Ngày hôm sau là lễ tình nhân, Giản Hàng dậy sớm hơn so với bình thường nửa tiếng, cô muốn đi đến cửa tiệm của ông bà nội, tặng cho bà nội một bó hoa.
Ông nội ngày trước là bếp trưởng trong khách sạn, dần dần thăng chức lên tổng bếp trưởng, làm đến khi về hưu, sau khi về hưu ở nhà nghỉ ngơi nửa năm, sau đấy quả thật là chịu không nổi nhàn hạ, muốn tìm ít chuyện để làm, mở nhà hàng mệt người, thế là thuê một cửa tiệm bán đồ ăn vặt.
Giản Hàng đi làm kiếm được tiền, mua lại cửa tiệm đó, ông bà vẫn luôn làm đến bây giờ.
Bà nội làm bánh kếp mỏng, ông nội trộn mì lạnh, một gian tiệm nhỏ, hai ông bà mỗi người đứng một bên.
Mùi vị mì lạnh mà ông nội nêm rất tuyệt, Giản Hàng lo ông nội mệt, cũng có nhân tố chiến lược marketing bỏ đói bên trong, cô để ông nội mỗi ngày cố định số suất mì lạnh, bán hết thì kết thúc công việc, việc buôn bán có tốt hơn cũng không chuẩn bị thêm, mì lạnh trong tiệm của ông nội trước giờ không đủ để bán, muốn ăn mì lạnh chỉ có thể sớm đi mua, ban tối tan làm nhất định là không còn.
Những năm mở tiệm, ông và bà trước giờ chưa từng cãi nhau, ngày tháng trải qua vừa đơn giản lại phong phú.
Tiệm bánh kếp mỏng nằm trên con đường dân cư khó đậu xe, Giản Hàng mỗi lần đều phải dừng xe ở một bãi đỗ xe đầu đường, đi bộ đến cửa tiệm.
6h30 sáng, hai bên đường sớm đã nhộn nhịp.
Giản Hàng ôm theo một bó hoa lớn, vô cùng nổi bật.
Mỗi một ngày lễ, cô đều sẽ tặng bà nội một bó hoa, khoảnh khắc bà nội trông thấy hoa, niềm vui trong lòng không thể che giấu.
Trừ phi dị ứng với phấn hoa, không thì nào có người phụ nữ không yêu thích hoa tươi.
Cô cũng yêu thích hoa, còn yêu thích cả kim cương.
Trước cửa tiệm có năm sáu người trẻ tuổi đang xếp hàng đợi bánh kếp mỏng, Giản Hàng tự giác xếp hàng, đôi khi thò đầu nhìn bà nội, ông bà đang bận việc, không phát hiện ra cô.
Khi phía trước chỉ còn một người, Giản Hàng nâng cao hoa, che mặt, ông bà đang chuyên tâm công việc trong tay, vẫn không chú ý người là cô.
Đợi người phía trước nhận được bánh kếp mỏng của bản thân, từ phía bên phải rời khỏi, Giản Hàng mới đặt hoa tươi xuống.
Bà nội trước là ngạc nhiên, sau đó phản ứng lại là vui mừng tràn khắp khuôn mặt.
“Cháu sao lại tới đây, đi làm có kịp không?”
“Thời gian còn sớm, kịp bà ơi.”
Giản Hàng lắc nhẹ bó hoa trong tay.
“Lễ tình nhân vui vẻ ạ.”
Bà nội biết cháu gái hôm nay nhất định sẽ tặng hoa cho bà, chỉ là không ngờ tới sáng sớm như vậy, cháu gái tự ôm hoa qua đây.
Những năm trước đều là cửa hàng hoa đưa tới.
Ông nội đang ở bên trong tiệm chuẩn bị rau xà lách, nghe thấy giọng nói của cháu gái, rảo bước nhanh đi ra.
“Ông nội.”
