Cưới ngay kẻo lỡ
Chương 400 : Không Phải Là Lo Lắng Cho Cô Sao
Trương Tấn Phong liếc nhìn Lưu Mãn Anh một chút, vẻ mặt không hề thay đổi mà đi thẳng đến chỗ Võ Hạ Uyên, sau đó nắm lấy tay cô, trên khuôn mặt tràn ngập ý cười: “Đang làm việc sao?”
“Ừ” Từ khi kỹ thuật điều chế hương của Hạ Nhược Vũ dần mất đi tác dụng, Võ Hạ Uyên nhìn thấy anh thì càng vui vẻ: “Sao anh đột nhiên lại tới đây vậy?”
“Không yên tâm cho lắm” Trương Tấn Phong nói xong dường như mới nhớ tới trong phòng còn có một người, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Lưu Mẫn Anh: “Đây là người em sẽ dẫn dắt tiếp theo sao?”
Qua thái độ của Võ Hạ Uyên, Lưi đã đoán được thân phận của người chào chủ tịch Phong”
“Ừ” Trương Tấn Phong đáp lại một tiếng rất có lệ: “Cố gắng làm việc cho tốt”
Lưu Mẫn Anh đã quen với việc những người đàn ông nhìn mình băng ánh mát hau háu, nhưng bây giờ lại bị anh đối xửa như vậy, có chút chưa kịp phản ứng lại, sau đó nhận ra rằng hai người trước mắt chính là hình mẫu gắn bó keo sơn ân ái không rời.
Bên ngoài có rất nhiều tin đồn rằng ông chủ của ET không gần nữ sắc mà chỉ yêu chiều một mình bà xã, hôm nay vừa thấy mới phát hiện quả thật không hề ngoa, trong mắt của Trương Tấn Phong thật sự chỉ có một mình Võ Hạ Uyên Lưu Mẫn Anh cũng không rõ trong lòng mình có tư vị gì, nghĩ đến người đó, trong đáy mắt chợt lướt qua vẻ đau đớn.
Trương Tấn Phong trao đổi ánh mắt với Võ Hạ Uyên, hai người nhìn nhau rồi cười, anh lên g trước: “Vậy em bận đi, buổi tối anh đến đón em về nhà ăn cơm nhé?”
“Không cần đâu, anh cứ về trước đi, có thể em sẽ về muộn một chút” Võ Hạ Uyên trả lời.
Trương Tấn Phong “ừ một tiếng, nhưng rõ ràng không để tâm đến lời dặn dò của cô, buổi tối vẫn phải đến đón bà xã của mình.
Mãi đến khi Trương Tấn Phong rời khỏi Lưu Mẫn Anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Võ Hạ Uyên chú ý đến chỉ mỉm cười: “Dọa đến cô rồi à?”
“Qó chút” Lưu Mẫn Anh ăn ngay nói thật: “Chủ tịch Phong cho người ta cảm giác áp lực quá mạnh”
“Nói chuyện công việc thôi” Võ Hạ Uyên dừng lại đề tài này.
Cô đã xem xét kỹ hơn về công việc của Lưu Mẫn Anh kể từ khi cô ấy thật sự xuất hiện trước công chúng, hoàn toàn chỉ nhận được nhân vật nữ số năm số sáu mà thôi.
Hơn nữa còn vì số lý do, nghỉ ngờ quần áo và trang điểm của cô ấy bị người cố ý làm xấu, thậm chí các quảng cáo khác chỉ có một bức ảnh duy nhất được in ra trên sản phẩm ít người biết đên, khuôn mặt còn bị photoshop đến vặn vẹo, lãng phí tài nguyên trời cho.
Cũng chính vì xem xong những thứ này, Võ Hạ Uyên mới chắc chắn rằng thật sự có ai đó đang âm thầm nhắm vào Lưu Mẫn Anh, tay của Lạc Vân không dài đến mức đó, rốt cuộc cô ta bây giờ còn không thể tự bảo vệ mình được, vì vậy vẫn còn một người đứng sau màn thao tác tất cả.
Buổi chiều ngày hôm đó, Võ Hạ Uyên tham gia cuộc họp của các quản lý cao cấp, để tranh giành tài nguyên cho Lưu Mẫn Anh.
