Cưới ngay kẻo lỡ
Chương 303 : Đám Cháy
“Ồn ào quái” Ông Hạ đạp cửa đi vào, Hạ Quang Bảo vừa lúc đang gầm rú bò ra khỏi phòng, Hạ Lam vừa tranh thủ đỡ Hạ Quang Bảo vừa hoà giải: “Cha, cháu nó đau quá thôi mà, lát nữa là ổn!”
Ông Hạ mặt mày tối sầm: “Thôi, Quang Bảo dưỡng bệnh ở đây không tiện, ngày mai đem nó tiễn đi đi!”
“Cha?” Hạ Lam hoảng hồn.
Ông Hà không thèm quay đầu mà là đi thẳng về phòng, Hạ Quang Bảo bị thương thành nông nỗi này, tính tình lại thất thường, có thể làm được việc lớn gì nữa?
Trước đó ông đã không thích thằng nhóc này cho lắm, bây giờ càng nhìn càng không ưng.
Dù sao con dâu cả cũng đã mang thai, bản thân ông thì còn minh mẫn, nuôi nấng một hạt giống tốt không phải không có khả năng “Bà lo cho bà đi..”
Hạ Quang Bảo nhịn đau, vừa thở phì phò vừa nói: “Sao bà có thể vô dụng vậy? Ly hôn Đàm Nguyên xong lấy được chẳng bao nhiêu tiền, quay về cái nhà này không được ai chào đón.
Chờ sau khi Nguyễn Thu Thu sinh con rồi, bà nghĩ bà sống được yên thân?”
Mặc dù biết lời Hạ Quang Bảo nói đều là L, nhưng Hạ Lam nghe xong vẫn rất đau lòng: “Quang Bảo, sao con có thể nói chuyện với mẹ như vậy?”
“Còn không phải sao?” Hạ Quang Bảo cười lạnh: “Bà nghĩ bà về đây chăm sóc tôi là tôi phải mang ơn? Hạ Lam, tôi mà đi đến bước đường này, bà góp công sức cũng không ít đó!”
Hạ Lam lộ vẻ hoảng sợ, giống như là nghe không hiểu Hạ Quang Bảo nói gì.
“Bà yêu Sơn Minh như vậy, lúc trước nên đi theo ông ta mới đúng, ông ta chết sao. không chết theo đí? Nhưng bà lại gả cho Đàm Nguyên? Một bên giả thanh cao một bên cắm sừng Đàm Nguyên, còn không muốn thừa nhậ \y cũng thôi đi, tôi nhớ lúc nhỏ Nguyễn Thu Thu đối với tôi không tệ, vậy mà bà…”
Hạ Quang Bảo rít một tiếng, nhịn cơn đau đớn trên đùi, ác độc nói ra tâm tư của mình: “Nhưng bà không cho Nguyễn Thu Thu tiếp cận tôi, đã không làm mẹ tốt còn không cho người khác làm, bà biết lúc tôi đi học mẫu giáo, những đứa trẻ khác nói gì tôi sao?”
Sét rạch trời chiếu xuống, hành lang sáng như ban ngày, Hạ Lam mặt như người chết “Bi kịch của bà do bà tạo” Hạ Quang Bảo thấp giọng: “Dĩ nhiên, bà muốn chết tôi không ngăn, nhưng kéo theo tôi làm gì?
Cuối cùng, Hạ Quang Bảo nói lời từ đáy lòng: “Nếu khi đó bà đừng sinh tôi thì tốt”
Hạ Lam bỗng nhiên bừng tỉnh, ả ta khẽ vuốt ngực, lảo đảo lui lại hai bước, quay người chạy.
Trên đời đau khổ lớn nhất không có gì bằng con cái không nhận cha mẹ.
Sáng ngày hôm sau, Hạ Quang Bảo đã bị khiêng trở về phòng, hành lang hoàn toàn tĩnh mịch.
Chẳng biết tại sao, Nguyễn Thu Thu hôm nay luôn thấy bất an, bên ngoài trời còn đang mưa, cô ta nhíu nhíu mày, bị người từ phía sau ôm lấy.
“Đang suy nghĩ gì?
Hôm qua cùng Hạ Tuấn Khải nói ra xong, Nguyễn Thu Thu còn có chút không thích ứng, chỉ nhẹ nhàng nói: “Chính là…không muốn ở trong nhà, muốn đi ra ngoài một chút”
“Bên ngoài đang mưa”
Nguyễn Thu Thu thấp giọng: “Nhưng em muốn đi ra ngoài.”
Hạ Tuấn Khải nhìn cái căm mượt mà trằng nõn của vợ mình: “Đi, anh dắt em ra ngoài, đừng làm ồn đến cha”
Nguyễn Thu Thu lúc này mới cười cười: “Được”
Cũng may Nguyễn Thu Thu và Hạ Tuấn Khải vừa đi, tầm hai giờ chiều, Hạ gia bị một trận lửa lớn thiêu rụi.
Lửa từ phòng của Hạ Quang Bảo bốc cháy, cậu ta giật màn cửa bịt kín cửa phòng, chờ đến khi người làm phát giác được có gì không đúng, khói đen đã từ trên lầu bốc lên.
Đàm Nguyên lái xe tới đưa văn kiện cho ông Hà, gặp phải một phen rối loạn, anh ta quyết định thật nhanh xông lên lầu hai, cống ông Hạ đang ngủ mê trốn thoát, không bao lâu Hạ Lam cũng được mang ra, đầu tiên ả ho khan một hồi, sau đó nhìn vào ô cửa số nào đó, phát ra tiếng thét đau khổ tột cùng.