Giản Hàng gọi ông một cách ngọt ngào, phía sau cô lại có bốn năm người đến xếp hàng, thời gian ban sáng quá quý giá, cô không trì hoãn, nói với bà nội:
“Hôm nay thêm 2 quả trứng nhé bà.”
Ông nội từ trong tay cô nhận lấy hoa hồng, bà nội đang bận làm bánh kếp mỏng cho cô.
“Tối nay còn tăng ca không?”
Ông nội quan tâm hỏi.
Không đợi Giản Hàng đáp lời, bà nội đã nói:
“Nhất định không tăng ca, dù bận ra sao thì tối nay, cháu nó phải đón lễ với Mạc Lãnh chứ.”
Hình như là muốn chứng tỏ mình không nói sai, bà nội khi tráng bánh ngẩng đầu lên
“Tiểu Hàng, phải không?”
Giản Hàng cười nhẹ, đối phó cho qua.
Bánh kẹp nóng hổi chỉ mấy phút là làm xong, ông nội lấy một hộp sữa bò nóng cho cô, sữa bò đặt trong nồi điện giữ ấm, phía trên có một tầng nước, ông nội cẩn thận dùng khăn lau sạch nước đi.
“Cháu đó, trời lạnh cũng không đeo gang tay giữ ấm.”
Nói xong, nhét một hộp sữa bò nóng vào trong tay cô.
Trong tiệm và ngoài tiệm được ngăn cách bởi một kệ bếp bằng gỗ, cơ thể ông nội nghiêng về phía trước, duỗi dài cánh tay lại thắt chặt thêm một chút khăn quàng cổ cho cô.
Vốn rất muốn cháu gái ở lại thêm hai phút, lại sợ khiến cháu đi làm muộn, thúc giục cháu:
“Gió lớn, lên xe ăn.”
Trong tiệm bây giờ là thời gian bận rộn nhất, Giản Hàng vẫy tay với ông bà nội, đi ngược mấy bước, rồi mới quay người rời khỏi.
Cô cúi đầu nhìn nút thắt khăn quàng cổ mà ông nội thắt, cười bất lực.
Khăn quàng cổ chỉ là đồ trang sức, không phải dùng để giữ ấm, đợi đi xa, cô cởi bỏ nút thắt khăn.
Quay trở về trên xe, Giản Hàng mở điện thoại đăng nhập hòm thư, vừa ăn bữa sáng vừa xem mail.
Chiếc bánh kếp mỏng thêm hai trứng, nói không chừng sẽ trở thành bữa ăn lễ tình nhân của cô năm nay.
- ----------------------------------------------
Sau bữa trưa, Tần Mặc Lãnh đang muốn đi ngủ, thì Tần Tỉnh ôm theo một hộp quà to tới tìm anh, Tần Mặc Lãnh cài lại hai cúc áo sơ mi vừa cởi.
“Trong hộp là gì đấy?”
“Em cũng không biết.”
Tần Tỉnh hướng tới bàn làm việc đặt hộp quà lên.
“Món quà lễ tình nhân bà nội thay anh chuẩn bị.
Sợ anh bận, không rảnh mua quà cho chị dâu.”
Cậu vỗ hộp quà:
“Đồ đặt cho anh ở đây, sau khi tặng cho chị dâu, anh nói cho em một tiếng.”
Cậu còn phải thưa lại với bà nội.
Tần Mặc Lãnh nhìn chằm chằm Tần Tỉnh:
“Bà nội cho em bao nhiêu tiền?”
Tần Tỉnh nói dối cũng không thèm chớp mắt một cái:
“Anh cho rằng bao nhiêu tiền có thể mua em làm chân chạy vặt? Anh là anh em, em mới vui vẻ chạy cho, đổi thành người khác anh cứ thử xem, cho em chiếc xe hơi em cũng không thể nào làm ra loại chuyện mất tình anh em như này.”
Cậu kéo chiếc ghế trước bàn ra, đặt mông xuống.
Tần Mặc Lãnh trông cậu không có ý muốn đi:
“Còn có chuyện?”
“Không có chuyện.”
