Cưới ngay kẻo lỡ
Chương 288 : Ngọn Lửa Báo Thù
Võ Hạ Uyên cũng không nhiều lời thêm với Nguyễn Thu Thụ, mà là trực tiếp kéo bà đến thẩm mỹ , làm hai tấm thẻ hội viên, sau đó đem một cái đưa cho người còn lại.
Muốn đăng ký thẻ năm ở thẩm mỹ viện này trên dưới cũng phải tốn tầm một tỉ đồng, Nguyễn Thu Thu có chút ngại ngùng, không dám nhận.
“Chị Thu, chị cầm đi” Võ Hạ Uyên lấy thẻ nhét vào tay cô ta: “Em thật lòng muốn giúp chị, giả sử chúng †a không có duyên quen biết nhau, em hoàn toàn có thể không quan tâm chị cảm thấy như thế nào mà thản nhiên lật đố nhà họ Hạ, trong đó bao gồm cả chị”
Lời này khiến cho Nguyễn Thu Thu bừng tỉnh, đúng vậy, trên người bà làm gì có thứ đáng để cho người khác lợi dụng? Nghĩ như vậy, Nguyễn Thu Thu nhận lấy tấm thẻ.
“Hạ Uyên, chuyện cho tới nước này, chị cũng không còn gì để sợ nữa”
“Vậy thì tốt rồi” Võ Hạ Uyên tươi cười: “Phải như thế mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới”
Hai người nằm song song trong căn phòng xa hoa rộng rãi, bởi vì đảm bảo tính riêng tư cho khách hàng mà nhân viên mát-xa đều bịt kín tai băng nút bông, khách nói gì bọn họ cũng không nghe thấy được.
“Chị Thu, nếu thật sự muốn trả thù Hạ Lam và Hạ Tuấn Khải, vậy thì trong lòng chị bắt buộc phải rắn rỏi lên.”
Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói thêm: “Trước mắt cứ trải nghiệm cuộc sống cái đã, quên hết những chuyện phiền lòng trong ngôi nhà kia đi.
Chờ sau khi học được cách yêu bản thân rồi, chị chắc chắn có thể ngẩng đầu mà sống trong nhà họ Hạ”
Mỗi một chữ từ miệng Võ Hạ Uyên dường như có sức hấp dẫn trí mạng, đây là cách sống mà trước nay Nguyễn Thu Thu chưa bao giờ được nếm trải, trước khi gặp Võ Hạ Uyên, không ai nói cho cô ta biết những điều này.
Nhưng Nguyễn Thu Thu lại mơ hồ cảm thấy, mình hẳn là phải nên sống như vậy!
Kế đó, Võ Hạ Uyên lại dắt Nguyễn Thu Thu đi mua mấy chiếc váy xinh.
Nguyễn Thu Thu bảo trì sắc vóc rất khá, đến cả nhân viên trong cửa hàng cũng nhịn không được mà cảm thán rằng bà ấy đã từng này tuổi mà vẫn còn quá xinh đẹp.
Đương nhiên, những thứ này Võ Hạ Uyên sẽ không cho không, cô đang từ từ dạy Nguyễn Thu Thu điều chế nước hoa.
Đây vốn dĩ là một bộ môn đòi hỏi tri thức cao, chỉ cần điều chế ra được một, hai loại hương thơm có thể khiến cho người ta thần hồn điên đảo, cả đời này chắc chắn sẽ ấm no nước hoa, mà Võ Hạ Uyên chỉ cần vẻn vẹn một năm.
Câu nói kia của Bùi Tố quả thật rất chính xác: bản ghi ghép kia giống như sinh ra là để dành cho Võ Hạ Uyên, tốc độ phát triển của cô quả khiến người ta kinh ngạc.
Đương nhiên, Nguyễn Thu Thu có thể học được đến đâu còn tuỳ thuộc vào bản lĩnh của bà ta.
Có điều Võ Hạ Uyên nghĩ, chỉ cần đừng quá ngu ngốc, chí ít vẫn sẽ học được chút ngón nghề đủ kiếm cơm.
“Đây là mùi Hương Thảo.”
Võ Hạ Uyên lấy lọ nước ép hoa màu xanh lam nhỏ vào một giọt, mùi thơm lập tức lan tràn, chẳng những không gay mũi mà lại còn khiến cho người ta cảm thấy nghiện.
