Trương Đức Minh nhìn dáng vẻ không dám nói lời nào của mẹ mình thì nhận lấy điện thoại: “Ba” “Đức Minh, con và mẹ ở đâu?” “Đang ở trên đường cái gần sân bay An Giang ạ” “Hai người đi An Giang làm gì?” Trương Tấn Phong hỏi. “Cho ba một bất ngờ” Trương Đức Minh né bàn tay của Võ Hạ Uyên, kiên trì ăn ngay nói thật: “Ba, mẹ có em gái nhỏ rồi ạ” Trương Tấn Phong không lên tiếng. Trương Đức Minh lại giải thích rõ ràng: “Chính là mẹ có thai rồi ấy ạ” Ròng rã năm giây, não của Trương Tấn Phong như ngừng vận hành, sau đó anh trâm giọng nói: “Trương Đức Minh, đưa điện thoại cho mẹ. ” Trương Đức Minh đưa điện thoại cho Võ Hạ Uyên: “Ba tìm mẹ” Mắt Võ Hạ Uyên đã trừng lớn, con trai ruột à, được lắm! “Alo, chồng ơi. ” Võ Hạ Uyên dịu dàng nói. “Võ Hạ Uyên” Trương Tấn Phong nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Em dám mang theo Đức Minh và đứa nhỏ trong bụng kia chạy tới An Giang, em muốn chết hả?” Lê Hào che miệng, thầm nghĩ mợ chủ thật gan dạ. “Không, lúc đâu em không định tới, nhưng mà anh bảo anh đi An Giang công tác, em lại không muốn chỉ nói đơn giản trong điện thoại, nên mới nghe lời đề nghị của Đức Minh, tự mình đến An Giang tìm anh” Trương Đức Minh: “…” Còn không quên bán đứng cậu, mẹ ruột à, mẹ hay lắm. Trương Tấn Phong hít sâu một hơi, bên Lê Hào đã đặt chuyến bay sớm nhất, lái xe phi nhanh tới sân bay. “Anh nhớ là gần đó có một khách sạn năm sao” “Hải Minh?” “Đúng, đến đó thuê một phòng tổng thống, sau đó báo anh số phòng, ngoan ngoãn chờ anh tới đón” Võ Hạ Uyên nói: “Phòng thường là được rồi, em và Đức Minh. . ” “Võ Hạ Uyên!” “Biết rồi chồng à! Em và con sẽ ngoan ngoãn chờ anh tới. ” Sau khi cúp điện thoại, Võ Hạ Uyên nhìn Trương Đức Minh, Trương Đức Minh lại nhìn chằm chằm cô. Võ Hạ Uyên: “Hừ!” Trương Đức Minh: “Hừ!” Tình mẹ con như núi, nói đất lở là lở. Nhưng sau khi đi vào phòng, hai mẹ con lại hòa hảo như: ban đầu. Trương Đức Minh cầm dép lê cho Võ Hạ Uyên, trước đó còn kiểm tra cho cô một phen: “Mẹ, mẹ đã nhớ lát ba tới phải nói thế nào chưa?” Võ Hạ Uyên chỉ vào bụng mình: “Trong mày là cục vàng cục bạc của ba con, ba con sẽ cam lòng mắng mẹ hay là đánh được mẹ?” Trương Tấn Phong cảm thấy rất có đạo lý. Yêu cầu quầy lễ tân mang trái cây và đồ ăn nhẹ lên, Võ Hạ Uyên và Trương Đức Minh nằm dài trên ghế sô pha nhìn nhau như mèo nhìn chuột, mẹ con hai người còn thỉnh thoảng thoải mái cười to. “Con trai bảo bối, xoài này ăn ngon thật. ” “Cũng được, nhưng con thấy vải ăn ngon hơn” “Vậy cho mẹ nếm thử” Thời gian thoải mái ưu nhàn trôi qua, sau ba tiếng, quầy lễ tân gọi điện tới, nói có một người họ Trương tới tìm cô. “Ừm, để cho anh ấy lên” Võ Hạ Uyên nhanh chóng ngồi dậy, nhìn về phía Trương Đức Minh. Ai ngờ, Trương Đức Minh bưng một chùm vải, chạy thẳng vào phòng ngủ, đầu cũng không quay lại, đóng cửa cái rầm một tiếng. Võ Hạ Uyên: “…” Hai phút sau, chuông cửa lại vang lên, Võ Hạ Uyên càng đến gần tim càng đập rộn ràng, nhưng động tác mở cửa lại không chút do dự, đứng sau cánh cửa là Trương Tấn Phong, không có gì phải sợ. ”