Ý Phẩm Hiên là một nhà hàng nổi tiếng ở Thành phố Đà Nẵng với không gian trang nhã!
Khi Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần vừa bước lên lầu hai, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền đến từ cửa sổ bên tay phải, cô vừa tìm giọng nói thì thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ tức giận đứng lên, chửi bới cô gái trước bàn: “Bạch Tiểu Tiểu, cô mà lại dám hất nước vào tôi, hôm nay tôi sẽ liều mạng với cô!”
Bạch Tiểu Tiểu giễu cợt, vừa vọt tới trước liền lùi lại một bước. Chu Lâm giẫm chân lên ghế phía sau, thân trên mất thăng bằng, lao xuống đất một cách xấu hổ.
Bạch Tiểu Tiểu cười khúc khích nhìn Chu Lâm đang bổ nhào dưới chân mình, cô cố ý khoa trương, châm chọc nói: “Ôi, Chu Lâm, cô quỳ xuống nhận lỗi sao? Tôi không kham nổi đâu, nếu muốn hối cải thì cô nên tìm Ôn Nhiên mới đúng…”
“Muốn qua đó sao?”
Mặc Tu Trần liếc nhìn trò hề trước cửa sổ, thu hồi ánh mắt, hỏi Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên cau mày, đi đâu cũng gặp Mặc Tử Hiên.
Nhìn thấy Chu Lâm xấu hổ lao xuống đất, Mặc Tử Hiên thờ ở ngồi, nhưng giữa hai lông mày hiện lên một chút chán ghét.
“Bạch Tiểu Tiểu!”
Hình tượng của Chu Lâm đã mất hết, cô thực sự xấu hổ và tức giận với cú ngã đó. Cô ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tiểu Tiểu đầy cay đắng, cả leo cũng không leo lên được, vươn tay nắm lấy chân Bạch Tiểu Tiểu, suy nghĩ ác độc muốn làm cho cô và cô ta cùng xấu hổ mà ngã xuống.
“Cắt!”
Bạch Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nhảy ra xa, ngước mắt lên, nhìn thấy Ôn Nhiên đứng ở phía xa từ cột kính phản chiếu, liền nhướng mày chế nhạo, “Chu Lâm, cô cứ từ từ mà chơi trên mặt đất đi, bổn tiểu thư đi trước đây!”
Khi lời nói rơi xuống, thì quay người rời đi.
Khoảnh khắc Bạch Tiểu Tiểu xoay người rời đi, Mặc Tử Hiên nhìn thấy Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần đang đi tới từ phía xa, ánh mắt đột nhiên biến sắc, rồi lại củi đầu xuống.
Chu Lâm đang nằm sóng soài trên mặt đất, thật xấu hổ làm sao, anh ta khịt mũi một cái kinh kỉ rồi đứng dậy rời đi.
“Tử Hiện!”
Khi Chu Lâm nhìn thấy Mặc Tử Hiên rời đi, sắc mặt cô ta thay đổi, hỗn loạn hét lên một tiếng, rồi bật dậy khỏi mặt đất.
“Nhiên Nhiên, cậu mà đến sóm hơn một chút, thì đã có thể xem được màn kịch hay lúc nãy rồi.”
Bạch Tiểu Tiểu bước nhanh đến chỗ Ôn Nhiên, hứng thú nắm lấy tay cô, nói xong ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Trần bên cạnh, hào phóng tự giới thiệu: “Cậu Mặc, xin chào, tôi là bạn tốt của Nhiên Nhiên, Bạch Tiểu Tiểu. ”
Mặc Tu Trần đã không bỏ lỡ tu thế khéo léo của cô ấy khi né tránh Chu Lâm vừa rồi, khẽ gật đầu rồi thẳng thừng nói: “Chào Bạch tiểu thư!”
Ôn Nhiên nhìn quanh trên lầu hai, quan tâm hỏi: “Tiểu Tiểu, cậu đi cùng ai, lúc nãy, xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạch Tiểu Tiểu ánh mắt lóe lên, sau đó cười bí ẩn nói: “Vốn dĩ tớ có hẹn với người ta, nhưng bị người ta cho leo cây. Đúng lúc bị cô ta nghe thấy tớ nói chuyện điện thoại, cô ta lại dám chế nhạo tớ.”
Cô ta không có chỗ nào ngay thẳng, sự rẻ rúng của Chu Lâm đã tự mình đưa đến tận cửa, có cô ta làm trò tiêu khiển, cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Bên cạnh, khi Mặc Tử Hiện đi ngang qua bọn họ, ánh mắt u ám nhìn Ôn Nhiên. Có lẽ bởi vì vừa rồi Chu Lâm đã để lòi mối quan hệ xấu xa ra, nên anh ta không nói một lời mà nhanh chóng rời đi.
Chu Lâm đi theo phía sau đuổi lên, vừa nhìn thấy Ôn Nhiên, trong mắt hiện lên một chút oán hận, đưa ra lời xin lỗi giả dối bất cứ lúc nào, nhẹ giọng gọi cô: “Nhiên Nhiên!”
“Nhiên Nhiên, cậu và cậu Mặc kết hôn mà không mời khách. Hôm nay đúng lúc gặp nhau. Hai người các cậu phải mời tớ ăn tối đấy.” . Ngôn Tình Sủng
Giọng Bạch Tiểu Tiểu che đi lời nói của Chu Lâm, cô kéo Ôn Nhiên rời đi, Ôn Nhiên bị cô kéo đi, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Tu Trần thì thào nói: “Không thành vấn đề!”
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
77 chương
40 chương
120 chương
15 chương
44 chương
18 chương
40 chương