Cưới ngay kẻo lỡ
Chương 299 : Dụ Dỗ Uy Hiếp
‘Võ Hạ Uyên đối phó với Hạ Lam dễ như trở bàn tay, thuận thế đẩy một cái, ả ta liền ngã nhào lên ghế sa-lon.
Hạ Lam lập tức quay đầu, mắt lăn sòng sọc “Ồ?” Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Ly hôn với Đàm Nguyên không phải là chuyện mà bà ao ước sao? Toại nguyện rồi đấy, Đàm Nguyên giết người bà yêu nhất cơ mà.
Chỉ tiếc…”
Giọng điệu của Võ Hạ Uyên tràn đầy tiếc nuối, trong lòng Hạ Lam chợt dâng lên dự cảm không lành “Chỉ tiếc cái gì?”
“Chỉ tiếc cái chết của Sơn Minh không hề liên quan đến Đàm Nguyên” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng, thoáng nghe như tiếng than của ác ma, kéo Hạ Lam rơi vào vực sâu nhông đáy.
“Trước khi chết đúng là Sơn Minh có gặp mặt Đàm Nguyên.
Nhưng lúc ấy có một y tá nữ theo vào, cô ấy nói Sơn Minh tự biết mình sắp không xong, không muốn sống trong dáng người không ra người quỷ không ra quỷ, vậy. nên mới chủ động nhờ Đàm Nguyên chăm sóc bà cho tốt.
Đàm Nguyên xem như thực hiện đúng chức trách, năm đó đối với bà ra sao, mấy năm gần đây lại như thế nào? Còn bà, bà đã làm gì người ta vậy?”
Hạ Lam liên tục thở dốc hai hơi, bàn tay siết chặt lấy ngực áo.
Võ Hạ Uyên hạ giọng: “Bà giết con trai độc nhất của Đàm Nguyên, cũng là máu mủ của chính bà.
Hạ Lam, bà chỉ đáng sánh ngang với súc sinh không có tính người, đã vậy còn luôn miệng tự nhận mình tình sâu nghĩa nặng”
Võ Hạ Uyên dùng hết sức lực giãm nát một tia hi vọng cuối cùng của Hạ Lam: “Bà làm càn làm quấy cả đời, lại không biết người khác phải thay bà gánh chịu bao nhiêu”
“Loại người như bà cứ sống trong oán hận và tuyệt vọng cả đời, đừng bao giờ bước ra là tốt nhất!”
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi, mấy lời này người ngoài ngồi nghe như bà còn cảm thấy thấm thía đến tận tim gan.
Ông Hạ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Hạ Lam như vậy liền khó chịu nhíu mày: “Khách đến nhà, năm dài trên ghế như vậy làm gì?
Hạ Lam không cãi lại, chỉ mất hồn mất vía đứng lên, sau đó quay về phòng mình.
Trên lầu hai, Hạ Quang Bảo âm thầm nghe được hết thảy, cậu ta chậm rãi di chuyển xe lăn, những người này thật sự làm cho cậu †a cảm thấy buồn nôn.
“Chúc ông Hà sức khoẻ dồi dào” Võ Hạ Uyên niềm nở cười tươi: “Trà này cháu mang đến biếu ông, là trà Xuân Tiêm thượng hạng, ở Nga bình thường rất khó tìm”
Ông Hạ bật cười ra tiếng: “Cháu khách sáo quá rồi”
Ngoài phòng khách vui vẻ cười đùa, ở trong phòng, Hạ Lam trùm chăn nẵm trên giường, cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Võ Hạ Uyên không ở chơi lâu, cô chỉ muốn tới kích thích Hạ Lam một chút, mặc kệ ai là người đứng sau sai khiến, ống thuốc kia chính là ả ta tiêm vào người Minh Đức.
Quay lại khách sạn, Võ Hạ Uyên nhìn đồng hồ, lập tức gọi video về cho Trương Tấn Phong Người bên kia dường như vừa mới dậy, lúc này đang năm trên giường, Võ Hạ Uyên cười hỏi: “Con đâu anh?”
