Cưới ngay kẻo lỡ
Chương 317 : Tổng Giám Đốc
Phong quả là tay mắt thông thiên Khương Minh quá mức tin tưởng vào thứ hương mê hoặc tâm trí do tổ tiên lưu lại, thế nên Võ Hạ Uyên chỉ dùng ba ngày, đã có thể khống chế cậu ta hoàn toàn.
Nói ra có lẽ không ai tin, nhưng sự thực chính là Võ Hạ Uyên nói cái gì thì Khương Minh sẽ làm cái đó.
Võ Hạ Uyên kêu người chữa khỏi hết thảy các vết thương trên người Khương Minh, chờ sau khi cậu ta khôi phục một chút, lập tức thả người ta trở về bộ lạc.
“Bà chủ, chuyện này không có vấn đề gì chứ?” Nhìn về phía Khương Minh đang chạy đăng xa, Phùng Bảo Đạt có chút không yên tâm hỏi lại cô.
“Tôi chỉ muốn cậu ta trở nên nghe lời của tôi, chứ không xóa đi trí nhớ của cậu ấy.
Thế nên sẽ không có vấn đề gì hết” Võ Hạ Uyên trả lời.
Phùng Bảo Đạt có chút giấy giụa, vẫn tiếp tục hỏi: “Bà chủ, vậy bây giờ tình cảm mà cái tên Khương Minh giành cho bà…Rốt cuộc gọi là gì thế?”
‘Võ Hạ Uyên suy nghĩ một lúc lâu mới có chút không chắc chẳn nói: “…Là mẹ chẳng?”
Phùng Bảo Đạt: ‘..” Chắc chắn tổng giám đốc Phong của bọn họ sẽ không thừa nhận đứa con trai này đâu! Bà chủ nên quên hẳn cái suy nghĩ này đi!
Võ Hạ Uyên thay đổi một xưng hô khác: “Chắc là chị đi? Vừa thân mật, vừa không phải người tình”
Phùng Bảo Đạt thành khẩn nói: “Vì cái mạng nhỏ của thăng bé đó, nếu có thể thì bà chủ tuyệt đối đừng có dùng cái từ đó.
Nếu không có sự kiên trì của bà, chuyện nó có thể sống đến thời điểm hiện tại là do mộ tổ tám trăm năm qua của nhà nó đang bốc khói xanh phù trợ rồi”
Lấy tài lực hùng hậu của Trương Tấn Phong ra mà nói, san phẳng một nơi nhỏ nhoi của bộ lạc kia là chuyện nhỏ không thành vấn đề.
Không lâu sau đó, Khương Minh mang theo người trong bộ lạc của cậu ta trở lại.
Khá lắm, nồi niêu xoong chảo, da lông động vật mang theo không thiếu thứ gì.
May thay cách ăn mặc của bọn họ vẫn được xem là hiện đại Nếu không phỏng chừng Võ Hạ Uyên thật sự sẽ cho rãng bọn họ lạc về từ thời viễn cổ.
“Mọi người ở nơi này đi.
Ở đây cái gì cũng có, không thiếu thứ gì” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói với Khương Minh nói.
Khương Minh hưng phấn chỉ vào sơn trang xa xa kéo dài đến tận dưới chân núi nói, “Toàn bộ sao?”
‘Võ Hạ Uyên cười nói: “Toàn bộ”
Người trong tộc của Khương Minh, già trẻ lớn bé cộng lại, thêm cả mấy đứa nhỏ vẫn còn trong bụng mẹ chưa sinh ra, tổng cộng là một trăm ba mươi bảy người.
Ai ai cũng có ngoại hình của người Châu Á.
Tính ra số lượng ngời như thế cũng không gọi là nhiều.
Hơn nữa, Trương Tấn Phong cũng không nuôi không bọn họ.
Không phải bọn họ am hiểu điều hương chế thuốc lắm sao? Thế thì phải làm việc cho thật tốt.
Tổng giám đốc Phong xin thề, đây chỉ là biện pháp do anh trong lúc tức giận nói ra, căn bản không ngờ tới chuyện sau này.
Không nói đến Khương Minh, người trong tộc của cậu †a vẫn rất ác cảm với Võ Hạ Uyên và người bên cô.
Dưới góc nhìn của bọn họ nếu không phải là do những người này xuất hiện, thì nơi sinh sống của bọn họ cũng không đến nỗi càng ngày càng bị thu nhỏ lại.
Thế nhưng sau khi ở lại chỗ do Võ Hạ Uyên sắp ếp mấy ngày, mấy chuyện nô dịch theo dự của bọn họ trước đó không hề không phát sinh,.
Ngày nào bọn họ cũng bình an rời giường, nấu cơm ăn uống, nhìn phong cảnh bao la xung quanh.
Bọn họ cũng không phải lo lắng về vấn đề nước uống nữa, bởi vì ở đây, cứ hai mươi mét trên thảm cỏ xanh rì sẽ có một vòi nước, quả thực tựa như thiên đường vậy.
