quan hệ.
Nhưng đến bộ phận thị trường ở Lạc Mông, có lẽ sẽ phù hợp hơn.”
Tần Mặc Lĩnh không có hứng thú với chuyện của Lâm Kiêu, “Em có muốn chơi game không?” Anh hỏi.
Cô nhìn đồng hồ, không còn nhiều thời gian lắm, tuy nhiên miễn cưỡng có thể đủ chơi một ván.
Tần Mặc Lĩnh gập sách lại, anh đổi ý, “Em đừng chơi nữa, ngủ một chút.”
Anh đặt gối ôm xuống bên cạnh bắp đùi, “Nằm lên sô pha ngủ đi.”
Giản Hàng gối lên chân anh, Tần Mặc Lĩnh đệm gối ôm dưới cổ cô, như vậy cổ sẽ không mệt, ngủ cũng thoải mái hơn.
Một tay cô ôm đầu gối anh, còn tay anh đặt lên vai cô một cách tự nhiên.
Tần Mặc Lĩnh dựa lên sô pha chợp mắt, cùng cô ngủ trưa.
Chợp mắt được vài phút, anh đột nhiên lại mở mắt ra, “Để anh tháo đồng hồ ra giúp em.”
Giản Hàng: “Hả?” Nhất thời không hiểu anh muốn làm gì.
Tần Mặc Lĩnh giải thích, “Đeo đồng hồ ngủ, sẽ bị tê tay.”
Giản Hàng đã đeo quen rồi, không sao cả, nhưng cô vẫn đưa tay cho anh.
Tần Mặc Lĩnh khẽ tháo đồng hồ xuống, “Em ngủ đi.”
Giản Hàng nhắm mắt lại, thả lỏng tinh thần, rất nhanh đã thiếp đi.
Tần Mặc Lĩnh không ngủ, một tay ôm vai cô, tay còn lại cầm đồng hồ, đặt mặt đồng hồ ngửa lên trên tay ghế sô pha, cầm điện thoại ghi hình chiếc đồng hồ, quay rất chậm rãi, tỉ mỉ phóng to từng chi tiết một, sau đó gửi qua cho thư ký Cao.
Tránh làm Giản Hàng tỉnh giấc, anh chỉnh điện thoại về chế độ yên lặng.
Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn cho thư ký Cao, [Tìm giúp tôi phong cách mặt đồng hồ cũng như dây đeo giống như vậy, sau đó để thợ chuyên ngành kiểm tra lại, sửa sao cho chính xác với độ dài dây đeo đồng hồ của cô ấy.]
Thư ký Cao hỏi, [Chỉ tìm mẫu dành riêng cho nữ hay là đồng hồ đôi ạ?]
Tần Mặc Lĩnh: [Đồng hồ đôi.]
–
Lúc này ở bộ phận kinh doanh số Hai.
Hôm nay kế hoạch nghỉ trưa của Chung Nghiên Nguyệt cũng hỏng bét, có vị khác không mời mà đến là chị cô.
Đây là lần thứ hai Chung Nghiên Phi đến phòng làm việc của em gái, bây giờ đã chuyển qua phòng làm việc dành cho tổng giám đốc, rộng rãi thoáng mát.
Cô ta nhìn thấy bọng mắt đen của em gái, “Em nghỉ ngơi chút đi.”
Chung Nghiên Nguyệt ngáp một cái, “Vừa tiếp nhận vị trí mới nên công việc có hơi nhiều một chút, đợi quen việc rồi sẽ không cần phải tăng ca nữa.” Cô uống một ngụm cà phê cho tỉnh ngủ, “Sao chị lại có thời gian rảnh đến đây vậy?”
Chung Nghiên Phi nghe tin Giản Hàng nhậm chức trước thời gian, cô sợ em gái và Giản Hàng phát sinh mâu thuẫn, “Cho dù như thế nào bây giờ em và Tề Chính Sâm cũng đã kết hôn rồi, chuyện trước đây ai đúng ai sau không còn quan trọng nữa, nên bước sang một trang mới.”
“Em biết rồi.”