Những tài nguyên tốt chắc chắn sẽ không đến lượt cô ấy, cô cũng không định dùng thân phận của mình để ép buộc người khác, nếu không chỉ cần đè anh chồng nhà mình lên bàn là được, Lưu Mẫn Anh cho cô một cảm giác khác biệt, tuy khiêm tốn lễ phép nhưng chính là rất khó kiểm soát.
Vì vậy cô sẽ không hoàn toàn yên tâm với một quả bom hẹn giờ, cô định sử dụng tài nguyên hạn chế để kiểm tra xem điểm mấu chốt của cô ấy, đánh giá một chút giá trị của cô ấy thậm chí còn muốn dò xét lá bài cuối cùng của người này.
Mọi người đều biết tính tình của Võ Hạ Uyên cũng phải thừa nhận năng lực của cô, dù sao khi cô dẫn dắt Đỗ Minh Thông trở nên nổi tiếng, thật sự không hề dùng tới đặc quyền gì, sau lại đến nước Nga để ghi hình cho chương trình, đã gây được ấn tượng tốt cho một đám người qua đường, có thể nói không hề có vết đen nào cả.
“Võ Hạ Uyên, cô xem quảng cáo này có được không?” Phạm Minh Trạch trực tiếp đưa tài liệu cho cô, khi anh ta gọi tên cô, mấy người đang ngồi đều run lên, trong lòng âm thầm thán phục không hổ là Giám đốc Trạch.
Võ Hạ Uyên nhận lấy rồi nhìn thoáng qua, là phát ngôn cho một thương hiệu bình dân, cũng đủ rồi: “Được rồi, chính là nó đi”
Mọi người: “.
.
” Cô không muốn tranh giành thêm một chút sao? Cô là bà chủ đó.
Sau đó Võ Hạ Uyên kiên nhẫn đợi đến khi cuộc họp kết thúc, trực tiếp cầm tài liệu rời đi.
“Cô có nghe chưa?” Võ Hạ Uyên còn chưa bước vào phòng vệ sinh đã có thể nghe thấy những câu chuyện phiếm ngày này qua ngày khác: “Lưu Mẫn Anh giành được phát ngôn cho một nhãn hiệu bình dân”
Võ Hạ Uyên hơi quay sang bên cạnh nhìn thấy hai người nghệ sỹ của khu vực người mới, sở dĩ có thể nhận ra là vì bọn họ chính là người ngày đó đã bắt nạt Lưu Mẫn Anh sau đó bị cô ấy đe dọa ngược lại, khi đó cô đứng ở ngoài cửa.
“Xùy, còn tưởng rằng cô ta đi theo bà chủ có thể một bước lên trời cơ chứ?” Một người khác lên tiếng châm chọc.
“Nghe nói buổi sáng Chủ tịch Phong đã đến công ty, cô lại không biết dáng vẻ lẳng lơ đó của cô ta, chắc chẳn đã làm gì đó nên bà Trương mới không muốn cho cô ta tài nguyên tốt”
Võ Hạ Uyên thở dài trong lòng, cũng lười để ý đến hai người lắm miệng này, định nhịn xuống rồi quay về tầng của mình đi vệ sinh.
Lúc sáng biểu cảm của Lưu Mẫn Anh thay đổi rõ rệt khi Trương Tấn Phong đến, đúng là có chút kỳ lạ nhưng chắc chắn không có ý định dụ dỗ, ai mà biết được qua miệng những người này sẽ trở nên ghê tởm như vậy.
Sau khi Võ Hạ Uyên giải quyết vấn đề cấp bách của mình, vừa mở cửa đã nhìn thấy Lưu Mẫn Anh vẫn ngồi trên sô pha như cũ, đã một tiếng rưỡi trôi qua nhưng bộ dáng của cô ấy khi cô rời đi ra sao thì lúc về vẫn như thế, người phụ nữ ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng động, gương mặt trắng nõn có thể lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó cô ấy mỉm cười, thấy vậy ngay cả trái tìm của một người phụ nữ như Võ Hạ Uyên cũng sắp tan chảy.