Tối hôm qua trong tộc có một người phụ nữ trẻ tuổi an ổn sinh ra được một bé trai, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng khỏe mạnh.
Thế nên tình thần cảnh giác của bọn họ cũng từ từ buông xuống.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày tới trang viên, bọn họ lại có can đảm nhóm lửa trại lên, vây quanh đó hát ca nhảy múa.
Trương Tấn Phong nhìn tình cảnh phía xa xa kia, thở dài nói với người bên cạnh mình: “Vợ à, thật sự là anh không nghĩ ra được nuôi những người này có ích lợi gì”
“Coi như cho bọn họ trông coi trang viên đi” Võ Hạ Uyên thuận miệng nói: “Bọn họ không dựa vào khoa học kỹ thuật hiện đại mà lại có thể sinh tồn trong môi trường hoang dã lâu như vậy, chắc chắn sẽ có chỗ hơn người”
“Ừm” Trương Tấn Phong thỏa hiệp một chút, anh nghĩ hoàn cảnh và phong cảnh của nơi này không tệ, làm điểm đừng chân tạm thời cũng không tồi.
“Cậu nói Trương Tấn Phong không chỉ mua lại cài mảnh đất hoang phía nam kia, còn bắt đầu xây phòng sao?”
Rõ ràng thời tiết mới vừa vào thu, thế nhưng Kỷ Thần Nam lại phải bọc thảm lông dày ngồi trên ghế nằm.
Nghe cấp dưới thân cận báo cáo tình hình như thế, anh ta khẽ nhíu mày, con ngươi xanh lam sẫm như phải gánh chịu cả một biển sao, có ánh sáng lập lòe, chợt lóe chợt tắt dâng lên trong đó.
Nhìn vào đôi mắt đó lâu một chút, thật sự sẽ làm cho người ta lạc lối trong đó.
“Vâng, nghe nói anh ta muốn cải tạo cái trang viên đã bị vứt bỏ trước đó thành điểm dừng chân tạm thời của anh ta”
Kỷ Thần Nam để sách trong tay xuống, thân hình bên trong thảm lông hơi co lại: “Ngày mai chúng ta qua đó xem một chút Xem xem anh ta cải tạo cái mảnh đất trang viên hoang phế phía nam, giao thông bế tắc, kinh tế không lưu thông kia để làm gì? Phải chăng anh ta điên rồi?”
Sau khi Khương Minh và những người trong tộc thấy rõ người đến là Kỷ Thần Nam, nụ cười trên mặt bọn họ trước đó biến mất sạch sẽ.
‘Vợ mình nói quả nhiên không sai, tinh thần Trương Tấn Phong thoải mái nghĩ, đúng là Kỷ Thần Nam hết sức kiêng ky bộ tộc này.
Trước giờ anh ta luôn từ chối mãi, không hẳn là Kỷ Thần Nam không muốn giúp anh, mà chắc chắn anh ta còn có bí mật gì đó không muốn để cho anh biết.
“Tổng giám đốc Phong..” Kỷ Thần Nam chậm rãi cười một cái, không có bất kì cảm xúc nào lên tiếng nói: “Quả là tay mắt thông thiên”
Trương Tấn Phong hờ hững nói: “Quá khen”
Toàn bộ tính toán của Kỷ Thần Nam trước đó đều bị gián đoạn.
Không hiểu sao khi nhìn thấy dáng vẻ chết cóng đến nơi của đối phương, hơi thở trong lồng ngực Võ Hạ Uyên lập tức thông thuận.
Cô bưng khay hoa quả đến, dịu dàng nói: “Vừa bổ xong, nếm thử đi”
Trương Tấn Phong và Kỷ Thần Nam ngồi xuống hai bên trái phải, vây quanh lấy cái bàn tròn.
Đôi mắt Kỷ Thần Nam theo đĩa hoa quả kia nhìn lên trên, vừa nhìn đã gặp đôi con người mang ý cười của Võ Hạ Uyên.
Tuy răng anh ta không có chứng cứ xác thực, nhưng anh ta biết rất rõ, tất cả những thứ trước mắt này không thoát khỏi mối liên hệ với Võ Hạ Uyên.
Đúng lúc này, Khương Minh dẫn theo một cô gái nhỏ tươi cười đi đến.
Vừa nhìn thấy Kỷ Thần Nam ngồi đó, gương mặt Khương Minh lập trở nên tức dữ tợn theo thói quen, bày ra dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể liều mạng xông lên.
“Này?” Trương Tấn Phong nhấc mí mắt lên, khẽ nhướng mày nhìn về phía Khương Minh.
Lần trước Võ Hạ Uyên dùng hồn hương hơi mạnh, cho nên bây giờ Khương Minh vẫn còn có chút phản xạ có điều kiện.
Thế nhưng chỉ có phản ứng như thế đã là tốt lắm rồi.