Tần Tỉnh lôi điện thoại ra.
“Anh cứ bận, không cần quản em.”
Tần Tỉnh đặt ngang màn hình điện thoại, nghĩ cũng không cần nghĩ, nó đây là đang muốn chơi game, Tần Mặc Lãnh đuổi người:
“Không có chuyện thì quay về, anh muốn ngủ trưa.”
“Anh ngủ thì cứ ngủ, em không làm ồn đến anh.”
Tần Tỉnh từ trong túi áo mò lấy tai nghe nhét lên.
“Quay về thì không kịp, oliu nhỏ chỉ có thời gian hơn nửa tiếng ban trưa rảnh để online.”
Cậu và Lâm Kiêu mỗi ngày đều tha thiết mong chờ oliu nhỏ online, sao có thể bỏ lỡ thời gian game quý giá chứ.
Oliu nhỏ là đội trưởng chiến đội bọn họ, tính cách khác một trời một vực với tên gọi trong game, cái tên oliu nhỏ nghe thì rất đáng yêu, thực ra người đó rất xa cách kiệm lời, trước giờ chưa từng mở mic trong game, một khi vào map, bình tĩnh quyết đoán, kỹ thuật lại cao, là thần tượng của cậu và Lâm Kiêu.
“Anh, anh đi ngủ trưa, yên tâm, em không phát ra tiếng.”
Tần Mặc Lãnh liếc nhìn hộp quà trên góc bàn, đi vào trong phòng nghỉ.
Không biết Tần Tỉnh rời đi lúc nào, sau khi anh ngủ trưa thức dậy, Tần Tỉnh đã không còn ở trong phòng làm việc.
Hộp quà quá mức bắt mắt, muốn coi nhẹ cũng không được.
Tần Mặc Lãnh lại nhìn hộp quà, bà nội hiểu anh, biết anh không thể mua quà lễ tình nhân cho Giản Hàng, do vậy làm thay anh.
Nếu như không phải phần quà này, anh không có dự định chúc mừng lễ tình nhân, với mối quan hệ trước mắt của anh và Giản Hàng, còn chưa đến mức đón lễ tình nhân.
Một ngày bận rộn qua đi, sắp đến giờ tan làm, Tần Mặc Lãnh gửi tin nhắn cho Giản Hàng:
[Tối nay có bận không?]
Giản Hàng: [Không tính là bận.]
Tần Mặc Lãnh: [Biệt thự bố trí xong rồi, em tối nay tan làm qua xem chút.
Không cần vội, lúc nào em bận xong thì qua lúc đó.]
Anh chốc nữa cũng qua chỗ biệt thự, tiện đưa quà cho cô.
Giản Hàng: [Được, rảnh sẽ qua.]
Cô tưởng Tần Mặc Lãnh hỏi cô tối nay bận hay không, là tìm cô ăn bữa cơm, kết quả là bảo cô đi xem phòng cưới.
Nhìn khung chat mấy giây, Giản Hàng buông điện thoại ra.
Cô không đi biệt thự, sau khi tan làm về thẳng nơi ở của mình.
Công việc hôm nay không tính là nhiều, hơn một tiếng đã làm xong.
Giản Hàng đăng nhập game, tối nay lễ tình nhân, trong danh sách bạn bè, hơn một nửa số người đang offline.
Cô không chơi game, rút được một skill xe, coi như món quà lễ tình nhân tặng cho chính mình.
[Lúc nào qua đây?]
Tin nhắn của Tần Mặc Lãnh nhảy ra.
Giản Hàng thoát khỏi game, trả lời anh:
[?]
Tần Mặc Lãnh bây giờ đang ở biệt thự, từ bảy giờ đợi gần đến chín giờ, còn chưa thấy cô.
Cô trả lời một dấu chấm hỏi tức là thế nào.
Giản Hàng phản ứng lại, anh tưởng cô tối nay sẽ đến biệt thự.
[Xin lỗi, hôm nay quá muộn, tôi không qua nữa.