“Quang Bảo! Quang Bảo còn đang bên trong!!!” Hạ Lam gọi nứt cuống họng Ông Hạ đột nhiên gặp kinh biến, lúc đầu thở một hơi cũng tốn sức, hiện tại nghe Hạ Lam nói câu này, con mắt gần như trợn trắng.
“Đàm Nguyên! Đàm Nguyên! Anh mau cứu Quang Bảo! Mau cứu Quang Bảo!” Hạ Lam gấp quá sinh loạn, lúc này quỳ xuống cầu cứu Đàm Nguyên.
Mà người đã từng cưng chiều ả tận xương, ả chỉ cần nhíu mày cũng đau lòng chết được, lúc này lại cứ như vậy mà nhìn Hạ Lam chằm chằm, ngữ khí không chút rung động.
“Sao tôi phải cứu nghiệt chủng của cô với Sơn Minh?”
Ông Hạ nửa ngày mới hoàn hồn, không chồn đỡ nổi thật sự hôn mê bất tỉnh.
Chuyện của Hạ Quang Bảo bà Hạ biết nhưng ông Hạ không biết Về phần Hạ Quang Bảo khẳng định là cứu không được, cuối cùng cảnh sát chỉ tìm được vài đoạn xương gãy trong phòng.
Cũng đáng. thương, thân thế còn chưa hồi phục Hạ Lam ôm mấy khúc xương kia, giống hệt như người mất hồn.
Nguyễn Thu Thu và Hạ Tuấn Khải nghe tin lập tức gấp gáp trở về, Nguyễn Thu Thu còn báo cho Võ Hạ Uyên.
“Hạ Quang Bảo vậy mà lựa chọn phương thức thê thảm như thế” Ở trên xe, Phùng Bảo.
Đạt có chút thổn thức.
Võ Hạ Uyên tắt điện thoại, sắc mặt bình tĩnh nhìn ra cửa sổ, thê thảm sao? Hạ Quang Bảo đi đến nước này, ngoại trừ nhân tố bên ngoài, chính cậu ta cũng tốt đẹp hơn ai? Một tên ham mê sắc dục, tâm tính tự cao bất thường người có thể tốt đến đâu? Mà Hạ Lam làm càn làm quấy, chắc chẳn lại càng bất hạnh.
Nếu nói Võ Hạ Uyên đã làm cái gì, cô chẳng qua chỉ trợ giúp một chút, khiến Hạ Lam sớm cảm nhận được cảm giác con trai mình bị tổn thương là như thế nào.
Lúc trước cô đã quyết là sẽ không nương tay, không hối hận.
Mỗi lần Nguyễn Thu Thu đốt thứ hương tên gọi Ác Mộng kia, đối với Hạ Quang Bảo mà nói đều là bùa đòi mạng.
Lúc bọn họ đuổi tới mưa đã tạnh, nhưng hỗn hợp tro tàn đổ nát thê lương, nhìn thấy vẫn tương đối có cảm giác chấn động Hạ Lam quỳ gối bên đống phế tích, ôm chút đồ vật cuối cùng Hạ Quang Bảo để lại Giết chết con ruột, không tiếc nhân mạng, chỉ cần có thể đạt tới mục đích có thể không từ thủ đoạn, Hạ Lam rơi xuống kết cục bây giờ, một chút cũng không oan.
Nguyễn Thu Thu và Võ Hạ Uyên gật gật đầu, xem như chào hỏi, sau đó cùng Hạ Tuấn Khải thấp giọng nói: “Đem Hạ Lam đỡ ra ngoài đã? Đi viện khám xem có đụng phải chỗ nào không?”
Hạ Lam giật giật, ả cứng đờ ngẩng đầu, đem mỗi người nhìn qua một lần, ánh mắt khiến người bỡ ngỡ.
“Là các người…” Hạ Lam thì thào: “Là các người hại chết Quang Bảo”
Võ Hạ Uyên khô khốc nói: “Không, là bà hại chết cậu ta”
Nếu Hạ Lam dạy con cho tốt, Hạ Quang Bảo cũng sẽ không biến thành thế này, Ác Mộng nếu không gặp phải người trong lòng có thù hận đọng lại quá lâu, tuyệt đối sẽ không có hiệu quả mang tính hủy diệt như thế này “Tiện nhân!”
Hạ Lam đỏ mắt gào to: “Tiện nhân!”
Nhìn bộ dáng kia, đúng là hận không thể đem Võ Hạ Uyên ăn sống nuốt tươi, nhưng mà đón loại ánh mắt này, Võ Hạ Uyên không chỉ có không sợ, ngược lại còn sảng khoái Cô không phải thánh mẫu, lấy ơn báo oán, nằm mơ đi?
“Bà chủ?” Nhìn Võ Hạ Uyên đi đến chỗ phế tích, Phùng Bảo Đạt thầm giật mình.
Võ Hạ Uyên nhàn nhạt: “Không sao, không cần đi theo tôi”
Võ Hạ Uyên đứng trước mặt Hạ Lam, từ trên cao nhìn xuống đánh giá ả, sau đó bỗng nhiên động thủ, hung hăng tát vào mặt Hạ Lam một bạt tai.
“Cái tát này tôi đã muốn cho bà từ sớm!”
‘Võ Hạ Uyên lạnh giọng: “Tiện nhân!”
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
3 chương
76 chương
20 chương
36 chương
46 chương