“Đang ở trong phòng nhỏ của con” Giọng Trương Tấn Phong khàn khàn, rất nam tính, chẳng mấy chốc đã câu mất hồn vía của cô đi “Nhớ ăn uống đúng giờ” Võ Hạ Uyên căi dặn: “Đừng lao lực quá, mấy hôm nữa em về”
“Ừ” Trương Tấn Phong trầm giọng: “Em đã xem qua chưa? Tỉ suất người xem của ‘Căn hộ nhở rất cao, còn lập kỷ lục người xem cao nhất trong ba năm trở lại đây.
Tối hôm qua Phương Trạch gọi điện cho anh, kích động đến mức nói cũng nói không xong”
“Vậy tốt quá rồi” Võ Hạ Uyên không để ý mấy chuyện này cho lắm, cái gì dạy được cô đã chỉ dạy tận tình, kết quả ra sao phụ thuộc vào đám người bên kia vậy.
“Vợ à” Ống kính chao đảo một chút, Trương Tấn Phong nhìn chăm chú vào Võ Hạ Uyên: “Kêu mấy tiếng cho anh nghe đi?”
‘Võ Hạ Uyên lập tức đỏ mặt: “Đồ lưu manh!”
Trương Tấn Phong dời ống kính xuống, để lộ ra xương quai xanh đẹp mắt: “Cục cưng, anh chỉ lưu manh với mình em thôi, nhanh lên nào?”
Sau một lúc lâu, trong phòng dồn dập truyền ra một loạt tiếng vang nhỏ vụn.
Kỳ thật Trương Tấn Phong nhớ nhung Võ Hạ Uyên vô cùng, mặc dù mỗi ngày hai người đều gọi cho nhau, nhưng như vậy dĩ nhiên không đủ.
Có điều Trương Tấn Phong đã không còn là kẻ ngang ngược đến mức không nói đạo lý của năm xưa, hơn nữa vợ anh còn là người phụ nữ thông minh, chỉ cần cho chút cơ hội sẽ lên như diều gặp gió.
Dần dần, Trương Tấn Phong cũng hiểu rõ: yêu một người là phải để cho người ấy được tự do, chuyện anh có thể làm chính tận tâm hết sức âm thầm bảo Vệ.
Chỉ vài ngày sau, Võ Hạ Uyên nhận được một tấm thiệp, chất giấy thượng hạng, chữ viết mạ vàng, ngỏ ý mời cô đến một ngôi biệt thự ở ngoại thành.
Võ Hạ Uyên sững sờ nhìn trong chốc lát, sau đó đầu ngón tay vân vê tấm thiệp, trong đầu bỗng chốc hiện lên hình ảnh của một người.
Dĩ nhiên cô sẽ không đi, nhưng đối phương cứ như đã đoán trước được, một cuộc điện thoại đúng lúc gọi sang.
“Người của bên đó cũng đã có mặt ở nơi nghèo nàn này, hiện tại biển hoa cúc đang trổ đầy vườn, chẳng lẽ cô Võ không muốn đến ngắm thử một chút sao?”
Sắc mặt Võ Hạ Uyên biến đổi trong nháy mắt, lập tức gọi điện cho Phùng Bảo Đạt, đầu bên kia không ai nghe máy, nhưng Phùng Bảo Đạt rõ ràng là người hai mươi bốn giờ sẵn sàng chờ lệnh “Đừng động đến cậu ấy.
Tôi sẽ đến” Võ Hạ Uyên gắn từng tiếng một.
“Đương nhiên, ý cậu chủ tôi là muốn cô đến đây một mình” Giọng điệu của đối phương vừa lễ phép vừa tao nhã.
‘Võ Hạ Uyên mấp máy môi: “Tôi biết rồi”
Có thể bắt được Phùng Bảo Đạt, cả cái đất nước này cũng chỉ có một người Kỷ Thần Nam.
Võ Hạ Uyên đúng hẹn tới nơi, toà biệt thự nằm ngay chân núi, chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, trước mắt ngập tràn một mảnh trắng phau.