Đợi ngày nào đó nghỉ tôi lại qua xem.]
[Anh đang ở biệt thự?]
Cô lại hỏi.
Tần Mặc Lãnh: [Vừa từ biệt thự ra.]
Anh mở cửa xe ngồi lên ghế lái, liếc nhìn hộp quà trên ghế phụ, khởi động động cơ.
Giản Hàng không nghĩ nhiều, tưởng anh đến biệt thự là đi qua vào nhìn sửa sang một lát, với sự hiểu biết vốn có của cô, Tần Mặc Lãnh không thể nào có kiên nhẫn đợi chờ ai vài tiếng đồng hồ, mà cô càng không có vinh hạnh khiến anh chờ đợi.
Cô thuận tay xem vòng bạn bè, khắp màn hình đều là ngược cẩu độc thân, người đã kết hôn như cô chả khác gì độc thân, mẹ hôm nay cũng ở bên ngoài dùng bữa, còn đăng hoa mà cha tặng.
Giản Hàng like một cái.
Bữa tối chưa ăn, cô đi phòng bếp tìm trái cây, chỉ còn một quả táo, thức ăn nhanh bên trong tủ lạnh cũng sắp nhìn thấy đáy, cô mặc áo xuống lầu mua đồ.
Trời lạnh hơn nữa cũng không che được không khí nhộn nhịp trên đường lớn tối nay.
Đối diện tòa chung cư có cửa hàng tiện lợi và cửa hàng trái cây, Giản Hàng mua vài loại trái cây, lại đi siêu thị bên cạnh mua một túi lớn, hai tay xách theo túi đồ quay trở về.
Một cặp đôi trẻ đi qua trước mặt cô, trong tay cô gái ôm theo một bó hoa.
Chàng trai bên cạnh, đẹp trai sáng sủa, nắm tay bạn gái, còn giúp bạn gái xách túi, vô cùng ân cần.
Giản Hàng nhìn mặt chàng trai thấy quen, đột nhiên nhớ ra, cậu là con trai của Cao Vực.
Mấy tháng trước cô tới phòng làm việc bên Cao Vực, gặp được một lần.
Lúc đó cô còn nghe Cao Vực cảm thán một câu, nói rằng con trai như ngày hôm nay, là công lao của bà xã nhà ông.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn không ngăn cản được ông muốn ly hôn.
Cặp đôi trẻ đi qua, Giản Hàng thu lại ánh mắt.
Ánh mắt đó của cô, thời gian nhìn hơi lâu một chút, người ở trong xe cũng chú ý đến.
Tần Mặc Lãnh đẩy cửa xe xuống, Giản Hàng lúc này cách xe hơi hơn ba mét, anh đột nhiên xuất hiện, cô không dám tin.
Giản Hàng quét mắt về phía xe hơi, chắc là xe mới, chưa thấy anh lái bao giờ.
“Anh sao tới đây?”
Tần Mặc Lãnh đi đến bên cạnh ghế phụ.
“Bà nội mua quà cho em, tôi mang tới đây.”
Quà không phải do anh chuẩn bị, anh lười phải nói dối.
Anh vốn không muốn qua tặng quà, trong ngày lễ tình nhận chủ động tới cửa tặng quà, ít nhiều cũng thể hiện việc đang lấy lòng cô.
Không biết vì sao, xe cuối cùng lại rẽ đến chỗ của cô.
Ban nãy trông cô nhìn chăm chú vào hoa của người khác, còn nhìn lâu như thế.
Anh là đàn ông, đón lễ hay không không vấn đề, cô rốt cuộc là phụ nữ, để ý những thứ mang hình thức như này.
Tần Mặc Lãnh mở cửa xe, không đi lấy quà trên ghế phụ, mà cúi người, nhận lấy túi đồ trong tay cô.
Giản Hàng:
“Cảm ơn, không nặng, tôi tự xách được.”