“Biết rồi thì tốt, chị chỉ sợ em tức giận trong lòng, đến lúc đó lại có chuyện không vui vẻ gì với Giản Hàng.”
“Đều đã qua rồi, em không muốn bới lông tìm vết của bất kỳ ai nữa.”
Chung Nghiên Nguyệt chỉ chỗ nước ngọt chất thành núi trên bàn, “Em nào có nhiều thời gian nghĩ chuyện khác được chứ, bây giờ công việc còn vẫn chưa làm xong.”
Tình cảm của cô dành cho Đàm Phong cũng nhạt dần, bị công việc gột rửa mất.
“Bộ phận số Hai không đủ người nên đang tuyển dụng thêm, tuyển dụng thêm rồi nhưng lại không có đủ không gian làm việc, công ty cho bộ phận ba tầng lầu nhưng đều đã chật hết rồi, em đang cùng công ty đàm phán mở rộng thêm không gian làm việc.”
Chung Nghiên Phi lại dặn dò thêm một lần nữa, “Đừng để xảy ra mâu thuẫn với Giản Hàng, đến lúc đó người phải chịu tức giận là em, không đáng để vì một tên tra nam mà đối xử với bản thân như vậy.”
Có những chuyện liên quan đến Giản Hàng, cô phải nói cho em gái biết, “Trước khi chị làm việc chung với Giản Hàng, người ta nói cô ấy lợi hại ra sao, nói một mình cô ấy có thể làm được lượng công việc của cả một đoàn đội, chị còn cảm thấy thật nực cười.”
Đợi khi tiếp xúc rồi, mới biết quả thực là như vậy.
“Sau đó lại nghe được chút chuyện từ người khác, mới phát hiện chị đã hiểu lầm cô ấy quá nhiều.”
Chung Nghiên Nguyệt hỏi, “Chị nghe ngóng được những gì vậy?”
“Không phải là nghe ngóng, mà trong tiệc xã giao những người trong giới đầu tư nhắc đến.”
“Lúc cô ấy bắt đầu làm hạng mục độc lập một mình có từng phải chịu thiệt, không nắm bắt chắc mặt pháp lý, điều này thuộc về trách nhiệm của nhóm luật sư, nhưng dù sao cô ấy cũng là người dẫn dắt đoàn đội, lần đó đã khiến cho bên A tổn thất hơn mười triệu đô.”
“Cuối cùng dự án thất bại, hai bên kiện cáo hầu toàn, Doãn Lâm phải bồi thường bên A một khoản tổn thất.
Lúc đó ban lãnh đạo cấp cao của Doãn Lâm đến nhận giấy gọi thanh toán của toà, sau đó ném thẳng lên mặt Giản Hàng.”
“Lúc đó ban hội đồng quản trị của Doãn Lâm đều không vừa mắt Giản Hàng, chỉ có Bàng Bân Lâm giúp đỡ cô ấy.
Nếu không có Bàng Bân Lâm, sự nghiệp trong ngành đầu tư mạo hiểm của cô ấy chắc chắn sẽ kết thúc tại đây.
Sau đó sở dĩ cô ấy bán mạng cho Doãn Lâm đến vậy, đều là để trả nợ ân tình cho Bàng Bân Lâm.”
“Chuyện lần đó là một đả kích lớn vô cùng cho cô ấy, vì vậy cô ấy ra sức nghiên cứu luật học.”
“Từ đó về sau, bất kỳ hạng mục nào do cô ấy dẫn dắt đều không hề có bất kỳ sơ sót nào.”
Chung Nghiên Nguyệt không hiểu việc thu mua, nhưng trước kia khi hẹn hò với Đàm Phong, ít nhiều cũng biết được một chút.
Một dự án thu mua, ngoài sự tham gia của ngân hàng đầu tư, còn có cả công ty luật và kế toán.
Một mình Giản Hàng có thể làm được lượng công việc của cả một đoàn đội, tất cả những nghiệp vụ ấy cô đều tinh thông, chứ không phải chỉ hiểu biết một chút.
“Chị, chị nói với em những điều này làm gì?”
Chung Nghiên Phi đáp, “Bây giờ em đã là tổng giám đốc của bộ phận kinh doanh rồi, không tránh được sẽ có những lúc phải cạnh tranh.