Biển hoa cúc kiểu này quá tầm thường, rất ít người dùng nó để trang trí, có thể thấy được Kỷ Thần Nam là kẻ không tuân theo lẽ thường, “Bà chủ!” Phùng Bảo Đạt nhìn thấy Võ Hạ Uyên, vội vàng xông đến.
“Không sao chứ? Có bị thương không?” Võ Hạ Uyên hỏi thăm.
Phùng Bảo Đạt lắc đầu: “Không sao cả”
Kỷ Thần Nam áo trắng quần đen vừa đúng lúc từ trong biệt thự đi ra, phía sau là vệ sỹ nối đuôi hai hàng, trông như hoàng tử của quốc gia nào vậy.
Nhưng Võ Hạ Uyên hiện tại nghẹn một bụng tức, thật sự không thưởng thức nổi.
“Nếu là người của cô Võ đây, tôi dĩ nhiên sẽ tiếp đãi nồng hậu”
Kỷ Thần Nam vẫn mang theo nụ cười ôn hoà ấm áp như cũ, có cảm giác đã hoà cùng gió núi nơi này, ưu nhã loá mắt.
Võ Hạ Uyên nhìn Kỷ Thần Nam chăm chăm, lạnh mặt không đáp.
Vài giây sau, Kỷ Thần Nam hơi thu lại ý cười, buông tay ra, Điệp Châu lập tức lạch bạch chạy tới, trong miệng không ngừng hô vang: “Mẹ ơi!”
“Đứng yên đó!” Võ Hạ Uyên nghiêm nghị Điệp Châu đứng sững lại, ngơ ngác nhìn ‘Võ Hạ Uyên, hiển nhiên đã bị doạ sợ.
“Cháu rõ ràng không phải như vậy” Võ Hạ Uyên nhìn Điệp Châu, vẻ mặt của cô lạnh đến thấu xương: “Thật ra lúc ấy ở Hà Thành cháu đã biết hết mọi chuyện, bây giờ cháu lại còn giả vờ.
Đồng thời cô cũng nói với cháu rồi, cô đã có con, cô không phải là mẹ cháu”
Lần đầu tiên Võ Hạ Uyên nói tàn nhẫn với một đứa bé như vậy, nói xong những lời này, cô nhìn về phía Kỷ Thần Nam: “Các người cũng thiếu gia giáo quá rồi! Thấy tôi không đồng ý liên cưỡng ép mang người của tôi đi, dụ dỗ uy hiếp.
Anh Kỷ, có phải anh cảm thấy bản thân mình như vậy rất có sức hấp dẫn hay không?”
Kỷ Thần Nam đáp khô khốc: “Không phải”
Anh ta chỉ quen dùng loại thủ đoạn này mà thôi, trong lúc nhất thời còn chưa sửa được, càng không ngờ một cuộc hẹn lại có thể khiến cho Võ Hạ Uyên tức giận như vậy.
Lúc này đám người sau lưng Kỷ Thần Nam đã sắp đi qua, trước giờ còn chưa có ai dám nói chuyện với cậu chủ của bọn họ như vậy!
Võ Hạ Uyên thật sự giận đến cực độ, hỏi: “Bây giờ tôi mang người đi được chưa?”
Kỷ Thần Nam tính toán không kỹ lưỡng, ấn tượng tốt đã mất sạch sành sanh, anh ta ấm giọng dò hỏi: “Có thế ngồi xuống uống tách trà không?”
“Không cần” Võ Hạ Uyên dùng giọng điệu giải quyết công việc mà đáp: “Nếu như là vì cảm ơn tôi đã cứu con gái anh, vậy tấm lòng của anh tôi đã nhận được”
Bầu không khí bỗng nhiên biến đổi, vệ sỹ đứng canh bốn phía có động tĩnh.
Phùng Bảo Đạt lập tức lao tới đứng cản trước mặt Võ Hạ Uyên Ý cười nơi khoé mắt của Kỷ Thần Nam chưa tan, thậm chí cách nói chuyện cũng không thay đổi, nhưng lời nói ra lại khiến người ta lạnh cả sống lưng.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
3 chương
76 chương
20 chương
36 chương
46 chương