Nguyễn Thu Thu hít sâu một hơi: “Cái này…”
“Đúng là nó đấy” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng giải thích: “Em cải tiến một chút so với công thức thông thường, mùi thơm trở nên tự nhiên hơn rất nhiều”
Nguyễn Thu Thu tò mò nhìn Võ Hạ Uyên: “Là nhờ những tuyệt chiêu này cho nên chồng em mới yêu em đến chết đi sống lại đấy phải không?”
“Cũng không hẳn” Võ Hạ Uyên bật cười: “Cái này em chỉ mới học một năm nay thôi, mà em với anh ấy kết hôn đã gần ba năm rồi”
“Ra thế” Nguyễn Thu Thu ghen tị ra mặt: “Chồng em chắc yêu em lắm”
Võ Hạ Uyên không lên tiếng phản bác: “Chị Thu, chị cứ từ từ mà học, em nhớ một trong những hạng mục lớn nhất của công ty nhà họ Nguyễn chính là kinh doanh nước hoa”
Võ Hạ Uyên chậm rãi nói: “Chị chẳng những phải đứng vững ở nhà họ Hạ, bên phía họ Nguyễn cũng phải cảm được một chân.
Phụ nữ mà, thân mang bản lĩnh thì con đường phía trước mới dễ đi”
Nguyễn Thu Thu rất tán thành, đạo lý này cô ta đã nhìn thấy rõ mười mươi trên người của Võ Hạ Uyên.
Qua một tuần, khí chất và vẻ ngoài của Nguyễn Thu Thu tăng lên thấy rõ, nước da vốn dĩ đã trắng nay lại còn thêm săn chắc, cả người sức sống bừng bừng, có cảm giác giống như toàn thân đang phát sáng.
Hôm nay cùng Võ Hạ Uyên đi dạo phố, có tên trung niên hơn ba mươi tuổi còn lân la hỏi Nguyễn Thu Thu đã kết hôn chưa, ngỏ ý xin số liên lạc, báo hại Nguyễn Thu Thu cười không khép miệng.
Hạ Tuấn Khải vẫn luôn không về nhà, nhưng lúc trước cô ta còn nhắn tin hỏi han xem công ty có việc gì, tăng ca hay là đi công tác.
Chẳng qua bây giờ Nguyễn Thu Thu đã biết, Hạ Tuấn Khải rõ ràng là đi đến chỗ ả đàn bà kia, cùng với đứa con trai quý hoá của gã một nhà đoàn tụ.
May thay Nguyễn Thu Thu đã không thèm để ý, Hạ Tuấn Khải không nghĩ tình nghĩa vợ chồng mà làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, bà có phải loại hèn mọn từ trong cốt tuỷ đâu, tội tình gì phải treo cổ trên một cái cây chết khô?
Mấy ngày này Nguyễn Thu Thu đi mua ít thuốc bổ, lại cắn răng rút thêm ba mươi vạn mua tặng ông Hà một cái nghiên mực cao cấp.
Ít nhiều gì cũng đã mấy năm không cùng dâu con trò chuyện, hôm nay nhận được món quà, trong lòng ông Hà cũng giật mình đôi chút.
Nhìn thấy Nguyễn Thu Thu trước mặt dường như đã biến thành người khác, không hiểu sao ông chợt cảm thấy đứa con dâu này trông thuận mắt hơn nhiều.
Đúng, đây mới là khí phách mà phu nhân nhà họ Hạ nên có!
“Cha ngồi đi, con xuống dưới bếp nấu cơm, hôm nay mua được ít thuốc bổ, để con hầm cho cha một chén” Nguyễn Thu Thu cười nói Từ sau khi mẹ của Hạ Tuấn Khải qua đời, ông Hà không còn được ai hầu hạ chăm lo như vậy nữa.
Mặc dù bình thường trong nhà không thiếu thứ gì, người làm có đủ, nhưng cái luôn trống vắng đó chính là sự quan tâm, điều đó khiến ông cảm thấy buồn lòng.
Vậy nên biểu hiện của Giang Nguyệt gần đây cứ như là gió xuân thổi tới, làm cho ông vui vẻ không thôi.