Đừng khinh địch, đừng luôn cảm thấy cô ấy chỉ dựa vào Tần Mặc Lĩnh.”
Chung Nghiên Nguyệt gật đầu, “Điều này em biết.”
Chung Nghiên Phi bước lên trước vài bước, khẽ ôm em gái, “Em mạnh hơn chị, chị còn có thể xử lý tốt công việc được, bình yên qua ngày, em cũng có thể.”
Không cần phải nhắc đến Đàm Phong thêm nữa.
Chung Nghiên Nguyệt tiễn chị gái đến thang máy, Chung Nghiên Phi nhấn nút mở cửa, quay đầu nói, “Bộ phận số Bốn muốn cắt giảm biên chế, bộ phận số Hai bọn em sắp tuyển người, vô hình ắt sẽ có mâu thuẫn.”
Cô không nói gì thêm nữa, bước vào thang máy.
–
Buổi trưa hôm nay, người không ngủ còn có Trịnh Viêm Thúc.
Bên chiếc gạt tàn, tàn thuốc đã phủ thành một lớp.
Trịnh Viêm Thúc dập điếu thuốc, một buổi trưa nay anh ta đã hút hết bảy, tám điếu, phá vỡ kỷ lục trước giờ của bản thân.
Cổ họng khô khốc khó chịu, anh ta đến tủ lạnh lấy một chai nước uống.
Uống xong một chai nước lạnh, Trịnh Viêm Thúc bình tĩnh không ít.
Sau đó anh ta đi đến nhà vệ sinh vắt một chiếc khăn ướt, lau sạch sẽ lại mặt bàn.
Trong vòng nửa năm, huỷ hợp đồng với hơn bốn trăm nhà phân phối, hơn nữa đây đều là những nhà phân phối có sức ảnh hưởng lớn, căn bản là muốn mạng của bộ phận số Bốn.
Không huỷ hợp tác, lợi bất cập hại.
Sớm muộn đều muốn mạng.
Bộ phận số Bốn cần được thay máu mới, cần phải đổi sang nhà phân phối mới, điều này anh ta hiểu được.
Nhưng cũng không thể hành động lớn như vậy được, hành động này của Giản Hàng là rút củi dưới đáy nồi, đập đáy dìm thuyền, liều chết đến cùng.
Nhưng một khi làm không xong, bộ phận số Bốn sẽ đắm thuyền, không có bất kỳ đường sống nào.
Làm nghề nhiều năm như vậy, trước giờ anh ta chưa từng thấy có doanh nghiệp nào huỷ hợp đồng với hơn bốn trăm nhà phân phối cùng một lúc.
Đây là nước đi chí mạng.
Nếu như thay hết các đại lý cũ, tìm những nhà phân phối mới, có thể sẽ đem đến cho bộ phận số Bốn một tia hy vọng, nhưng cũng chỉ có thể, hy vọng cũng chỉ có duy nhất một tia.
Cô làm như vậy, là mạo hiểm.
Trịnh Viêm Thúc ném khăn ướt đi, quơ lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Giản Hàng: [Tôi thân là giám đốc thị trường, vì vậy có nghĩa vụ nhắc nhở cô, Giản tổng, cô bình tĩnh lại một chút!]
Giản Hàng: [Anh đã bĩnh tĩnh nhiều năm như vậy rồi, bộ phận số bốn có khởi sắc không?]
Trịnh Viêm Thúc: “….” Mỉa mai, anh ta không bằng Giản Hàng.
[Nhưng đây cũng không phải là lý do chúng ta điên cuồng huỷ hợp tác với các nhà phân phối!]
Giản Hàng: [Nếu như tôi đứng ở lập trường của anh, từ góc độ của giám đốc thị trường mà nói, có thể tôi sẽ có suy nghĩ giống vậy, phản đối huỷ hợp tác.
Vì vậy hôm nay anh rời khỏi cuộc họp giữa chừng, tôi có thể hiểu được.
Nhưng tôi lại không phải.]
Cô lại nói: [Anh không hiểu tôi cũng không sao, chấp hành theo là được.]