Điều này rất bình thường, cô thầm nghĩ hoàn toàn có thể đoán được người có ngoại hình như Lưu Mẫn Anh ở trong giới giải trí này sẽ khơi dậy lòng đố ky và thù hận của người khác.
“Bà chủ” Lưu Mẫn Anh lo lắng đứng lên rồi cẩn thận gọi một tiếng.
“Cứ gọi tôi là chị Uyên” Võ Hạ Uyên giao hợp đồng cho cô ấy: “Nó có thể không giống với mong muốn của cô, nhưng tôi cho rằng không tồi, vẫn là Phạm Minh Trạch mở cửa sau cho tôi nên mới lấy được, là một thương hiệu bình dân, cô cứ đi thử xem sao, dù sao ở Thiên Thần này điều tối ky nhất chính là lỗ vốn”
Những lời này của Võ Hạ Uyên rất thẳng thần, ý tứ cũng rất rõ ràng, khi bản thân vẫn còn chưa đủ lông cánh cần phải chứng minh bản thân mình, mà không phải mắt cao hơn đầu nhưng thực lực kém cỏi, trông chờ vào việc giành được tài nguyên tốt.
Không ngờ Lưu Mãn Anh lại thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn tả: “Chị Uyên thế là đã đủ rồi, em đã rất hài lòng”
Võ Hạ Uyên cũng rất hài lòng với câu trả lời này: “Ừ, lịch quay dự kiến vào bốn ngày sau, cô chuẩn bị cho tốt và điều chỉnh một chút trạng thái tinh thần và tình trạng làn da của mình” Cô rót cho mình một cốc nước: “Đúng rồi, đưa tôi tài khoản facebook của cô, tôi sẽ lo liệu”
Lưu Mẫn Anh tự nhiên đồng ý.
Sau khi nhận lấy tài khoản của cô ấy, cô liếc nhìn một chút cảm thấy rất bất đắc dĩ, dù gì cũng là một gương mặt quyến rũ, quá đủ để lăn lộn trong giới giải trí này, ai mà ngờ được lại bị người tính kế chỉ có hơn mười năm nghìn người hâm mộ.
Một trắm nghìn fan trong số đó vẫn là fan ảo mà công ty sắp xếp, mà năm mười nghìn người còn lại có một nửa là fan của Lạc Vân.
Lúc trước có một khoảng thời gian Lạc Vân bấm theo dõi Lưu Mẫn Anh để tiện cho việc phỉ nhổ, số còn lại thậm chí rằm cũng không dám đánh.
Lần cập nhật mới nhất của cô ấy là vào một tuần trước đây, chụp một bức cây bạch quả, chỉ có bốn mươi năm lượt bình luận, hai người ấn like, trong số bình luận đó chỉ có một dòng là: “Bức ảnh chụp khá đẹp” ra, còn lại đều là những lời chửi mắng của người hâm mộ Lạc Vân.
“Sao không đăng ảnh vậy?” Võ Hạ Uyên hỏi, hỏi xong mới phản ứng lại rồi nói: “Là do người đại diện của khu người mới không cho hay sao?”
Lưu Mẫn Anh gật đầu: ‘Võ Hạ Uyên hừ lạnh một tiếng: “Người đó tên là gì?”
“Cao Phó”
“Vậy…mấy người trước kia nhãm vào cô…”
Cô chỉ nhắc tới đây rồi dừng lại, cũng khong nói mình đã từng thấy, dù sao tâm tư của cô ấy cũng rất nhạy bén, chắc hẳn sẽ nghĩ ra chính mình đã điều tra mối quan hệ của cô ấy trước.
“Đều là người mà Cao Phó nâng đỡ”
Mẫn Anh trả lời.
Võ Hạ Uyên đột nhiên hiểu ra: “Tại sao Cao Phó không muốn nâng đỡ cô? Rõ ràng cô mới là người xuất sắc nhất”
Lưu Mẫn An ngượng ngùng cười: “Có thể là do tôi không muốn thực hiện quy tắc ngầm”
Cô nghe vậy nheo mắt lại.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
3 chương
76 chương
20 chương
36 chương
46 chương