Ông Hà nâng niu ôm lấy nghiên mực, hứng trí bừng bừng, còn định ngồi lên viết mấy chữ: “Đi đi, làm cơm xong thì gọi cha”
“Dạ, cha cứ từ từ mà viết”
Nguyễn Thu Thu rời khỏi phòng sách, chỉ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm vô cùng.
Hoá ra sống ở nhà họ Hạ cũng không khó khăn như vậy, muốn mua chuộc lòng người kỳ thật rất đơn giản.
Hơn bốn giờ chiều, Hạ Tuấn Khải về đến nhà, gã ta cởi áo khoác ném sang cho người làm, đau đầu nhức óc nghĩ xem làm sao nói chuyện của Gia Bình với Nguyễn Thu Thu.
Mặc dù hôn nhân của hai người họ không có gì thú vị, nhưng một ngày làm vợ chồng là ân nghĩa cả đời, Nguyễn Thu Thu gả đến đây nhiều năm như vậy, suy cho cùng cũng chưa làm ra chuyện gì sai, chưa kể đến việc bởi vì Quang Bảo, gã còn…
Hạ Tuấn Khải đau đầu không thôi, nghiêng đầu hỏi người làm đứng bên cạnh: “Mợ cả đâu?”
“Dạ, mợ đang ở trong bếp hầm canh tẩm bổ cho ông”
“Ừ” Hạ Tuấn Khải lên tiếng, bước hai bước ra ngoài phòng khách: “Thu Thu à, Thu Thu!
Em..”
“Có chuyện gì vậy anh?”
Nguyễn Thu Thu từ trong gian bếp đi ra, trên người mặc bộ váy màu hồng phớt dài quá gối, để lộ hai bắp chân trắng nốn.
Theo lý mà nói, phụ nữ ở độ tuổi này đã không còn thích hợp mặc màu hồng, nhưng Nguyễn Thu Thu khoác lên người trông lại rất có phong thái.
Cô ta mỉm cười đứng ở cạnh cửa, khung cảnh đúng là động lòng người, trái tim Hạ Tuấn Khải đột nhiên đập mạnh, phút chốc quên luôn bản thân định nói gì.
“Em..” Hạ Tuấn Khải giơ tay lên, nhất thời nghẹn lời.
Nguyễn Thu Thu phụt cười ra tiếng, vội vàng lấy tay che miệng, trên cổ tay trắng muốt còn đeo một chiếc vòng bạc nhỏ xinh, Hạ Tuấn Khải nhìn mà vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Kết hôn hai mươi năm, lần đầu tiên gã ta mới phát hiện ra vợ mình đẹp như vậy.
“Choáng đầu?” Nguyễn Thu Thu bước lên, nhẹ nhàng vòng tay ôm người đối diện một cái.
Hạ Tuấn Khải lập tức căng cứng cả người, nhưng Nguyễn Thu Thu chỉ chạm hờ rồi thôi, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Em vừa tìm được cái váy này, thấy còn mới nên mang ra mặc thử, không đẹp hả anh?”
Hai mắt Hạ Tuấn Khải như bốc hoả: “Đẹp.
Rất đẹp”
Nguyễn Thu Thu không khỏi cười lạnh trong lòng, nếu như cô †a giác ngộ sớm mấy năm, làm gì đến phiên Hạ Lam động tay đông chân vào chuyện nhà họ Hạ kia chứ? Hạ Tuấn Khải sao còn có thể đi tìm của lạ ở bên ngoài?
“Vậy là được rồi”
Nguyễn Thu Thu lui về, Võ Hạ Uyên nói, đối phó với loại đàn ông như Hạ Tuấn Khải phải biết lúc gần lúc xa, lạt mềm buộc chặt.
Mùi thơm nhàn nhạt chui vào mũi, đầu óc gã ta lập tức nóng lên, không còn để ý tới những người khác mà là một tay ôm lấy Giang Nguyệt vào trong lòng “Trên người em có mùi gì thơm quái”
Mùi vị chết người, Nguyễn Thu Thu oán hận nghĩ thầm, nhưng ngoài miệng vẫn rất dịu dàng.
“Phải vậy không? Em cũng không để ý nữa”
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
3 chương
76 chương
20 chương
36 chương
46 chương