Trịnh Viêm Thúc lùi một bước, [Chúng ta kết thúc hợp đồng với hai trăm nhà trước, cũng là để cho quản lý các khu vực lớn có thời gian thích nghi.]
Giản Hàng: [Ở chỗ của tôi, không có chuyện kỳ kèo mặc cả.
Chuyện này cứ quyết như vậy đi, tiếp theo tôi chỉ xem tình hình thực hiện, không nghe bất kỳ lý do nào.]
Trịnh Viêm Thúc xoá cuộc trò chuyện, ném điện thoại lên bàn.
Giằng xé hơn hai tiếng đồng hồ là hai tiếng đấu tranh với nội tâm, Trịnh Viêm Thúc cầm điện thoại lên một lần nữa, nhắn tin vào nhóm quản lý các khu vực lớn, [Bốn giờ mở họp trực tuyến.]
Năm giờ chiều, Giản Hàng tắt máy tính tan làm.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Trịnh Viêm Thúc, [Tôi đã truyền ý của cô đến các khu vực lớn rồi, sau đó quản lý các khu vực và quản lý thành phố có thể sẽ từ chức hàng loạt, cô hãy chuẩn bị tinh thần trước.]
Giản Hàng: [Vất vả rồi.]
Cô cất điện thoại vào túi, cầm chìa khoá xe rời khỏi văn phòng.
Tối nay về nhà ăn cơm, Tưởng Thịnh Hoà cũng tới.
Trời hạ năm giờ chiều, ánh dương vẫn treo trên trời cao, Giản Hàng đã cố thích nghi một tuần nhưng vẫn chưa quen với việc tan làm sớm như vậy.
Đi qua tiệm hoa, cô mua một bó về tặng mẹ.
Vị trí trong gara đã bị Tưởng Thịnh Hoà chiếm mất, không ngờ anh ấy lại đến sớm như vậy.
Giản Hàng tìm một chỗ đỗ xe khác, nói với Tần Mặc Lĩnh: [Bạn học tiểu học của anh đã đến nhà em rồi.]
Tần Mặc Lĩnh: [Anh vừa rời khỏi công ty, em đợi anh sao?]
Giản Hàng: [Em lên lầu trước, anh đến thì gọi cho em, em xuống lầu đón anh.]
Tần Mặc Lĩnh: [Được.] Nếu như là trước đây, anh sẽ không để cô đợi.
Mà Giản Hàng cũng sẽ không đề nghị xuống lầu đón anh.
Giản Hàng ôm hoa lên lầu.
Mở cửa nhà, cánh cửa vừa khẽ được mở ra, cô đã ở bên ngoài gọi vọng vào, “Mẹ, con về rồi đây.”
Giản Hàng bước vào nhà, người ngồi trên sô pha đặt điều khiển tivi xuống, sau đó đứng dậy.
Hai người nhìn nhau.
Lần đầu gặp mặt, Giản Hàng nở nụ cười với đối phương.
Cô ấy cũng mỉm cười, “Dì và Tưởng tổng đang ở trong phòng bếp.
Tôi là thư ký của Tưởng tổng, Lạc Kỳ, vẫn thường nghe anh ấy nói đến cô và Tần tổng.”
Giản Hàng cười nói, “Tưởng tổng nhắc đến Tần Mặc Lĩnh, chắc chắn đều là kể những chuyện xấu hồi hỏi của anh ấy.
Cô ngồi đi, đừng khách sáo.” Cô đoán ra được Lạc Kỳ chính là người mà Tưởng Thịnh Hoà thích.
Ấn tượng đầu tiên Lạc Kỳ để lại cho cô, xinh đẹp dịu dàng, lại cứng cỏi bạo dạn.
Trần Ngọc và Tưởng Thịnh Hoà đang bận ở trong bếp nấu cơm, Tưởng Thịnh Hoà cũng ra tay, phụ trách rửa rau.
Giản Hàng đặt hoa xuống, đi rửa tay rồi qua ngồi, cô đặt đĩa hoa quả xuống trước mặt Lạc Kỳ, bản thân cũng cầm một miếng lên ăn, “Cô là người Giang Nam sao?”