Tần Mặc Lãnh kiên trì xách qua, hai túi đồ ghép lại xách bằng một tay
Giản Hàng ra ngoài mua đồ đi giày bệt, đứng thẳng cũng chỉ đến cằm Tần Mặc Lãnh, anh lúc không nói chuyện sẽ gây ra một loại áp bức vô cùng mạnh mẽ cho cô.
Người ở Tập đoàn quản lý tài sản Doãn Lâm đều nói cô có tư thái mạnh mẽ lại hùng hổ dọa người, đứng bên cạnh Tần Mặc Lãnh, cô cảm thấy gặp đúng đối thủ.
Tần Mặc Lãnh đặt tay lên trên cửa xe, ý bảo cô lấy quà.
Hộp quà khá lớn, hai tay Giản Hàng ôm trong lòng, với kinh nghiệm mở hộp của cô, chắc là chiếc túi.
Tần Mặc Lãnh khóa xe, hai người đi về hướng tòa chung cư.
Nói gì cũng không thích hợp, luôn im lặng đến thang máy.
Giản Hàng quẹt thẻ, Tần Mặc Lãnh ấn số tầng, trước khi đăng ký kết hôn anh từng đưa cô trở về nhà, biết được cô ở tầng nào.
“Đồ nội thất trong nhà tôi xem rồi, khá được.”
Hơi ngừng, Tần Mặc Lãnh lại nói:
“Em lại qua đó xem, nội thất nào không thích có thể đổi.”
“Nếu anh xem rồi, tôi không cần phải xem nữa.”
Giản Hàng tin tưởng ánh mắt của Tần Mặc Lãnh, cách ăn mặc của anh rất hợp với thẩm mỹ của cô.
Tần Mặc Lãnh nghiêng mặt nhìn cô, anh giải thích rằng không cùng cô trải qua lễ tình nhân, cô có ưu tư, mới không muốn đến biệt thự xem nội thất.
Đến cửa nhà, Giản Hàng mở cửa, cô giả bộ khách sáo nói:
“Hay là vào nhà ngồi một lát?”
Vợ chồng đăng ký kết hôn rồi, lạ lẫm giống như bọn họ thế này, e là rất khó kiếm.
Tần Mặc Lãnh không có ý định đi vào, đặt hai túi đồ vào trong cửa.
Cho dù thế nào, lễ tình nhân không chuẩn bị quà cho cô, là việc anh làm không thỏa đáng.
“Ngày đó thương lượng thứ tư gọi điện thoại, không thương lượng sau này đến ngày lễ phải làm thế nào.”
Giản Hàng đứng trong cửa, nhìn anh:
“Anh muốn làm thế nào?”
Tần Mặc Lãnh nhìn vào mắt cô:
“Tôi cũng không có người khác cần ở bên, về sau em muốn trải qua ngày lễ, tôi đón cùng em.”
Giản Hàng không biết là bản thân nghĩ nhiều hay không, cứ cảm thấy câu nói đó của anh còn có một tầng ý nghĩa, là đang giải thích anh không có người phụ nữ khác, khiến cô đừng hiểu lầm anh tối nay ở bên cạnh người phụ nữ khác.
Cô lạnh nhạt nói:
“Tôi sao cũng được.”
Không nói mình muốn đón lễ, cũng không nói hết ý ra.
Tần Mặc Lãnh:
“Thế cứ định như vậy, về sau đón lễ bình thường.”
Hôm nay không đón lễ tình nhân cùng cô, bây giờ chuẩn bị quà cũng không kịp, trong tay Tần Mặc Lãnh chỉ có chìa khóa xe ô tô thể thao, đây là xe mới, hôm nay anh mới đi lần đầu.
Anh đặt chìa khóa lên trên hộp quà trong lòng cô.
Giản Hàng nhất thời không hiểu ý của anh là gì.
“Xe tặng em, bù quà cho em.
Tôi về đây, em ngủ sớm một chút.”
Tần Mặc Lãnh đóng cửa rời khỏi..
Truyện khác cùng thể loại
138 chương
20 chương
167 chương
9 chương
101 chương
41 chương
30 chương