Hơn nữa gần đây cậu ta hay đi theo bên cạnh Võ Hạ Uyên, đã nhìn quen đôi mắt lạnh lùng của Trương Tấn Phong.
Thế nên có thể nói rằng cho tới thời điểm hiện tại trong lòng Khương Minh cũng xuất hiện chút kính nể không tên dành cho Trương Tấn Phong.
Nhìn qua có thể thấy vừa rồi Trương Tấn Phong đã ra tay cứu vấn chút mặt mũi cho Kỷ Thần Nam.
Có thể nói lúc này trong lòng Kỷ Thần Nam đang nổi từng trận sóng to gió lớn.
Mấy ngày ở nhà kho đó, anh ta đã tìm cả thầy thôi miên tốt nhất, tiêu tốn bao nhiêu công phu trên người Khương Minh, chờ tới ngày cho Trương Tấn Phong một đòn nghiêm trọng.
Bây giờ thì hay rồi, tuy rằng Khương Minh được thuần hóa, nhưng lại được thuần hóa trong tay người khác chứ chả phải trong tay anh ta.
Cô bé đi bên cạnh Khương Minh cũng đã bốn, năm tuổi.
Khuôn mặt cô bé không được xem là trằng nõn, thậm chí còn bị gió thổi cho. có chút khô nẻ, nhưng ánh mắt cô bé lại rất sáng.
Cô bé có chút sợ sệt khẽ di chuyển về phía bên cạnh, lại hơi di chuyển thêm một chút nữa, mãi cho đến khi núp sau Phùng Bảo.
Đạt mới chịu đứng yên.
‘Võ Hạ Uyên nhìn cảnh này liền cảm thấy hơi buồn cười: “Ồ? Phùng Bảo Đạt, cậu lừa gạt con gái nhà người ta về tay từ bao giờ thế?”
“Không” Phùng Bảo Đạt đỡ lấy vai cô gái nhỏ, nhanh chóng giải thích: “Ngày ấy còn bé leo cây suýt chút nữa thì té xuống, tôi chỉ chạy tới đỡ một cái thôi.”
Trương Tấn Phong nghe vậy nhìn về phía Phùng Bảo Đạt hỏi: “Vết thương trên mu bàn tay cậu vì thế mà có hả?”
Mặc dù Phùng Bảo Đạt có thân phận là trợ lý, nhưng đã theo Trương Tấn Phong rất nhiều năm.
Người bên cạnh anh không phải số ít, những năm này tuy rằng bận bịu, nhưng dù sao cũng là người bên cạnh mình.
Bây giờ không dưng trên tay bỗng nhiên xuất hiện một vết thương rớm máu, đàn ông lại không sợ sẹo, không cần dán băng cá nhân, đương nhiên vết thương rất dễ thấy.
Phùng Bảo Đạt nói tiếp: “Vâng, là do cành cây làm xước.”
Vừa dứt lời, cô gái nhỏ nhanh chóng móc từ trong túi tiền ra một mớ băng gạc dày đặc.
Nhìn kỹ có thể thất, là hai tầng băng gạc chồng lên nhau, sau khi gỡ bỏ mặt trên một tấng thuốc đen sì sì cứ thế phơi ra.
Phùng Bảo Đạt nhìn thấy thế, vội vã rụt ra tay lại hỏi cô gái nhỏ: “Này, không phải em định cứ thế dán lên đấy chứ?”
Khương Thi đứng một bên nói: “Thuốc tốt lắm đấy, vết thương sẽ rất nhanh lành”
Phùng Bảo Đạt vẫn có chút ghét bỏ không muốn đắp đám thuốc đó lên tay.
Thế nhưng khi chạm đến đôi mắt hồn nhiên của cô bé, cậu lại do dự, do dự đôi giây như thế, thuốc mỡ đã dán sát lên mu bàn tay cậu rồi.
Phùng Bảo Đạt: “..”
Trương Tấn Phong cố gắng nhãn nhịn ý muốn cười, nói: “Xem hiệu quả thuốc đó thế nào, nếu tốt thật thì mang đi nghiên cứu một chút.
Nói không chừng có thể xin được kinh doanh độc quyền, làm một xưởng chế thuốc gì đó cũng nên.”
Phùng Bảo Đạt cạn lời, thầm nghĩ: ‘..” Ông chủ, ngài không hổ danh là người làm ăn.
“Bà Phong này” Cấp dưới thân cận bên cạnh Kỷ Thần Nam bỗng nhiên mở miệng “Làm sao bà có thể khống chế được Khương Thi thế?”
‘Võ Hạ Uyên đẩy Khương Thí ra, sau đó nở nụ cười nói: “Dùng kĩ thuật điều chế hương thôi”
Nghe cô nói vậy, sắc mặt của Kỷ Thần Nam và cấp dưới thân cận của anh ta hoàn toàn thay đổi.
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
3 chương
76 chương
20 chương
36 chương
46 chương