Lạc Kỳ gật đầu, cười cười, “Nghe giọng rõ vậy sao?”
“Không phải là giọng điệu, mà là sự mềm mại của Giang Nam.” Giản Hàng cùng cô ấy nói chuyện phiếm, “Lúc tôi đến Tô Thành công tác, rất thích nghe người bản địa nói chuyện, mặc dù nghe không hiểu nhưng vẫn thấy dễ nghe.”
Lạc Kỳ biết được tình hình gần đây của Giản Hàng, trên đường tới đây, Tưởng Thịnh Hoà có nói tới không ít, “Ở bộ phận số Bốn có mệt không?”
“Vẫn còn chưa tới lúc mệt.” Giản Hàng hỏi, “Cô đã uống thử nước có ga của bộ phận số Bốn chưa?”
Lạc Kỳ, “Có uống qua một lần.”
“Không ngon đúng không?”
“….” Lạc Kỳ cười.
Giản Hàng đáp, “Bao bì cũng không đẹp.”
Lạc Kỳ không ngờ Giản Hàng lại thẳng thắn đến vậy, cô cũng nói đúng sự thật, “Bao bì không bắt mắt, lượng ga hơi nhiều, có lẽ là do tôi thích uống đồ uống thanh hơn một chút.”
“Không phải là vấn đề của cô, mà vấn đề nằm ở bản thân của sản phẩm.”
Giản Hàng lấy điện thoại ra, “Thật không dễ gì mới tìm được một người bạn tâm giao, chúng ta thêm Wechat đi.”
Hai người cùng trao đổi phương thức liên lạc.
“Chúng ta qua bếp xem xem.” Giản Hàng và Lạc Kỳ cùng đi qua.
Tưởng Thịnh Hoà quay đầu lại, đặc biệt nhìn sang Lạc Kỳ, cô đang nói chuyện với Giản Hàng nên anh lập tức thu lại ánh mắt.
Gần bảy giờ, Giản Trọng Quân từ trường học trở về, ông cũng Tần Mặc Lĩnh lên lầu.
Giản Hàng nhìn thấy Tần Mặc Lĩnh, nhỏ giọng nói, “Sao anh không gọi cho em? Để xem xuống đón anh.”
Tần Mặc Lĩnh: “Anh gọi rồi, nhưng em không nghe máy.”
Giản Hàng: “…” Cô giải thích, “Vừa rồi em bận ở trong phòng bếp.”
Tần Mặc Lĩnh đợi ở gara mười phút, ban đầu là gửi tin nhắn qua, nhưng cô không trả lời, anh tưởng cô sẽ xuống thẳng, kết quả chẳng thấy ai.
Sau đó lại gọi điện thoại, không người nhấc máy.
Đúng lúc gặp bố vợ tan làm về nên anh cùng lên lầu.
Bố vợ tưởng rằng anh đang đợi ông, vô cùng cảm động.
“Tần tổng.” Lạc Kỳ mỉm cười chào hỏi.
Tần Mặc Lĩnh nói, “Hôm nay không cần phải khách sáo.”
Ngoài gọi là Tần tổng, Lạc Kỳ cũng không biết nên gọi là gì, bởi không thể cứ vậy mà gọi thẳng tên anh được.
Hôm nay Trần Ngọc chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, tất cả nguyên liệu đều là do Tưởng Thịnh Hoà phụ trách rửa, Trần Ngọc không nói việc anh đã giúp nên người khác không biết, và Lạc Kỳ cũng không biết.
Lạc Kỳ tưởng rằng anh ở trong bếp là để trò chuyện cùng Trần Ngọc.
Sao cô có thể tưởng tượng ra được, vị tam công tử của Tưởng gia này lại tự xắn ống tay áo xuống bếp rửa rau được chứ.
Lúc ăn cơm, Lạc Kỳ theo bản năng ngồi xuống cạnh Giản Hàng, cố gắng cách xa Tưởng Thịnh Hoà một chút, ăn cơm cùng sếp dễ ảnh hưởng đến hệ tiêu hoá.
Hai người nhỏ giọng trò chuyện, Giản Hàng nói, “Tôi định sẽ thiết kế lại bao bì, thiết kế xong rồi sẽ gửi cho cậu xem trước.”
“Được, đến lúc đó nhớ gửi cho tôi.”
Hai người thì thầm to nhỏ, Tưởng Thịnh Hoà và Tần Mặc Lĩnh không nghe được họ nói gì.
—
Khi Giản Hàng và Tần Mặc Lĩnh xuất phát về nhà mới hơn chín giờ, Tưởng Thịnh Hoà còn phải quay về công ty tăng ca, ăn cơm xong ngồi lại một lúc, sau đó vội vã rời đi.
Tần Mặc Lĩnh cho tài xế lái xe của Giản Hàng về, còn anh lái xe chở cô.
Trên đường, anh rẽ sang một con đường khác, không phải là đường về biệt thự.
“Anh muốn đi đâu vậy?” Giản Hàng hỏi.
“Trong nhà hết sữa bò rồi.” Tần Mặc Lĩnh nói, “Đi mua sữa cho em.” Hãng sữa bò kia không phải ở siêu thị nào cũng có.
Giản Hàng dựa lưng lên ghế, quay mặt sang nhìn anh, nhìn suốt cả dọc đường.
Tần Mặc Lĩnh biết cô đang nhìn mình, anh chuyên tâm lái xe, không lên tiếng.
Lúc xuống xe, Tần Mặc Lĩnh đứng ở phía trước đợi cô đi qua, anh đưa tay nắm lấy tay cô.
Cùng cô đan tay bước về phía cửa siêu thị đông người qua lại.
Ở cửa siêu thị có đoàn người đi ra, Tần Mặc Lĩnh kéo tay để cô nấp sau lưng mình, không để họ làm hai người tách rời.
Đợi nhóm người đi rồi, anh lại nắm chặt tay cô, cùng cô sóng vai.
Trên thang cuốn, anh để cô đứng ở phía trước.
Tần Mặc Lĩnh rất ít khi đến siêu thị, hôm nay là lần đầu tiên trong mấy năm gần đâu, “Em còn muốn mua gì khác không.”
Giản Hàng lắc đầu, “Em không.”
Đồ đạc thường dùng trong nhà có người phụ trách riêng, không cần cô phải bận tâm.
“Vậy chúng ta đi thanh toán.” Tay phải Tần Mặc Lĩnh cầm sữa bò, tay trái nắm tay cô.
Hai người vào siêu thị chỉ mất có tám phút, cầm sữa bò đi thẳng đến quầy thanh toán xếp hàng.
Đi ra từ siêu thị, Giản Hàng nhìn thời gian, từ lúc vào đến lúc đi ra, tổng cộng mười sáu phút.
Trong mười sáu phút này, có ít nhất mười phút, là anh nắm lấy tay cô.
Bọn họ tiện đường qua sân vận động chạy vài vòng, trình độ của Giản Hàng vẫn dừng lại ở mức bốn vòng, định rằng qua một khoảng thời gian nữa thì chạy thêm một vòng.
Quay lại xe, Giản Hàng cầm khăn lau đi mồ hôi trên trán, “Ngày mai ở nhà cũng không có việc gì, em đến công ty nửa ngày.”
Tần Mặc Lĩnh không đồng ý, “Em nghỉ ngơi hai ngày cuối tuần.”
Vậy thì Giản Hàng định sẽ tăng ca ở nhà.
Tần Mặc Lĩnh hỏi, “Bộ phận số Bốn quyết định huỷ hợp tác với hơn bốn trăm đại lý sao?”
Giản Hàng nhìn anh, “Nhanh vậy anh đã nghe được rồi à?”
“Ừm.
Vấn đề phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của em.”
“Em biết.”
“Giản Hàng, nếu có áp lực cứ nói cho anh biết, khi đi làm cũng có thể tìm anh.
Anh hà khắc với bộ phận số Bốn, nhưng với em thì không.” Anh quay sang nhìn cô, sau đó lại quay lại nhìn đường.
“Cảm ơn Tần tổng.”
Đi được nửa đường, Giản Hàng bắt đầu xoa xoa bụng.
Tần Mặc Lĩnh tưởng rằng cô đau dạ dày, “Trong nhà còn thuốc không?”
“Không phải đau dạ dày.
Có lẽ kỳ sinh lý của em đến sớm hơn hai ngày.” Bụng có hơi trướng.
–
Về đến nhà, khi tắm giặt, quả nhiên bà dì có ghé thăm.
Hôm nay Giản Hàng ngủ trên gối mình, nếu dựa vào lòng anh, anh không thể làm gì được, dày vò vô cùng.
Tần Mặc Lĩnh cũng tắm xong, anh tắt đèn.
“Em còn đau bụng nữa không?” Anh hỏi.
Giản Hàng, “Em không, trước giờ cũng chưa từng đau.”
Vốn dĩ Tần Mặc Lĩnh còn muốn xoa bụng cho cô, nhưng bây giờ cũng lại chẳng cần đến.
“Trong kỳ sinh lý em không đau bụng, cũng không sợ bóng tối, không sợ sấm sét, vậy em sợ gì?”
Giản Hàng nằm nghiêng người, nhìn sườn mặt anh, nói: “Em không sợ gì cả.”
Tần Mặc Lĩnh: “….”
Chắc anh hy vọng thỉnh thoảng cô sẽ làm nũng một chút, Giản Hàng ngồi dậy, đặt gối của mình qua mép giường, cô nằm vào lòng Tần Mặc Lĩnh, “Thực ra em cũng có sợ một thứ.”
“Em sợ gì?”
“Sợ say màn hình 3D.”
“….”
Giản Hàng ôm chặt anh, quay lại vấn đề chính, “Em ngủ dán lên người anh, anh không khó chịu sao?”
Tần Mặc Lĩnh kéo cô vào lòng, “Em không động đậy linh tinh là được.”
Giản Hàng làm được điều ấy, nhưng Tần Mặc Lĩnh nửa đêm lại phải bật dậy tắm nước lạnh.
—
Ngày hôm sau.
Tần Mặc Lĩnh đến công ty như thường lệ.
Thư ký Cao đã giải quyết xong chuyện đồng hồ, vốn không hy vọng có thể mua được đồng hồ phù hợp với yêu cầu của sếp, trước đây đều phải đặt riêng.
Cô ôm tâm thái chỉ thử xem sao, gọi cho quản lý các cửa hàng cao cấp, không ngờ lại có được một cặp phù hợp.
Cặp đồng hồ đôi này rất đắt nên vẫn chưa bán được.
Tần Mặc Lĩnh tháo đồng hồ trên tay xuống, đeo chiếc mới lên.
Còn chiếc dành cho nữ kia, anh đặt lại vào hộp, đưa cho thư ký Cao.
Thư ký Cao hỏi anh, “Thứ hai này tôi sẽ đem tặng cho Giản tổng chứ ạ?”
“Cô để vào tủ bảo hiểm trước, tôi sẽ tự mình đem tặng.” Tần Mặc Lĩnh nhìn chăm chú đồng hồ đeo tay trong phút chốc, sau đó hỏi thư ký Cao, “Tôi và Giản Hàng cùng đeo mẫu đồng hồ này, người khác có thể nhìn ra được đây là đồng hồ đôi hay không?”
Thư ký Cao: “…Nếu không phải để ở một chỗ cùng nhìn, khó mà nhận ra được.” Mặc dù mặt đồng hồ là thiết kế đôi, nhưng ai lại nhìn vào mặt đồng hồ của Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng cơ chứ.
Nhưng sếp lại để ý đến cách nhìn của người khác như vậy, đây là điều cô không ngờ tới.
Không nhận ra được là đồng hồ đôi cũng không sao, thư ký Cao có cách khác, “Đến lúc đó tôi sẽ để mọi người biết được anh và Giản tổng đeo đồng hồi đôi.” Tin tức bát quái kiểu này, truyền đi rất dễ.
“Không cần.” Tần Mặc Lĩnh nói, “Tôi sẽ tìm một nơi thích hợp để tặng cô ấy.”.
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
20 chương
167 chương
9 chương
101 chương
41 chương
30 chương